Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Xuân Thu

Chương 28: Cướp đường

Chương 28: Cướp đường



Hàn quang lạnh lẽo trong mắt người dơi, trưởng lão áo xám một tay cầm bao dài, hai người đứng đối diện, đều không có hành động thiếu suy nghĩ, gió thổi mưa rơi, mưa to đổ xuống, thân thể mấy người sớm bị mưa to xối ướt.

Trong lòng Dương Ninh biết nơi này không nên ở lâu, bước nhẹ di chuyển về phía ngựa.

Tuy rằng bị người dơi đánh chết một con tuấn mã, nhưng vẫn còn hai con ngựa đang hí. Dương Ninh nhẹ nhàng di chuyển về phía bên kia, quyết tâm muốn bắt một con ngựa.

Lúc này hai gã người trong tiêu đội thủ vệ bên cạnh xe tiêu cũng đã bị giết chết, trước khi chết giết được một gã áo đen, gã áo đen còn lại thì xúm lại gần, tay cầm loan đao, đứng sau lưng người dơi.

- Ngươi sai rồi.

Người dơi rốt cuộc nói:

- Nếu như hôm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ, chẳng những danh tiếng Phi Thiền sẽ không phai nhạt, hơn nữa sẽ ngày càng lớn mạnh.

Gã cười khặc khặc, đột nhiên khẽ đảo cổ tay, rút một dây lưng màu đen bên hông ra.

Lúc gã ra tay, hai đầu gối hơi khom xuống, toàn thân bắn ra ngoài giống như tên nỏ, trong chớp mắt, đã nhào tới trước mặt trưởng lão áo xám.

- Đi!

Trưởng lão áo xám khẽ quát một tiếng, nhanh chóng đẩy lui người trẻ tuổi, lui về phía sau mấy bước.

Nếu như nói người dơi là tên nỏ sắc bén, như vậy trưởng lão áo xám giống như gió nhẹ phiêu dật.

Tên nỏ bắn lên không, người dơi dừng lại một chút, lúc thân thể như sắp chui vào thổ địa, gã lại bùng nổ lần nữa, lúc này gã công gấp hơn, càng mãnh liệt sắc bén hơn.

Đây vốn là tuyệt chiêu của gã, dừng lại là để tụ lực tốt hơn, chỉ cần sau ba lần tụ lực, gã tin tưởng coi như trưởng lão áo xám là tia chớp cũng không thoát khỏi chiêu số của mình.

Chỉ là lần này trưởng lão áo xám cũng không lui nữa.

Dường như lão biết sau khi tụ lực ba lần người dơi sẽ khó đối phó hơn, ngược lại thân hình lấn tới trước, bao trong tay đâm thẳng tắp tới thân hình người dơi.

Trong đôi mắt yêu dị của người dơi xẹt qua sự lạnh lùng, đai đen trong tay mở ra, lúc này không tiến lại thụt lùi, sau đó hô lên một tiếng, vung đai đen trong tay ra.

Dây lưng màu đen dĩ nhiên là một cây đao.

Một thanh nhuyễn đao, mềm như lụa, cứng như thép.

Người dơi lấy lui làm tiến, gã lui một bước này, kéo khoảng cách có thể pháp huy đao pháp nhuyễn đao, sau đó nhanh chóng dùng đao.

Ánh đao như mực, khắc nghiệt lạnh lùng.

Đúng lúc này chợt nghe một tiếng ngựa hí vang lên, vài tên áo đen sau lưng người dơi không xa giương mắt nhìn qua, thấy một người đã cưỡi ngựa quay đầu ngựa đang muốn rời đi.

Người cưỡi ngựa rời đi đương nhiên là Dương Ninh.

Dương Ninh lén lút đi tới bên cạnh ngựa, dùng băng nhận cắt đứt dây cương buộc ngựa, lặng yên không tiếng động xoay người lên ngựa, quay đầu ngựa lại thúc ngựa rời đi.

