Câu Lạc Bộ Thiên Tài
Chương 11: Phân tích (1)
Lâm Huyền nhớ lại lời người bạn đã nói với mình.
"[Trong mơ tuyệt đối sẽ không xuất hiện thứ gì ngoài nhận thức của cậu.]"
Vì vậy.
Mật khẩu 8 chữ số này!
Nhất định nằm trong trí nhớ của mình!
Còn điều gì chưa nghĩ đến?
Còn điều gì đã quên?
Còn điều gì đã giấu đi?
Cạch!
Theo tiếng động giòn tan của mạch điện được kết nối——
Ú oa! Ú oa! Ú oa! Ú oa!
Bốn phía vang lên tiếng báo động chói tai!
Là mạch điện chính đã được khôi phục! Tự động báo động!
"Chết tiệt!"
Lâm Huyền vội vàng đứng dậy! Đá một cước vào két sắt.
"Anh nghĩ nhanh lên chứ!!"
CC hét lớn.
Xen lẫn tiếng báo động ú oa ú oa chói tai! Giống như tiếng đếm ngược của bom vậy, khiến người ta căng thẳng và bực bội!
"Tôi đang nghĩ mà!"
Lâm Huyền dùng móng tay cào da đầu:
"Tôi nghĩ không ra!"
Đau đầu như muốn nứt ra!
Não quá tải rồi!
Lâm Huyền cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng!
Giống như bị ném vào một khối lập phương không ngừng quay, bốn phía giống như đang chuyển kênh tivi liên tục hiện lên những ký ức quen thuộc.
"Anh mà không nghĩ ra thì cảnh sát sẽ đến đây! Đúng là không nên tin anh mà!"
Lâm Huyền nheo mắt nhìn đồng hồ:
[00:41:27]
Bây giờ không chỉ là vấn đề cảnh sát nữa rồi... Giấc mơ chỉ còn 33 giây nữa thôi.
"Anh có làm được không vậy!" CC hét lớn:
"Những lời anh nói lúc nãy đâu rồi!"
"Đừng có ồn!"
Ú oa! Ú oa! Ú oa! Ú oa!
Tiếng ồn ào! Tiếng báo động! Tiếng ù tai!
Đầu óc Lâm Huyền như muốn nổ tung!
Khối lập phương ký ức quay càng lúc càng nhanh!
Vô số ký ức bị chôn vùi như nước lũ dữ dội! Ùn ùn trào ra!
Những hình ảnh trước mắt như đèn kéo quân!
Lâm Huyền chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng!
Một nắm đất chôn sâu nhất trong tim bỗng nhiên bị xới tung!
"Tôi từng thích một cô gái..." Lâm Huyền ôm trán, nghiến răng nói.
"Anh bị làm sao vậy! Tôi không rảnh nghe chuyện tình yêu của anh!" CC gào lên trong tiếng báo động!
"Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi..."
"Tôi! Không! Muốn! Nghe!"
"Tôi cũng chẳng muốn nói! Còn không phải vì cô sao?!" Lâm Huyền ngẩng đầu hét lớn, chỉ tay vào két sắt:
"19990707! Sinh nhật của cô ấy!"
Lâm Huyền cảm thấy mình như một chú hề.
Bí mật khó nói nhất, tấm vải che thân cuối cùng của cuộc đời hắn đã bị xé toạc!
"Nhanh lên!"
Cạch, cạch, cạch.
CC nhanh chóng xoay bánh xe mật mã! Đấm một phát vào ổ khóa!
Không mở được.
"Sai mật mã rồi!"
Ú oa! Ú oa! Ú oa! Ú oa!
[00:41:47]
"20150609!" Lâm Huyền che tai hét lớn!
"Lại là ngày gì nữa đây!? Đừng nói với tôi là ngày anh tỏ tình nhé!" Trong tiếng báo động ồn ào, CC gào khản cả giọng!
"Mẹ kiếp anh đừng đoán bừa nữa! Mau nhập mật khẩu đi!"
"Nhập xong rồi!"
[00:41:56]
CC nghiến răng nghiến lợi!
Cô dùng hết sức bình sinh! Đập mạnh vào ổ khóa!
Rầm!
...
Không mở.
Toàn thân Lâm Huyền lập tức vô lực, đầu óc choáng váng.
Ánh mắt cuối cùng của anh, nhìn về phía CC trước két sắt.
Trong tầm mắt mơ hồ...
CC quay đầu đi.
Ánh mắt oán hận nhìn thẳng vào linh hồn——
"Kẻ lừa đảo."
[00:42:00]
Ầm ầm!!!
Ầm ầm!!!
Ầm ầm!!!
Ánh sáng trắng rực rỡ đột nhiên xuất hiện, nuốt chửng mọi thứ...
...
...
Tháng Chạp.
Rạng sáng đầu đông.
Trong phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng.
Lâm Huyền mở mắt ra...
...
Đêm nay yên tĩnh đến lạ.
Có lẽ là do thời tiết chuyển lạnh nên những quầy hàng đêm dưới lầu đã sớm không còn ồn ào nữa.
Lâm Huyền mở mắt ra.
Nhìn lên trần nhà.
Rất lâu không ngồi dậy.
Hắn thậm chí không muốn để bất kỳ một chút da thịt nào trên người mình lộ ra ngoài chăn, toàn thân có một cảm giác khó chịu.
Đó là một cảm giác...
Bị lột sạch quần áo, bị xé toạc vết thương, bị lôi ra những bí mật khó nói nhất của mình, trần truồng để cho người khác xem.
Lâm Huyền xoa xoa chân, trên giường lăn qua lăn lại hai lần, để chăn trùm kín mình hơn.
Trong lòng cảm thấy hỗn độn...
Những chuyện xấu hổ thời thanh xuân hắc chắn là chuyện mà mọi chàng trai đều không muốn nhắc đến nhất.
Đặc biệt là về phương diện tình cảm ngây thơ.
“Mất mặt vãi.”
Nếu không phải vì tình thế cấp bách bất đắc dĩ thì hắn không muốn moi những chuyện xấu hổ cũ rích này ra.
May mà chỉ là mơ, dù sao thì ngày mai cũng sẽ đặt lại, không ai nhớ đến.
Nhưng không ngờ rằng.
Đã liều lĩnh như vậy rồi, mà mật khẩu két sắt vẫn không đúng! Đúng là khiến Lâm Huyền nghi ngờ đây có phải là két sắt của mình không.
"Thôi bỏ đi."
Lâm Huyền gãi đầu, vén chăn ngồi dậy:
"Làm chuyện chính trước đã."
Dù sao giấc mơ cũng là giả, chuyện kiếm tiền trong hiện thực vẫn quan trọng hơn.
Mặc quần áo ngủ xong, Lâm Huyền bật đèn bàn ngồi vào bàn học, vẽ chú mèo Kha Kha mà mình nhớ trong mơ lên giấy nháp.
Bản thiết kế [Mèo Kha Kha] vốn đã đơn giản tinh tế, chi tiết cũng không quá nhiều nên vẽ rất dễ.
Chỉ mất chưa đến 20 phút.
Lâm Huyền đã hoàn thành bản vẽ mèo Kha Kha nhìn chính diện, nhìn nghiêng và nhìn từ phía sau trên giấy nháp.
Chương trước
Chương sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc
A/D để lùi/sang chương.