Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cẩm Y Xuân Thu

Chương 46: Nan đề

Chương 46: Nan đề





Khâu tổng quản thấy Cố Thanh Hạm, bộ dáng tươi cười hòa ái lập tức trở nên khiêm cung, gần như chầm chậm chạy ra nghênh đón, cung kính chào:

- Tam phu nhân, đang có việc cần bẩm báo với phu nhân đây ạ.

- Ngươi đã qua chỗ Tam lão thái gia chưa?

Cố Thanh Hạm vẫn thong dong bình tĩnh. Nàng không cười, khuôn mặt kia trở nên trang trọng trang nhã, còn phảng phất có cả sự uy nghi.

- Đã qua rồi, tiểu nhân đã khuyên bảo bên đó thật lâu, hiện giờ Tam lão thái gia cũng nguôi giận không ít. Nhưng….

- Nhưng làm sao?

Trong đối mắt đẹp của Cố Thanh Hạm thoáng qua một nụ cười lạnh lùng:

- Nhưng vẫn muốn để cho Tề Ngọc tiếp tục túc trực bên linh cữu?

Khâu tổng quản khổ sở đáp:

- Tam phu nhân, tiểu nhân cũng biết Thế tử đã trở lại, để cho Tề Ngọc túc trực bên linh cữu là không hợp quy củ. Nhưng Tam lão thái gia nói, cho dù Tề Ngọc không phải trưởng tử cũng là huyết mạch Hầu gia, không thể nào Hầu gia chết rồi mà Tề Ngọc không có cả tư cách túc trực bên linh cữu.

Lão liếc sang Dương Ninh, hơi hạ giọng:

- Ý của Tam lão thái gia là, ban ngày cứ để Thế tử túc trực bên linh cữu, còn buổi tối đại khái có thể để cho Tề Ngọc làm thay. Vậy thì linh đường sẽ không thiếu hiếu tử, Thế tử cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Cố Thanh Hạm thản nhiên trả lời:

- Khâu tổng quản, ý của họ, người khác không hiểu, nhưng ngươi thì cần phải hiểu rõ. Ngươi đã ở Hầu phủ gần hai mươi năm rồi, khi còn tại thế Tướng quân đối xử với ngươi thế nào ngươi hiểu rõ nhất.

Dừng một lát, khẽ chớp đôi mi dài, nàng nói tiếp:

- Nên làm thế nào, không nên làm thế nào, đương nhiên chúng ta phải làm theo như tâm tư lúc trước của Tướng quân.

Khâu tổng quản cười cười:

- Tam phu nhân nói rất đúng. Đương nhiên tiểu nhân là Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.

Lão im lặng một lát mới thận trọng thăm dò:

- Vậy tiểu nhân quay về bẩm với Tam lão thái gia, nói với ông ấy phương pháp này được chứ?

Cố Thanh Hạm cau đôi mày thanh tú, hơi suy tư một chút mới đáp:

- Như vậy đi, Tề Ngọc túc trực bên linh cữu buổi tối cũng không phải không thể được, nhưng nếu có khách đều phải do Ninh Nhi ra mặt, còn lại phải lui về hậu đường.

- Vâng.

Khâu tổng quản khom người thưa.

Cố Thanh Hạm bước về phía Dương Ninh, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, vô cùng thoát tục:

- Ninh Nhi, bảo con tới linh đường, sao còn ở đây? Lại ham chơi phải không?

Tuy là lời trách cứ nhưng giọng điệu nàng rất dịu dàng, không hề có ý trách.

Khâu tổng quản lại đi theo tới bên cạnh nàng mà không rời đi. Nàng nhận ra, dừng bước, hỏi:

- Khâu tổng quản còn có chuyện gì?

Do dự một lát lão mới nói:

- Là có một việc khẩn yếu cần bàn với Tam phu nhân.

- Chuyện gì?

Khâu tổng quản liếc sang Dương Ninh, muốn nói lại thôi. Dương Ninh bực mình hỏi thẳng:

- Nhìn ta làm gì? Ngươi muốn nói ta không nghe được hả?

Lão vội xua đi :

- Thế tử hiểu lầm rồi, tiểu nhân….tiểu nhân tuyệt đối không có ý này.

- Tuyệt đối không có ý này thì sao không mau nói?

Dương Ninh lườm lão một cái. Hắn rất ghét cái vẻ lén lén lút lút của lão, như thể khắp thế giới đều có bí mật vậy.

Cố Thanh Hạm trừng mắt với hắn, giữa hai hàng lông mày lại càng xinh đẹp, khẽ quay sang phía Khâu tổng quản hỏi:

- Khâu tổng quản, có việc gì vậy?

- Cái này……. Tam phu nhân, trong khố phủ…..trong khố phủ không còn mấy tiền, chỉ sợ không kéo dài được bao lâu…

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Hạm lập tức trở nên nghiêm túc hỏi:

- Mấy hôm trước đã xem qua không phải sao? Sao lại hết nhanh như vậy?

Khâu tổng quản cười khổ:

- Mấy hôm nay có rất đông Vương công quý tộc, quan viên các bộ đến tế điện, đều ở lại trong phủ dùng cơm. Hầu phủ ta muốn giữ mặt mũi, không thể keo kiệt, đã tiêu dùng không ít. Ngoài ra còn có rất nhiều khoản chi khác, vốn tưởng rằng có thể tiết kiệm một ít, tốt xấu gì cũng chống đỡ được tới lúc bạc trong nội cung hoặc bên Giang Lăng bổ sung đến. Nhưng….nhưng… ngày nào cũng tiêu không ít tiền, bạc trong khố phủ mỗi ngày phải chảy ra ngoài như nước.

Lão đưa lên một cuốn sổ:

- Tam phu nhân, xin mời xem, từng việc từng việc, từng khoản từng khoản đều có ghi rất rõ ràng trong này.

Cố Thanh Hạm lắc đầu:

- Khâu tổng quản đã nói vậy sẽ không sai được.

Nàng không xem cuốn sổ đó.

Dương Ninh nhìn vậy thầm khen Cố Thanh Hạm làm việc lão luyện. Hiện giờ là thời điểm đặc biệt, tuy nàng tổng quản đại cục nhưng dù sao cũng là một nữ lưu.

- Chỉ sợ tiền tiêu vặt tháng này trong phủ không phát ra được, còn bên thư viện nữa hôm trước Trác tiên sinh có đến, mặc dù không nói rõ ràng, nhưng ý tứ cũng thấy được hình như là đang trách chúng ta chậm trễ đưa bạc sang.

Khâu tổng quản lắc đầu thở dài:

- Tam phu nhân, nếu tiếp tục như vậy e không ổn. Theo lễ phép, năm ngày nữa sẽ xuất tấn, mấy ngày sau chỉ có thể tiêu nhiều chứ không tiêu ít. Hơn nữa, việc của Tướng quân là chuyện quan trọng nhất, đương nhiên không thể qua loa. Thái phu nhân đã nói phải giữ mặt mũi, đương nhiên chúng ta không thể không đúng mực.

Ánh mắt Cố Thanh Hạm có vẻ lo lắng, đôi mày liễu cũng hơi cau lại:

- Hai cửa hàng đã đưa bạc tới chưa?

- Đã dựa theo phân phó của Tam phu nhan mà chia ra rồi.

Khâu tổng quản đáp:

- Bên tiệm bán thuốc cần mua dược liệu, nửa tháng trước đã tiêu bạc, nên hiện tại cũng không quá nhiều bạc.

Dương Ninh đã nghe ra mùi vị. Hắn còn tưởng quý tộc hào phú như vậy sẽ không phải lo về tiền bạc, nhưng xem ra, hiện tại bạc đã là vấn đề khó khăn lớn nhất của Hầu phủ.

Thấy Cố Thanh Hạm nhíu chặt mày, Khâu tổng quản lại nói tiếp:

- Hiện giờ trong nội cung cũng không thấy nói gì, rất khác thường. Tam phu nhân, có cần phái người vào nội cung hỏi thăm một chút xem có chuyện gì không? Tiểu nhân cũng có quen biết vài vị công công, có thể tìm hiểu tình hình một chút.

- Vạn lần không được. Chuyện này, Thánh thượng không có ý chỉ, chúng ta cũng chỉ có thể chờ, không thể hỏi nội cung được.

Nghĩ một lát, Cố Thanh Hạm lại nói:

- Bạc bên Giang Lăng đúng ra phải đưa tới tờ mười ngày trước rồi chứ, sao giờ còn chưa thấy gì? Bên kia có ai tới bẩm báo chưa?

Khâu tổng quản lắc đầu:

- Tạm thời vẫn chưa có ai tới. Tiểu nhân đoán chắc có chuyện gì làm chậm trễ rồi. Trước kia cũng có xảy ra chuyện thế này, cũng có chậm trễ một chút, dài nhất là hơn nửa tháng, rồi cũng an toàn đưa tới. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hẳn là máy hôm nay sẽ đưa tới thôi.

Cố Thanh Hạm hơi gật đầu:

- Bạc bên Giang Lăng đưa tới, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.

- Nhưng xem ra …

Khâu tổng quản nhăn nhó nói tiếp:

- Bên trong phủ khố không thể không có bạc, tiêu dùng lớn nhỏ mỗi ngày không thể thiếu bạc. Cái nào cũng quan trọng, cũng không thể vì thiếu bạc mà Hầu phủ mất mặt được. Chúng ta có cần….có cần tìm người mượn trước một ít bạc không?

Cố Thanh Hạm hỏi:

- Đại khái còn cần bao nhiêu bạc?

- Nếu có thể mượn chừng hai ngàn, ba ngàn lượng bạc cho phủ khố thì sẽ không có vấn đề gì.

Khâu tổng quản tự tin trả lời.

Dương Ninh còn tưởng Hầu phủ thiếu bao nhiêu bạc cơ, nghe vậy mới ớ ra chỉ có mấy ngàn lượng bạc, xem ra số lượng không quá lớn. Hào phú đại tộc cỡ này lại khó khăn chỉ vì mấy ngàn lượng bạc, thật là khó mà đoán nổi.

- Vào lúc này mà ra ngoài mượn bạc thì không tốt.

Cố Thanh Hạm ngẫm nghĩ một lát:

- Ta còn có một ít đồ châu báu nữ trang, hay là…

Khâu tổng quản cũng là người thông minh, lập tức hiểu ý bà, ngắt lời:

- Tam phu nhân, vạn lần không được. Chuyện này cũng là sơ sẩy của tiểu nhân, không bảo Giang Lăng đưa bạc tới kịp thời, sao lại để cho Tam phu nhân cầm châu báu nữ trang ra ngoài được? Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, chỉ sợ có người nói này nọ sau lưng. Dù sao nhà mình cũng có cửa hiệu cầm đồ, cũng không thể đi cầm được. Thật ra chuyện này cũng dễ giải quyết thôi, mấy hôm nay bên hiệu cầm đồ có người đến chuộc đồ, mỗi ngày còn có thể thu về chút bạc, làm ăn bên tiệm thuốc cũng rất tốt, chỉ cần sống qua mấy hôm là mọi thứ đều chuyển tốt được thôi. Chúng ta mượn ít bạc dùng gấp cũng không phải việc khó, hơn nữa, nhất định tiểu nhân sẽ làm chu toàn, không để cho việc này lộ ra ngoài.

Cố Thanh Hạm ngẫm nghĩ một lúc mới nói:

- Vậy cứ làm theo như cách của ngươi đi. Cứ mượn trước ba ngàn lượng bạc, chờ bạc của phủ đưa tới lập tức trả lại.

- Tam phu nhân, người cũng biết, khi còn tại thế, Hầu gia cũng không cho chúng ta và những người khác quá nhiều bạc. Lúc này chúng ta cần ba ngàn lượng bạc, tuy không phải việc khó, nhưng cũng nên cầm vài thứ làm tin, đây cũng là quy củ.

- Đương nhiên ta biết. Ngươi cứ tìm hiểu đi đã, nên dùng cái gì để thế chấp chúng ta sẽ bàn sau.

- Hay là vậy đi, chúng ta dùng luôn hiệu cầm đồ làm thế chấp đi. Danh tiếng tiệm cầm đồ của chúng ta rất tốt, gần đây làm ăn không tệ. Chỉ cần dùng hiệu cầm đồ làm thế chấp, ba ngàn lượng bạc lập tức có thể thu vào tay.

Cố Thanh Hạm hơi do dự:

- Hiệu cầm đồ sao?

- Tiệm bán thuốc là được truyền thừa từ lão Hầu gia, là mạch máu của Hầu phủ chúng ta, vạn lần không thể động. Hơn nữa, chúng ta cũng chỉ dùng tạm mấy ngày thôi, chỉ sau mấy ngày, có thể trả bạc lại, coi như cho dù có thế chấp hiệu cầm đồ cũng không ảnh hưởng đến làm ăn của hiệu cầm đồ.

- Ngươi đã cảm thấy có thể làm vậy thì cứ làm vậy đi.

Cố Thanh Hạm trầm ngâm mọt lát, khẽ gật đầu:

- Ngươi nói với người ta, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ đem bạc tới, nên tính lợi tức, không nên thiếu một văn.

Khâu tổng quản cười nói:

- Vậy thì trong phủ sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tam phu nhân, tiểu nhân đi đây.

Đoạn lão lui xuống.

Chờ lão đi rồi, Dương Ninh mới hỏi:

- Tam nương, trong phủ chúng ta không có bạc sao?

- Không quản việc nhà không biết dầu gạo đắt.

Cố Thanh Hạm khẽ thở dài:

- Trong ngoài Hầu phủ chi tiêu rất tốn kém, lại thêm tang sự của Thượng Tướng quân…

Nàng nhìn chăm chăm Dương Ninh:

- Con cũng cảm thấy hứng thú với những chuyện này sao? Bình thường có lẽ con không muốn hỏi đến bạc cơ.

Hắn cười đáp:

- Con thấy Tam nương đang phát sầu vì bạc nên mới hỏi.

- Ơ, Ninh Nhi nhà ta cũng biết cười kìa. Nhưng những chuyện này con không cần quan tâm, chuyện phiền lòng cứ để Tam nương lo là được rồi, chờ tới khi con chính thức làm đương gia hẵng lo lắng những chuyện này.

Cố Thanh Hạm cười cười, lại nhìn Đoạn Thương Hải bên cạnh, thấy mặt y hơi đỏ, cau mày hỏi:

- Lại uống rượu sao?

Đoạn Thương Hải hơi xấu hổ xoa xoa gáy đáp:

- Đúng vậy….chỉ uống có hai ngụm….

Cố Thanh Hạm thở dài:

- Ta biết ngươi không thoải mái, nhưng còn rất nhiều chuyện chúng ta phải làm tiếp. Hơn nữa, trong thiên phủ nhiều chuyện vặt vãnh, có ngươi cũng đỡ được không ít chuyện.

- Tiểu nhân biết. Tam phu nhân yên tâm, mấy ngày nay tiểu nhân sẽ không uống rượu nữa.

Y nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:

- Tam phu nhân, trong nội cung không nói gì về cái chết của Tướng quân sao?

Cố Thanh Hạm nhẹ nhàng gật đầu, nghi ngờ đáp:

- Ta cũng thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói thì ý chỉ trong cung cũng nên sớm đến rồi, nhưng đến giờ chẳng những trong cung không có tin tức gì, mà cả Trung Nghĩa Hầu cũng không đích thân tới. Ta luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

----------oOo----------








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch