Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cao Thủ Thâu Hương

Chương 436: BA NỮ NHÂN CHUNG TRONG MỘT VỠ TUỒNG. (1)

Chương 436: BA NỮ NHÂN CHUNG TRONG MỘT VỠ TUỒNG. (1)


Tống Thanh Thư ngón tay đã đưa đến gần bên cạnh yết hầu nàng, trong lòng do dự chưa quyết định ra tay..

Tiểu Đông Hậu sau này tiếp nhận mưa móc đầy đủ, lúc này dung nhan càng thêm toả sáng kiều diễm, xấu hổ đồng thời sầu lo nói tiếp:

- Có phải là lúc ở Thịnh Kinh thành hoàng thượng được đại thần nào tiến cống cho loại Hổ Lang chi dược bí vật gì đó nên Hoàng thượng thay đổi khá nhiều, thần thiếp sợ rằng loại dược vật này dùng lâu dài sẽ làm tổn hại Long thể của hoàng thượng…

Tống Thanh Thư sững sờ, dở khóc dở cười, hắn không nghĩ tới Tiểu Đông Hậu nói chính là chuyện này:

-Nàng tại sao nói như vậy?"

Tiểu Đông Hậu thẹn thùng đem mặt vùi ở trong lồng ngực của hắn, thấp giọng nói:

-Vật đó của Hoàng thượng so với trước đây thì long tinh hổ mãnh đã vậy tự nhiên còn to lớn hơn nhiều, thần thiếp có chút không chịu nỗi mỗi lần bị Hoàng thượng thảo phạt.

-Làm sao, nàng không thích nó như vậy sao?

Tống Thanh Thư nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc của nàng..

-Thần thiếp... đương nhiên rất là …yêu thích,

Tiểu Đông Hậu mím môi, ửng đỏ mặt,

-Chỉ là sợ ảnh hưởng đến thân thể của hoàng thượng... …

-Yên tâm đi, trẫm tự có chừng mực.

Tiểu Đông Hậu thân thể trong ngực hắn vặn vẹo, Tống Thanh Thư cảm thấy mình lại hừng hực, liền đưa tay mò xuống bên trong cái âm hộ của nàng, Tiểu Đông Hậu rất nhanh hiểu ý, u oán liếc mắt nhìn hắn, nhưng đôi mắt to ngập nước của nàng nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư, trong ánh mắt vũ mị lại lộ ra một sự khiêu khích tình, từ từ nàng hở rộng hai chân để bàn tay của hắn thuận tiện xâm nhập vào cửa hang âm đạo mình..

Hai bầu quầng vú ngọc nhuận của Tiểu Đông Hậu đỏ bừng do nàng đã chìm vào dục diễm, đôi đầu núm vú tiên diễm đứng thẳng mềm mại đáng yêu tựa như nhụy hoa xấu hổ ngượng ngùng chờ mong ong bướm đến đùa giỡn nhụy hoa.

Tống Thanh Thư tách ra hai đùi ngọc Tiểu Đông Hậu rồi cả người đè lên tới, nàng lập tức ôm lấy cổ Tống Thanh Thư, cái miệng nhỏ khẻ nhếch, duỗi ra đầu lưỡi màu hồng phấn đưa đến bên miệng hắn hôn lên, hai người trên giường quay cuồng tiếp tục hôn môi, môi của bọn họ tựa như dính chặt dính cùng một chỗ, hai đầu lưỡi dây dưa cuốn quấn, khi Tống Thanh Thư thở hổn hển, miệng rời khỏi đôi môi Tiểu Đông Hậu, thì đầu lưỡi của nàng không tự chủ lại truy đuổi môi hắn, vì vậy Tống Thanh Thư lần nữa mút lấy đầu lưỡi Tiểu Đông Hậu vươn ra, sau đó đem đầu lưỡi mình với vào Tiểu trong miệng Đông Hậu, mút hút lộng lấy gắn bó cùng đầu lưỡi linh xảo nàng, thẳng đến khi đầu lưỡi cùng môi đều run lên, nước miếng của bọn hắn hòa khí tức trong miệng tan ra làm thành một thể.

Tống Thanh Thư biểu hiện trở nên vô cùng sung sướng, chính là suy nghĩ bây giờ chính mình dại gì từ bỏ sinh hoạt sướng như thần tiên thế này, việc gì mà lại một lần nữa quay trở lại tháng ngày đầu đao liếm huyết đây.

Tiểu Đông Hậu đang không ngừng phát sinh ra tiếng rên rỉ từ trong cổ họng,Tống Thanh Thư một bên hưởng thụ đầu lưỡi linh hoạt của nàng, một bên thưởng thức dương vật của mình đang được dường hang cái âm đạo nhỏ bé của nàng xiết chặt từng hồi, đột nhiên thần sắc hắn đọng cứng lại, chụp lấy cái áo ngủ bằng gấm kề bên nhanh chóng khuấy lên lên.

“ Leng keng …leng keng! ..”

Mười mấy cây Tú Hoa châm bị áo ngủ bằng gấm đánh rơi trên mặt đất, Tiểu Đông Hậu lúc này mới ý thức được có thích khách, hoảng sợ trốn đến phía sau lưng Tống Thanh Thư.

-Ồ….? Không ngờ hoàng thượng lại còn là một cao thủ thâm tàng bất lộ.

Theo một giọng nói quen thuộc vang lên, Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái nhìn chậm rãi đi tới một bóng hình xinh đẹp.

-Đông Phương giáo chủ?

Tống Thanh Thư cười khổ nói.