Đám áo đen đã sớm chạy tới, mấy cánh tay liền vung ra, hơn mười ám khí nhao nhao đánh về phía ngựa. Đúng lúc này, thân hình trưởng lão áo xám lao về phía trước bỗng dừng lại, lập tức thay đổi lui lại. Thế công về phía trước của lão vốn như mũi tên, nhìn như không có dư âm lui về, nhưng bỗng nhiên lui về phía sau, lại giống như mũi tên hóa thành khói, tan thành mây khói.

Coi như là bột phấn, nhưng thoạt nhìn cũng không thoát khỏi ánh đao như mực của người dơi.

Dường như trưởng lão áo xám không có ý ngăn cản nhuyễn đao, lão nâng ngang bao dài, hóa thành một cái bóng, chỉ nghe một tiếng đùng vao lên, dĩ nhiên ngăn cản một vài ám khí đánh về phía tuấn mã và Dương Ninh, xoay tay nắm lấy thiếu niên sau lưng, hô lên một tiếng, cánh tay dùng lực, thân thể người trẻ tuổi kia dĩ nhiên nhẹ nhàng bay lên, bay thẳng về phía con ngựa của Dương Ninh.

Dương Ninh đang muốn thúc ngựa rời đi, lại cảm thấy chấn động sau lưng, cảm thấy có người rơi lên lưng ngựa sau lưng mình. Hắn chấn động, cầm đao muốn đâm về phía sau, lại nghe được trưởng lão áo xám kia lạnh lùng nói:

- Dẫn hắn đi!

Tia chớp xẹt qua, nhuyễn đao màu mực đã chém vào vai trưởng lão áo xám.

Trưởng lão áo xám đẩy bao dài một cái, lúc nhuyễn đao kia sắp xâm nhập vào xương cốt, đã gạt nhuyễn đao màu mực lên, chỉ là giờ phút này sắc mặt lão trở nên hơi tái nhợt, đầu vai có máu, quần áo bị rách ra.

Lão quả thực không tránh được nhuyễn đao của người dơi, chẳng những bị nhuyễn đao cắt đứt áo, còn bị lưỡi đao cắt đứt vai, mặc dù còn chưa tới xương, nhưng cũng là lần đầu bị nhục tối nay.

Vì ngăn cản những ám khí kia, lão lại không tiếc chịu một đao của người dơi.

Lúc Dương Ninh quay đầu, khóe mắt liếc qua thoáng nhìn người rơi xuống sau lưng mình đúng là thiếu niên kia, lại nghe trưởng lão áo xám hô chói tai:

- Dẫn hắn đi!

Hắn cũng không do dự nữa, thúc ngựa liền đi. Tuấn mã hí dài một tiếng, nhảy vào đêm mưa giống như bay.

Đám áo đen không chút do dự đuổi theo phía tuấn mã rời đi, lại nghe một hồi tiếng kêu vang lên. Bao dài trong tay trưởng lão áo xám lập tức vỡ vụn, chia năm xẻ bảy, để lộ vỏ kiếm đen nhánh bên trong. Tay phải trưởng lão áo xám rút ngang, một tia sáng lóe lên, mơ hồ mang theo tiếng rồng ngâm trầm thấp.

Trong bao là một thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa, giờ phút này bảo kiếm đã ra khỏi vỏ!

Ánh sáng đột nhiên lóe lên, bảo kiếm chớp động, một gã áo đen xông lên phía trước dĩ nhiên bị kiếm quang chia làm hai đoạn, trong mắt mấy tên áo đen khác lộ vẻ kinh hải, người dơi cũng bay vút lên, giống như con dơi bay giữa không trung, nhuyễn đao trong tay lại tập kích trưởng lão áo xám lần nữa.

Đúng lúc này, trong quán rượu lại có mấy tên áo đen chạy tới như bay, thân hình quỷ mị, bao vây trưởng lão áo xám vào giữa.

- Đuổi!

Người dơi hét lên một tiếng, mấy tên áo đen đã chạy vội vào mưa, đuổi theo phương hướng Dương Ninh biến mất.

Lúc này Dương Ninh vung cương ngựa, kỳ thực tốc độ của tuấn mã dưới chân không chậm, hắn vẫn cảm thấy chưa đủ nhanh. Trong mưa gió, tuấn mã như bay, Dương Ninh bị mưa gió tạt vào mặt ngay cả mắt cũng không mở ra được, cũng không biết rốt cuộc tuấn mã chạy đi đâu.

Càng phiền lòng là, trong khi tuấn mã chạy như bay, thanh niên sau lưng hiển nhiên vì ổn định thân thể, túm lấy áo hắn. Quần áo của hắn vốn cũ nát, trên lưng ngựa lắc lư như vậy, vết rách càng lớn. Dương Ninh nghĩ thầm cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc mình sẽ cởi truồng đi khắp thiên hạ rồi.

Không biết tuấn mã phi bao lâu, lại nghe được người trẻ tuổi sau lưng kia kêu lên:

- Mau dừng lại, mau dừng lại!

Dương Ninh còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, nghĩ thầm chạy đi cũng đã khá xa, cho dù đám người sau lưng kia đuổi theo, chỉ sợ trong lúc nhất thời cũng không đuổi kịp. Hắn lập tức giữ chặt dây cương, nghe tuấn mã hí dài một tiếng, dựng thẳng người mà đứng. Thuật cưỡi ngựa của Dương Ninh quả thực không hề cao minh, hậu tâm bất ổn, hai chân cũng không kịp kẹp chặt bụng ngựa, ối một tiếng, cùng người trẻ tuổi kia ngã khỏi ngựa.

- Ngươi hô cái gì?

Dương Ninh xoay người đứng dậy, cũng may ngã không nặng, giơ tay chỉ người trẻ tuổi dưới đất mắng:

- Tốc độ của chúng ta nhanh như vậy, đột nhiên ghìm ngựa, có thể không xảy ra vấn đề sao?

Kỳ thật hắn biết rõ trong lòng, ngã khỏi ngựa trách nhiệm hoàn toàn ở mình, nếu như không phải mình đột nhiên ghìm ngựa, cũng sẽ không như vậy.

Người trẻ tuổi kia ngồi dưới đất, toàn thân ướt sũng, ngẩng đầu liếc Dương Ninh, mặt dính nước bùn, cũng cả giận nói:

- Thuật cưỡi ngựa của ngươi thấp kém, còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu ta?

- Ơ, ngươi còn không phục sao?

Lúc này Dương Ninh cũng không sợ người trẻ tuổi, tức giận nói:

- Vậy ngươi nói, ngươi đột nhiên hô ngừng, rốt cuộc là muốn làm gì?

- Chúng ta không thể cứ rời đi như vậy.

Người trẻ tuổi bò dậy từ dưới đất, trên người tràn ngập bùn đất:

- Chúng ta phải trở về cứu hắn, không thể vứt bỏ hắn ở lại.

- Cứu ai?

Dương Ninh cười lạnh nói:

- Ông lão kia sao? Thôi đi, ngươi cảm thấy còn có thể cứu được hắn? Ngươi không thấy đối phương có bao nhiêu người sao, ngươi có thể trốn tới đây cũng đã là tạo hóa rồi, còn muốn cứu hắn?

Người trẻ tuổi quật cường nói:

- Ta phải trở về, ngươi đưa ngựa cho ta, không cần ngươi, tự ta trở về cứu.

Ánh mắt gã kiên nghị, dường như không muốn nhiều lời.

Tuy rằng Dương Ninh cảm thấy người trẻ tuổi này không biết trời cao đất rộng, nhưng cũng thán phục nghĩa khí của gã. Hơn nữa trước đây lúc ở quán rượu, người trẻ tuổi này còn nói giúp mình mấy câu, kỳ thật trong lòng cũng không chán ghét người này. Giọng điệu hắn hòa hoãn một chút, lắc đầu nói:

- Con ngựa này là tự ta lấy được, ta mang ngươi rời đi, vẫn là vì nể ngươi nói giúp ta mấy câu, cho ngươi chút mặt mũi. Hiện giờ thì tốt rồi, ta mang ngươi rời đi, không ai nợ ai, ngươi muốn đi đâu ta không xen vào, chẳng qua ngươi muốn con ngựa này, sớm bỏ suy nghĩ này trong đầu đi, ta còn sử dụng.

Hắn muốn đuổi kịp tiêu đội mang Tiểu Điệp đi, chỉ có ngựa này trong tay, mới có một chút hi vọng.

Người trẻ tuổi phẫn nộ nói:

- Không được, ngươi phải giao nó cho ta, đây vốn là ngựa của ta.

Gã đưa tay nói:

- Đưa đây!

Dương Ninh cười nói:

- Ngươi muốn dùng sức mạnh với ta sao? Tiểu huynh đệ, có lẽ ngươi tính toán sai rồi, ta cái gì cũng sợ lại không sợ cứng rắn, nếu ngươi có bản lĩnh, cứ cướp lấy đi.

Người trẻ tuổi kia mười lăm mười sáu tuổi, tương tự tuổi thể xác của Dương Ninh, chỉ là tuổi tâm lý của Dương Ninh lớn hơn đối phương không ít, nói ra lời này, làm ra vẻ dường như lớn hơn người trẻ tuổi kia vài tuổi.

Người trẻ tuổi nắm chặt hai đấm, bước mạnh một bước, một quyền đánh tới Dương Ninh. Dương Ninh lui về phía sau một bước, đang muốn dúng tay bắt cổ tay người trẻ tuổi, nào ngờ người trẻ tuổi xoay cổ tay làm trảo, đột nhiên lật về phía tay Dương Ninh.

- Ơ, công phu cũng không tồi nha.

Dương Ninh thấy thế, trong lòng biết người trẻ tuổi kia nhìn như văn nhược, nhưng cũng có chút công phu. Hắn lập tức thu tay, chân quét mạnh một cái, đảo qua hạ bàn người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi kia nâng một chân lên, đón lấy chân Dương Ninh quét tới, đạp tới đầu gối Dương Ninh, động tác thành thạo, tốc độ cũng không chậm.

Dương Ninh am hiểu công phu chiến đấu, vốn tưởng rằng vài ba chiêu có thể quật ngã người trẻ tuổi kia, ai ngờ công phu của người trẻ tuổi kia vượt xa tưởng tượng của hắn. Hai người quyền đến chân đi, trong nháy mắt đã giao thủ mười mấy hiệp. Tuy rằng công phu chiến đấu của Dương Ninh không yếu, nhưng công phu của đối phương cũng hết sức thành thục, trong nhất thời lại ngang ngửa.

Chợt thấy người trẻ tuổi kia thân hình lảo đảo, lần này Dương Ninh đảo ngang chân, người trẻ tuổi tránh không kịp, bị quét trúng một chân, thân hình thoắt một cái muốn ngã xuống. Dương Ninh đang đắc ý, lại cảm thấy dưới chân xiết chặt, một chân của người trẻ tuổi cũng cài vào đầu gối của hắn, mạnh mẽ kéo một phát, cùng ngã xuống đất.

Nếu Dương Ninh đi Tiêu Dao Hành, người trẻ tuổi kia đương nhiên không phải địch thủ, nhưng dưới tình huống như vậy, dù da mặt Dương Ninh có dày, cũng không thể dùng Tiêu Dao Hành trục lợi. Lần này thì hay rồi, hai người cùng ngã xuống đất, mặt đất lầy lội không chịu nổi, lập tức trở thành khỉ bùn, ngay cả trên mặt cũng dính đầy bùn.

- Ngươi ngược lại cũng có chút công phu.

Người trẻ tuổi ngồi dậy, chỉ Dương Ninh nói:

- Ngươi rốt cuộc tên gọi là gì?

Hôm qua đang post dở thì cúp điện, nên sáng nay em bù. Tối vẫn còn hàng ạ! Truyện hay quá, DG cũng ko đừng được.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch