Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 354: TRỘM PHƯỢNG… (1)

Chương 354: TRỘM PHƯỢNG… (1)


- Phương phu nhân ở đại lao Thuận Thiên phủ đã được người cứu đi rồi.

Tống Thanh Thư nói.

-Có khi nào Đông Ngạc Luân Đại cho người đến cướp Phương tỷ, nếu quả thật như vậy thì Phương tỷ phải chịu khổ.

Song Nhi mặt lộ vẻ ưu lo.

-Thuận Thiên phủ là của Nạp Lan gia, Đông gia cho dù thế lực to lớn đến đâu nữa, tay chân cũng không thể với tới được, nếu như tại hạ dự đoán không sai, có thể là người của Mộc Vương Phủ đã cho người đến cứu ra, thiếu phu nhân không cần phải lo lắng, tại hạ đã phái người đi tìm hiểu ngọn ngành.

Tống Thanh Thư ngoài miệng tuy an ủi như vậy, nhưng trong lòng cũng bao phủ một tầng u ám, nhân số Mộc Vương Phủ bây giờ héo tàn, võ công lại không cao, chắc không có bản lãnh này đem Phương Di cứu ra được.

-Hi vọng Phương tỷ cát nhân tự có thiên tướng.

Song Nhi thở dài, không tiếp tục nói nữa, trong phòng rơi vào một trận lúng túng trầm mặc.

-Thiếu phu nhân uống rượu cùng tại hạ đi.

Tống Thanh Thư mở miệng nói.

-Hay lắm..

Song Nhi hiển nhiên cũng không quen trạng thái trầm mặc như vậy, liền đồng ý.

-Tống đại nhân, chúng nô tỳ đi ra ngoài chuẩn bị rượu và thức ăn.

Đào Hồng, Liễu Lục liếc mắt nhìn nhau, lập tức chạy ra ngoài, Song Nhi cũng không kịp gọi lại hai người.

-Hai hai nha đầu, chạy nhanh như vậy làm gì.

Song Nhi phiền muộn nói,

-Bây giờ Đào Hồng, Liễu Lục chuyện gì cũng là Tống đại nhân, ngay cả phu nhân của các nàng cũng không hỏi đến, cũng không biết ai mới là chủ nhân của hài người.

Tống Thanh Thư thầm khen một tiếng, hai nha hoàn này từ thuở nhỏ đã học được nghe lời đoán ý, làm gì mà nhìn không ra mình và thiếu phu nhân của các nàng quan hệ ám muội, xem ra từ lúc cứu hai nàng ra khỏi Đông phủ cho nên hiện nay các nàng rất tán đồng a dua chuyện của hắn..

-Hừ… hai nha đầu này, trong phòng rõ ràng đã có sẵn rượu, lại chạy đi ra bên ngoài tìm.

Tống Thanh Thư cầm lên bầu rượu, cười mắng, Song Nhi không biết nghĩ đến chuyện gì, khuôn mặt ửng đỏ, im lặng không lên tiếng.

-Thiếu phu nhân, làm sao không hiểu quy củ, còn chưa tới bồi bổn công tử uống một chén.

Tống Thanh Thư cười nói, hai người gần đây cũng đùa không ít dạng như thế này.

Vậy mà lần này Song Nhi vừa nghe được lời hắn, vành mắt lập tức liền đọng nước:

-Tống đại ca, có phải trong lòng đại ca đã xem muội là người trong thanh lâu..

-Làm sao thiếu phu nhân lại nói như vậy chứ?

Tống Thanh Thư luống cuống tay chân giải thích,

-Là tại hạ sai rồi sai rồi, không quản cái miệng này.

Nói xong hắn liền vung lên tay định tự tát vào miệng của mình.

-Ai….

Song Nhi cả kinh, liền vội vàng nắm lấy bàn tay của hắn, tức giận nói,

-Ai... Ai cho Tống đại ca làm thế?

-Thiếu phu nhân không tức giận sao?

Tống Thanh Thư quan sát nhìn nàng.

-Không tức giận….

Song Nhi lắc đầu, đang định thu hồi tay của mình, cảm nhận được trên tay nàng da thịt trắng mịn mềm mại, Tống Thanh Thư kích động nắm chắc cổ tay trắng ngần của nàng, hướng về trong lồng ngực của mình kéo một cái, Song Nhi trọng tâm bất ổn, cả người lập tức ngồi vào trên đùi của hắn.

-Mau thả muội ra."

Song Nhi vừa thẹn vừa giận, nàng trên người có võ công, nên dùng sức mạnh, nào ngờ Tống Thanh Thư một tay ôm chầm bờ vai của nàng, liền đem chính nàng ôm chặt trong lòng, mà nàng không nhúc nhích nổi.

-Thiếu phu nhân trước uống chén rượu này, tại hạ liền thả thiếu phu nhân ra."

Tống Thanh Thư cầm lên một chén rượu, đưa đến bên khóe môi mọng đỏ của nàng, mỉm cười nói.

-Sao Tống đại ca vô lại như thế a.

Song Nhi mím môi, trừng mắt nhìn hắn.

Xuyên thấu qua bộ y phục mỏng manh, Tống Thanh Thư cảm nhận được thân thể mềm mại Song Nhi, dần dần đã nổi lên phản ứng, giọng nói có chút run run:

-Có phải là muội uống chén rượu này thì sẽ thả ra?

-Đó là đương nhiên.

Tống Thanh Thư đã thấy yết hầu phát khô.

Song Nhi đưa tay ra muốn tiếp nhận chén rượu, nhưng Tống Thanh Thư cầm chén rượu rụt lại, nàng không hiểu nhìn hắn.

-Há miệng đi, tại hạ sẽ giúp thiếu phu nhân uống.

Tống Thanh Thư nói rất là ôn nhu.

Song Nhi có chút giãy dụa, nhưng bên dưới cái mông nẩy nở của nàng lại liên tục bị truyền đến sức nóng từ cây dương vật cương cứng dưới quần của hắn, làm cho nàng như nhũn ra, chỉ muốn nhanh lên một chút tránh thoát đối phương, nên gật đầu bất đắc dĩ đồng ý.

Nhìn Tống Thanh Thư đem chén rượu chậm rãi hướng về môi mình tới gần, Song Nhi đôi môi khẽ nhếch, nào ngờ hắn lại rụt tay về, bên dưới cây dương vật của hắn tiếp tục ma sát trên cái mông nàng, làm cho hạ thể của nàng dần dần bắt đầu phản ứng nóng lên, cứ như vậy Tống Thanh Thư lặp đi lặp lại mấy lần, Song Nhi cả giận nói:

-Còn như vậy, muội không uống đâu.

-Được …được .. không trêu đùa với thiếu phu nhân nữa.

Tống Thanh Thư vội vã bồi tội nói.

Vì muốn tránh động tác tay của hắn đưa tới đưa lui, Song Nhi nhắm hai mắt lại,

-Nhanh lên một chút đưa chén rượu đến đi..

Nhìn Song Nhi đôi lông mi run run, đôi môi lóng lánh hơi hé mở mê người, Tống Thanh Thư ngẩn ngơ, nhìn vào chén rượu trong tay, hắn dứt khoát ném đi, cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng.

Song Nhi không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như thế, đôi mắt lập tức trợn trừng, mở ra nhìn thấy khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, tâm tình trong lòng rối loạn phức tạp.

Ban đầu Song Nhi theo bản năng chống lại, một lúc Tống Thanh Thư thấy được thân thể Song Nhi dần dần mềm ra, cả người giãy dụa không đáng kể, trong lòng hắn vui vẻ, đầu lưỡi tham lam rất nhanh xông vào trong miệng của nàng, tùy ý quấy đảo, cái lưỡi Song Nhi rồi cũng cũng chủ động vươn ra, bị Tống Thanh Thư mút hút, hương tân ám độ, hai cái đầu lưỡi giờ càng không ngừng quấn quanh, xoay tròn cùng một chỗ.

Song Nhi mấp máy lấy mũi, thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ lạnh nhu nị từ cổ họng làm say lòng người, trong mắt phượng bắn ra diễm quang say đắm, một lúc lâu hai đôi rời ra, Song Nhi kinh ngạc nhìn Tống Thanh Thư, trong ánh mắt lộ ra cầu xin vẻ:

-Tống đại ca, không nên tiếp tục như vậy, Đào Hồng, Liễu Lục sắp quay trở về.

Thấy nàng không có giận dữ, Tống Thanh Thư thầm nghĩ có hi vọng, hắn tiến đến bên tai nàng nói rằng:

-Thiếu phu nhân, chỉ cần nghe được bước chân của Đào Hồng, Liễu Lục trở về, tại hạ sẽ đình chỉ hành động, có được không vậy?

-Um….được..nhưng Đào Hồng, Liễu Lục quay lại thì phải ngưng ngay..

Bị trong miệng hắn thở ra nhiệt khí sát mặt, Song Nhi cũng có chút ý loạn tình mê, trong lòng suy nghĩ, hai nha đầu đã đi ra ngoài cũng khá lâu rồi, chắc rượu và thức ăn đã thu xếp gần xong rồi, bọn họ sẽ trở về ngay...