-Hoàng thượng làm sao nhận ra được ta?

Đông Phương Mộ Tuyết ngẩn ra, ngày hôm nay vì ám sát Khang Hi mà đến, kiêng kỵ sau này triều đình trả thù, làm ảnh hưởng đến đến người của Nhật Nguyệt Thần Giáo, cho nên không có xuất hiện với hình dạng Đông Phương Bất Bại, mà lại mặc lấy y phục nữ nhân gặp người, nào ngờ Khang Hi vừa nhìn thấy lại nhận ra được nàng.

Tống Thanh Thư cười khổ, hắn làm sao mà không nhận ra được Đông Phương Mộ Tuyết chứ, hữu tâm quen nhau, nhưng lúc này vì can hệ trọng đại, nên không dám lộ ra bí mật, đành phải thám thính mục đích của đối phương:

-Không biết Đông Phương giáo chủ đêm khuya đến viếng thăm, có chuyện gì hay không?

Đông Phương Mộ Tuyết đè xuống nghi hoặc, từ tốn nói:

-Bổn tọa có một bằng hữu, trước đây không lâu bị hoàng thượng giết chết, trên chốn giang hồ bổn tọa bằng hữu không có nhiều, chỉ có hắn duy nhất là một, đương nhiên phải đến để nghe một lời giải thích.

Nghe được nàng nói, nội tâm Tống Thanh Thư cảm động, hắn cùng Đông Phương Mộ Tuyết quan hệ vẫn rất vi diệu, người yêu thì không thể nói như vậy được, kẻ địch đương nhiên cũng không phải, nếu nói thật đúng, thì đó là sự nhung nhớ đối thủ để hình dung mới thích hợp một chút.

Thấy nàng lại vì mình mà thâm nhập hang hùm, cảm khái sau khi hưng khởi thì lại nổi lên tâm tư trêu ghẹo nàng, vừa ra hiệu Tiểu Đông Hậu trấn định lại, vừa nói:

-Trẫm quãng thời gian trước giết người không ít, không biết bằng hữu cuả Đông Phương giáo chủ là vị nào vậy?

-Hoàng thượng đã biết thì cần gì phải hỏi chứ,

Đông Phương Mộ Tuyết sắc mặt âm trầm,

-Đương nhiên đó là Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư cảm động, nhưng biến sắc nói:

-Tống Thanh Thư có ý đồ ám sát trẫm, trẫm tự nhiên phải giết hắn vả lại trẫm cũng không biết hắn là bằng hữu của Đông Phương giáo chủ.. À… như vậy đi, trẫm phải làm như thế nào mới có thể làm cho lửa giận Đông Phương giáo chủ nguôi xuống, thì cứ nói.

-Hắn đúng là thông minh một đời, nhưng lại hồ đồ nhất thời gây nên họa sát thân,

Đông Phương Mộ Tuyết trong mắt loé ra sát khí,

-Bổn tọa tuy rằng không biết vì sao hắn đột nhiên muốn giết hoàng thượng, nhưng nếu là nguyện vọng của hắn trước khi chết, vậy thì bổn tọa phải giết hoàng thượng để hoàn thành tâm nguyện của hắn.

Vừa dứt lời, chỉ thấy bóng trắng lóe lên, khoảng cách giữa hai người là mấy trượng lập tức không tồn tại, Đông Phương Mộ Tuyết đã xuất hiện ở trước mắt Tống Thanh Thư, hai ngón tay ngọc kẹp lấy một mũi Tú Hoa Châm, hướng về mi tâm của hắn đâm tới.

Tống Thanh Thư vội vã giơ tay hướng về cổ tay nàng điểm một cái, vừa đem mũi Tú Hoa Châm đánh lệch về một bên, thì phát hiện bàn tay trắng nõn như ngọc của Đông Phương Mộ Tuyết vô thanh vô tức đánh đến trước ngực hắn .

Song chưởng đụng vào nhau, một thân ảnh màu trắng lùi về mấy bước, thấy Tống Thanh Thư vẫn ngồi yên ở trên giường không có truy kích theo, Đông Phương Mộ Tuyết mới lau vệt tơ máu nơi khoé miệng, vẻ mặt trầm trọng nhìn hắn:

-Chẳng trách lấy võ công Tống Thanh Thư, ám sát bị thất bại mà không tẩu thoát được, bổn tọa vốn tưởng rằng hắn chết là do lão thái giám kia ra tay, bây giờ nhìn lại, nguyên lai hoàng thượng mới là cao thủ chân chính trong cung.

Đông Phương Mộ Tuyết lần trước bị Trương Vô Kỵ đánh lén trọng thương, vẫn ở lại Ngũ Độc Giáo tỉnh Vân Nam điều dưỡng thương, vừa rồi nghe tin Tống Thanh Thư bị lột da tróc thịt, tâm tình khuấy động khó bình lặng, liền cưỡng chế thương thế, lên phía bắc Tử Cấm Thành, muốn ám sát Khang Hi báo thù cho hắn, nào ngờ Khang Hi vẫn là thâm tàng bất lộ.

Đông Phương Mộ Tuyết phỏng chừng dựa theo võ công Khang Hi, chính mình thời điểm võ công toàn vẹn cũng khó có thể thắng được, huống chi bây giờ võ công chỉ còn dư lại ba thành công lực không tới, vừa rồi chạm một chưởng, thương thế bên trong cơ thể đã có chút ép xuống không được, hôm nay sợ rằng không những không báo được thù, mà ngay cả mình tánh mạng cũng khó bảo toàn ở nơi đây.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch