Nước sông lững lờ trôi, nhìn xa có thể thấy dãy núi tú lệ muôn phần, mây mù lượn quanh càng tô điểm thêm cho cảnh đẹp, khiến người tán thán.
Sông dài nước chảy tận trời, Trường Giang vạn dặm là sông lớn từ trời chảy xuống, trên đường xuôi tây xuyên qua vô số núi cao vực thẳm, nước đổ ầm ầm. Nhưng lúc chảy qua núi Kê Lung, lại bị dãy núi ngăn lại, dòng nước đại giang mênh mông vẫn xiết như xưa, chỉ là thu hẹp lại rất nhiều, vô hạn phong quang tại núi hiểm, núi và nước như thành một thể, hồn nhiên thiên thành, tráng lệ phi phàm.
Chung Sơn rồng nằm, Thạch Đầu hổ cứ, phía Bắc núi Phúc Chu có đô thành Kiến Nghiệp, núi Kê Lung và hồ Huyền Vũ, Đông bằng Chung Sơn, Tây lâm Thạch Đầu, Lâm giang khổng thủy, nước sông chảy xiết, chẳng quản ngày hay đêm.
Trên đường đi, nhóm Đoạn Thương Hải từ ăn ở hay đi lại, đều được sắp xếp thỏa đáng có thừa, hầu hạ vô cùng chu đáo, điều này khiến Dương Ninh cảm giác sâu sắc cái nhàn tản của đệ tử quý tộc.
Dọc đường Dương Ninh không nói nhiều, những người khác cũng không dám hỏi nhiều, qua sông Trường Giang, ra roi thúc ngựa không đến một ngày là đến đô thành Kiến Nghiệp.
Sự to lớn và khí thế của thành Kiến Nghiệp, đến người từng trải như Dương Ninh cũng phải sợ hãi và thán phục. Cái cảm giác trầm trọng và lắng đọng mà tòa thành mang lại cho hắn vượt hẳn những điều hắn từng thấy ở kiếp trước.
Dãy núi như tụ, khi nhìn lại thì tưởng khuyết, sông Hoài chảy ra, bồi hồi chảy vào đô, bao quanh bởi quần sơn tú thủy, là một tòa thành khổng lồ, hùng vĩ vô cùng, chính là Nam Sở đệ nhất thành – Sở đô Kiến Nghiệp.
Kiến Nghiệp có câu nói trong mười ba, ngoài mười tám, trong trong ngoài ngoài to to nhỏ nhỏ có tổng cộng mấy chục cửa thành, mà thành ngoài có mười tám cửa thành lớn nhỏ, qua đó có thể thấy sự rộng lớn của tòa thành đô.
Vào thành rồi, Dương Ninh liền cảm nhận được khí thế rộng rãi của tòa thành cổ.
Trong thành đường xá giao ngang cắt dọc, lại vô cùng rộng rãi. Cửa hàng mọc san sát nối tiếp nhau như rừng, trên đường phố hối hả, ngựa xe như nước, náo nhiệt vô cùng, bước vào thành chỉ có thể cảm nhận được sự phồn hoa và hưng thịnh của đế quốc, chứ khiến người ta khó lòng nghĩ đến dân chúng cơ cực sống kiếp lang bạt đầu đường xó chợ, không có nhà để về.
Thành Kiến Nghiệp giống như tiên cảnh của đế quốc, bất kỳ ai đặt mình vào trong đó đều sẽ quên mất đi cái nguy cơ đang đe dọa đế quốc mà bị lây nhiễm cái phồn hoa và náo nhiệt của Kinh Thành, nghĩ rằng thiên hạ an khang, bốn bề sóng yên biển lặng.
Mười tám cửa thành ngoài như chia Đại Sở thành hai thế giới, một là thế giới bên ngoài tường thành, còn kia là thế giới bên trong thành, mọi người áo đẹp ngựa xinh, áo quan chỉnh tề, lúc gặp nhau thì tươi cười. Trong cửa hàng bày đầy trang phục xa hoa mát mắt, như khoe tài phú khổng lồ của đế quốc, so với tình cảnh mà Dương Ninh nhìn thấy ở thành Hội Trạch thì khác biệt như hai thế giới.
Thành Kiến Nghiệp vô cùng to lớn, mà Hoàng Thành ở trung tâm Kinh Thành. Nếu Kinh Thành là vương miện của Đại Sở, thì Hoàng Thành chính là viên minh châu sáng chói gắn trước vương miện.
Dân chúng Kinh Thành có thể chứng kiến ánh sán rực rỡ của minh châu, nhưng không cách nào cảm nhận được cái xa hoa quý khí trong Hoàng Thành.
Dương Ninh vừa đặt chân vào tòa cổ đô hùng vĩ này, còn đương tò mò nhìn ngắm xung quanh thì trong lúc không hay biết đã bị bọn Đoạn Thương Hải kéo qua hết đường ngang này lại ngõ nhỏ khác.
- Ồ! Đằng kia… Đó là sông gì?
Chợt thấy phía trước có một dòng sông đang chảy róc rách, trên sông bắc ngang một cây cầu cong cong như ngọc, Dương Ninh buột miệng hỏi.
Bọn người Đoạn Thương Hải còn đang sững sờ, Tề Phong đã cười đáp rằng:
- Thái tử gia mới ra ngoài có hơn mười ngày mà đã quên sông này rồi ư? Đây là sông Tần Hoài.
- Sông Tần Hoài?
- Sông Tần Hoài chảy vào thành, đến Vũ Định Môn thì chia thành hai ngả, một trong đó là sông cái, Tần Hoài ngoài thành chảy qua Trung Hoa Môn, Thủy Tây Môn và Định Hòa Môn, từ ba nhánh sông đổ vào Trường Giang.
Tề Phong cười tươi giải thích:
- Một nhánh sông khác là Tần Hoài trong thành, chảy vào thành qua Thông Tể Môn Đông Thủy quan, ngay cầu Hoài Thanh lại chia làm hai nhánh nam bắc. Nhánh phía nam chảy qua miếu Phu Tử, cầu Văn Đức đến Thủy Tây Môn Tây Thủy quan ra khỏi thành. Nhánh bắc theo đường cổ chảy qua cầu trong kinh đến cầu Trương Công rồi đổ ra sông cái.
Gã chỉ vào cây cầu, nói:
- Đây chính là cầu Trương Công.
Đoạn Thương Hải lườm Tề Phong, nghĩ bụng: “Đầu óc chủ nhân chúng ta có cũng không dùng được, gặp việc gì hơi phức tạp chút là đã choáng váng, ngươi dài dòng cả buổi như vậy, hắn chắc còn nhớ rõ cái rắm!”
Dương Ninh “à!” một tiếng, không nhiều lời.
Lại xuyên qua thêm mấy con phố và ngõ hẻm, Đoạn Thương Hải bỗng thốt lên một tiếng “ồ!”, mọi người nhìn theo. Trên một con đường phía trước, nhà cửa hai bên đều treo khăn trắng.
- Là vị đại nhân nào qua đời vậy?
Tề Phong thúc ngựa tiến lên, hỏi giọng nghi ngờ.
Dương Ninh tất nhiên cũng nhìn thấy khăn trắng treo trên đường, hỏi:
- Là có người chết à?
Đoạn Thương Hải nghĩ thầm Thế tử gia quả nhiên là thẳng như ruột ngựa, nói chuyện quá mức trực tiếp, bèn giải thích:
- Thế tử gia, hẳn là vị đại nhân nào đó đã qua đời rồi, dân chúng ven đường chủ động treo vải trắng lên để tỏ lòng thương nhớ. Đây không phải là đãi ngộ người nào cũng có thể hưởng, vị đại nhân vừa qua đời chắc chắn là người được dân chúng kính yêu.
Gã tung người xuống ngựa, nói:
- Mọi người xuống ngựa hết đi!
Tất cả cùng xuống ngựa, Dương Ninh trong lòng biết đây có thể là một loại lễ tiết nên cũng xuống ngựa theo.
Con hẻm thanh tịnh không có cửa hàng, nên không nhiều vết chân người qua lại. Mấy người bước trên đường, hơi có cảm giác vắng vẻ, đi về phía trước một hồi, chợt thấy có người chỉ trỏ về hướng này, xì xào bàn tán gì đấy. Bọn Đoạn Thương Hải nhíu mày, xuyên qua phố dài, lại băng qua một ngõ nhỏ khác. Đi đến cuối ngõ, một con đường càng thêm to lớn hiện ra trước mặt.
- Thế tử gia, đây là phố Tỳ Bà, người sẽ không quên chứ? – Đoạn Thương Hải nói:
- Chúng ta về đến nhà rồi.
Bước trên đường, Dương Ninh mới phát hiện phố Tỳ Bà chẳng những rộng rãi mà còn rất dài, đường đi sạch sẽ vô cùng, những phiến đá xanh lót đường rất chỉnh tề. Thường cách một khoảng cách sẽ gặp một tòa phủ đệ, trước mỗi tòa đều đặt một cặp sư tử đá, mười mấy con sư tử đá ngồi dọc hai bên đường, xổm xuống trước cửa nhà mình, trăm phần lười nhác trừng lớn cặp mắt, chờ đợi xe và người qua đường.
Dương Ninh vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh sắc hai bên đường. Con phố dài như không có điểm cuối, tọa lạc hơn mười phủ đệ, đều là quan lớn hiển quý - “phủ Thượng Thư”, “phủ Tướng Quân”, “phủ Hầu Tước” liên tục đập vào mắt, mà trước cổng mỗi tòa phủ đệ đều treo một chiếc khăn trắng.
Đa số phủ đệ đều có rất nhiều binh sĩ canh giữ, thấy bọn Đoạn trường Nhai đi dọc phố dài, không ít người châu đầu vào bàn luận.
Đoạn Thương Hải thu hết vào mắt, sắc mặt càng nặng nề hơn, bước chân cũng nhanh hơn. Rất nhanh họ đã đến trước một tòa phủ đệ trước cổng thuần một màu trắng, hộ vệ trước cửa cũng trắng toát cả người.
Bước chân Đoạn Thương Hải đột ngột chững lại, những người khác cũng kinh hãi thất sắc. Chỉ thấy thân thể Đoạn Thương Hải giần giật, chân bước mạnh và nhanh hơn bước qua, những người khác đều hiện rõ vẻ nghiêm trọng trên mặt.
Dương Ninh thấy sắc mặt họ kì lạ, nghĩ bụng chẳng lẽ là phủ các người có người chết đấy à?
Nhóm Đoạn Thương Hải bước nhanh đến trước cửa phủ, thủ vệ trước cửa nhìn thấy, đã có người nhanh chân chen lên trước, nghẹn ngào khóc rống lên:
- Đoạn… Đoạn nhị ca, mọi người về rồi…
Còn chưa noi dứt câu thì đã khóc không thành tiếng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Mặt Đoạn Thương Hải trắng bệch, - Chẳng lẽ là Thái phu nhân… ?
Dương Ninh khẽ giật mình, nghĩ bụng mẹ nó chính là quý phủ các người, thật là trùng hợp, ông đây vừa bước chân vào Kinh Thành ngày đầu tiên liền đụng phải tang sự?
- Không phải…! – Giọng hộ vệ run rẩy:
- La… Là tướng quân…!
Lúc này tất cả mọi người đều biến sắc, sắc mặt Đoạn Thương Hải lạnh tanh đến đáng sợ, túm chặt lấy cổ áo người nọ, phẫn nộ quát:
- Ngươi, mẹ nó, nói hươu nói vượn gì thế, tướng quân ở tiền tuyến, làm sao… , nói mau, rốt cuộc là ai?
Lúc này lại có một hộ vệ tiến lên, nói giọng run run:
- Đoạn nhị ca, đúng là… là tướng quân, tướng quân qua đời rồi!
Sắc mặt đám Đoạn Thương Hải và Tề Phong trắng như tờ giấy. Đoạn Thương Hải bước tới một bước, đột nhiên chân mềm nhũn, khuỵu xuống, người nào đó vội đỡ gã dậy, khóe mắt Đoạn Thương Hải đỏ quạch, gào lên một tiếng xé họng. Một đại hán thân cao bảy thước, vậy mà nước mắt cứ thế tuôn xuống như mưa. Đám Tề Phong cũng gào khóc tự lúc nào, đấm ngực dậm chân, tựa như người vừa mất chính là cha ruột của mình.
Dương Ninh ngây người ra trong một thoáng, nghĩ thầm: “Bọn họ nói tướng quân, không phải là cha của Thế tử gia đấy chứ?”
Con trai vừa chết ở bên ngoài, lão cũng chết luôn à?
- Nhanh, nói với… nói với Tam phu nhân, Thế tử gia… Thế tử gia trở về rồi!
- Thế tử gia, tướng quân… Tướng quân qua đời rồi… !
Dương Ninh chưa bao giờ nhìn thấy vị tướng quân kia, càng không có chút tình cảm nào, ngẩn ngơ, nghĩ thầm chắc không kêu ông đây phải khóc rống lên ngay bây giờ đấy chứ?
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía tấm biển đỏ tươi trên cửa chính, thấy tấm biển có hơi khổng lồ, trên viết bốn chữ lớn rồng bay phượng mứa “Cẩm Y Hầu Phủ”, thiếp vàng sáng chói.
Đã có người vào trong bẩm báo trước, Đoạn Thương Hải kéo tay Dương Ninh, cũng vào phủ, tiến vào phủ, đập vào mắt người xem là một màu trắng toát. Từ nội đường truyền ra một tràng tiếng khóc như đứt ruột đứt gan, cờ trắng như mây, bên cạnh có không ít ngời, xem ra chắc cũng là nha hoàn tôi tớ trong phủ, đều mặc áo trắng.
Đầu óc Dương Ninh hơi choáng váng, bị Đoạn Thương Hải kéo thì ngơ ngác tiến lên phía trước, mọi người hai bên dường thấy Dương Ninh, không ít người hiện vẻ kinh ngạc, cũng có người tỏ ra vui mừng, nhưng tất cả đều quỳ xuống. Phía trước bỗng truyền tới một giọng nói êm ái thanh thúy:
- Là Ninh nhi đấy à? Ninh nhi trở về rồi sao?
Khi nghe được âm thanh này, Dương Ninh nghĩ thầm thật dễ nghe làm sao, hệt như gió xuân, lại nghĩ đến sao nàng cũng gọi mình là “Ninh nhi”, chẳng lẽ biết tên mình?
Chợt thấy phía trước xuất hiện một đoàn người, đều mặc áo bạc để tang, đi đầu là một thiếu phụ tầm hai sáu hai bảy tuổi, dáng người thướt tha thùy mỵ, mặt quỳnh mắt phượng xinh đẹp động lòng người, da nàng trắng nõn như bạch ngọc không chút tì vết. Nàng ta không trang điểm, nhưng như thế lại càng tôn thêm vẻ thuần mỹ thanh tịnh.
Một màu sắc thuần trắng càng tô vẽ thêm cho cặp mắt và đôi môi vốn đã đẹp như tranh vẽ của nàng, khiến nàng nom hệt một mỹ nữ bước ra từ bức họa. Nàng từ từ tiến về phía hắn.
- Ty chức bái kiến Tam phu nhân!
Đoạn Thương Hải quỳ rạp xuống đất, bọn Tề Phong cũng quỳ xuống theo, trên mặt vẫn giàn giụa nước mắt.
Mỹ thiếu phụ Tam phu nhân đã bắt lấy cổ tay của Dương Ninh. Vừa tiếp xúc, Dương Ninh đã cảm nhận được cảm giác mềm mại trơn láng như một món đồ sứ của bàn tay.
- Mọi người vất vả rồi. – Vành mắt Tam phu nhân phiếm hồng. – Tướng quân… tướng quân mất, mọi người có thể kịp thời đưa Thế tử trở về, tướng quân dưới suối vàng biết được cũng yên lòng… Mọi người mau đứng lên đi, đừng quỳ nữa…!
Nói đến đây, giọng nàng nghèn nghẹn. Dương Ninh thấy từng giọt lệ long lanh rơi xuống từ đôi mắt đẹp, lúc này càng toát ra vẻ đẹp thiên tiên, đặc biệt là đuôi mày bên phải điểm thêm một nốt ruồi đỏ thẫm càng tôn thêm vẻ xinh đẹp.
- Tam phu nhân, sao lại như vậy? – Đoạn Thương Hải đứng dậy, hai tay nắm chặt lại. – Chiến sự đã xong, tướng quân… sao tướng quân còn có thể?
Tam phu nhân nói:
- Chuyện này vào trong rồi nói. – Nàng nhìn về phía Dương Ninh nói:
- Ninh nhi, con mau thay xiêm y, theo ta vào linh đường!