Tống Thanh Thư bản thân có Hoan Hỉ Thiện Pháp mạnh như thác đổ lý chỉ đạo, với lại trước giờ hắn có nhiều kinh nghiệm thực chiến với nữ nhân như vậy, Tống Thanh Thư bây giờ thủ đoạn khêu gơi tính dục cỡ nào lợi hại, cũng không lâu lắm, Song Nhi tóc mây bay tán loạn, thở gấp liên tục…

Tống Thanh Thư hai tay lặng lẽ từ trong vạt cổ áo nàng duỗi vào, đẩy một cái, Song Nhi liền trần trụi lộ ra đôi bả vai xinh đẹp trắng như tuyết, hắn một bên vuốt ve trước ngực đôi bầu vú đầy đặn kiên quyết, một bên điên cuồng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận khêu gợi kia, Song Nhi bị hành động nhiệt tình của Tống Thanh Thư khiến cho toàn thân mềm yếu vô lực, chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó lấy Tống Thanh Thư đang biến hóa không ngừng tư thế, mặc hắn tùy ý đùa bỡn trên thân thể yêu kiều của mình.

……………………………………………………………………………………….

Lúc này Song Nhi đã rên rỉ lấy:

-A…. Tống đại ca…muội không được, van cầu tha cho muội đi !

Tống Thanh Thư nghe vậy trong cơ thể thú tính càng bộc phát thêm mãnh liệt, hai tay hắn không ngừng dùng sức nắn lấy đôi bầu vú nàng, Song Nhi chịu không được Tống Thanh Thư cường hãn, lần nữa cầu khẩn, trong giọng nói mang theo nức nở:

-Đào Hồng, Liễu Lục tại sao lâu như thế vẫn chưa trở lại?

-Tại hạ cũng không biết được.

Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười, lại hôn lên.

- Có phải là Tống đại ca đã thông đồng cùng với Đào Hồng, Liễu Lục rồi?

Song Nhi khó khăn lắm mới dùng tay đẩy ra Tống Thanh Thư, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn.

Tống Thanh Thư trong lòng giãy dụa một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không muốn lừa dối nàng, cay đắng gật đầu:

-Trước đó tại hạ đã dùng truyền âm nhập mật, nói với Đào Hồng, Liễu Lục đi ra bên ngoài lâu lâu một chút, nếu tại hạ không gọi, thì đừng quay lại.

-Này… hai nha đầu cứ như vậy mà bán đứng muội?

Song Nhi khó mà tin nổi nhìn hắn.

-Chỉ sợ là…đúng như vậy,

Tống Thanh Thư cười khổ nói, nếu Song Nhi đã khôi phục lý trí, chắc giờ không thể chiếm thêm được tiện nghi, hơn nữa trải qua chuyện ngày hôm nay, hai người sau này xử lý quan hệ như thế nào đây, nghĩ tới hắn liền đau cả đầu.

-Hay là... chúng ta tiếp tục?

Tống Thanh Thư giờ đã lở phóng theo lao, đành giả vờ ngu ngơ hỏi một câu.

Song Nhi cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt nàng, Tống Thanh Thư chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được vài chữ,

-Ôm ….muội lên giường…

-Cái gì?

Tống Thanh Thư như không thể tin vào tai mình nhìn nàng hỏi lại.

Song Nhi ngẩng đầu lên, mặt ửng đỏ, răng cắn môi, lặp lại một lần:

-Muội nói ôm muội lên giường, nhân gia không thích ở đây...

Thấy Tống Thanh Thư vẫn còn ngơ ngác ngồi yên một chỗ, nàng sẵng giọng nói:

-Nnếu như lần nay Tống đại ca lại không có nghe rõ, thì muội đổi ý đấy..

-Nghe rõ … nghe rõ …

Tống Thanh Thư mừng như điên trả lời nàng, hắn đem nàng ôm lên, hướng về bên giường đi tới, nói xong câu nói kia, Song Nhi liền đem mặt vùi ở trong lồng ngực Tống Thanh Thư, không dám nhìn vào mặt hắn nữa.

Tống Thanh Thư nằm ở bên cạnh nàng, một lần nữa nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mịn màng, Song Nhi hơi thở nhanh dần, hắn lại hôn lên đôi môi đỏ mọng, lần này nàng nhanh chóng nghênh hợp, đầu lưỡi hắn khiêu khích đầu lưỡi của nàng, một tay phủ trên bộ ngực sữa, cả người nàng run lên, đôi mi thanh tú nhíu lại, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng vuốt ve nhào nặn, tuy cách một lớp y phục nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ đôi bầu vú tràn đầy co dãn mềm mại khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch