Tô Minh đứng trong bộ lạc đã hoang tàn, nhìn gã đàn ông đang khóc. Câu hắn hỏi không được đáp lại. Gã đàn ông kia chính là Sơn Ngân. Gã rơi lệ quỳ giữa bộ lạc, vẻ mặt thống khổ, xen lẫn phức tạp và áy náy, có cả bi thương.
Tô Minh im lặng, hắn không ra tay, như đang chờ Sơn Ngân trả lời.
Thật lâu sau, khi gió lạnh tiếp tục thổi lướt mặt đất, khiến vật dụng bay thành vòng thì Sơn Ngân ngừng khóc, chậm rãi đứng dậy, ngoái đầu nhìn Tô Minh.
Đôi mắt kia đỏ rực, mỏi mệt.
Ánh mặt quen thuộc giờ đây biến xa lạ. Người vốn thân quen nay thành kẻ phản bội Ô Sơn bộ lạc. Nếu không phải gã, bộ lạc sẽ không thương vong thảm như vậy.
"Là ngươi nói cho Hắc Sơn bộ lạc đường đi của chúng ta." Tô Minh nhìn Sơn Ngân, vẻ mặt đau thương bước tới.
"Lúc ta trở về, các người đang ở xung quanh tiêu diệt trinh sát tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc. Lúc đó các người tách ra, không ai chú ý ngươi đi đâu. Ngươi không giết tộc nhân Hắc Sơn bộ lạc trong khu vực của mình, mà là nói rõ đường đi nước bước của bộ lạc." Tô Minh tiếp tục tiến lên.
Sơn Ngân mặt tái nhợt, cười thảm lảo đảo lùi ra sau vài bước, dường như không dám đối diện Tô Minh chất vấn.
"Cạm bẫy chỗ đó giết chết rất nhiều tộc nhân của chúng ta."
"Từ đó về sau ngươi luôn kiềm chế không hành động, mãi tới lúc quan trọng nhất, ta, Lôi Thần, Nam Tùng gia gia và ngươi ở lại, ngươi mới hành động, trọng thương Nam Tùng gia gia, đánh vỡ sắp đặt. Ngươi thật muốn nhìn Hắc Sơn bộ lạc đuổi kịp tàn sát tộc nhân ư." Tô Minh cất bước, khàn giọng nói.
Vẻ mặt Sơn Ngân càng đau khổ, lần nữa lùi vài bước.
"Ta có hai điều không biết. Thứ nhất, vì sao ngươi phản bội bộ lạc. Thứ hai, ngươi không để Bắc Lăng và cha hắn ở lại, là bởi vì không nắm chắc ngươi trọng thương Nam Tùng gia gia xong mấy người đó có thể ngăn cản bước chân tộc trưởng Hắc Sơn bộ lạc, hay vì lúc đó ngươi ăn năn hối hận?" Thân thể Tô Minh chợt lóe đã tới gần Sơn Ngân cách hai mươi mét.
"Cho ta biết, vì sao?"
"Không cần nhiều lời!!" Mặt Sơn Ngân tái nhợt, lớn tiếng gầm rống, biểu tình thống khổ bi thương bùng phát. Gã lùi vài bước, nhìn chằm chằm Tô Minh.
"Không cần nói nhiều! Không vì cái gì hết, không có!" Sơn Ngân rơi lệ, nâng lên tay phải, bàn tay liền ánh sáng đỏ lượn lờ quanh cánh tay, chỉ hướng Tô Minh.
"Ngươi là Tô Minh cũng được, Mặc Tô cũng thế, cút đi cho ta! Ta chưa thể chết, cho ta mười năm, mười năm sau ta sẽ tự sát tại đây. Nếu ngươi tiếp tục dây dưa, đừng trách ta không nghĩ tình cùng tộc!" Lúc trước gã lạnh lùng giờ không còn nữa. Hiện tại Sơn Ngân tựa như dã thú đang gầm rống, phóng người lên như muốn rời khỏi bộ lạc.
"Ngươi đã phản bội tộc nhân thì nói cái gì tình cùng tộc. Khi ngươi tổn thương Nam Tùng gia gia, có từng nghĩ nếu chúng ta đều chết bởi truy binh khi tộc nhân di chuyển, chờ đợi họ sẽ là cái gì!!" Tô Minh nghiến chặt răng, tay phải giơ lên Huyết Lân Mâu lao tới chỗ Sơn Ngân.
Thân thể Tô Minh hóa thành cầu vồng đỏ, sau lưng bềnh bồng vô số tơ trăng, chớp mắt tới gần Sơn Ngân. Tiếng chấn vang lên trong bộ lạc đã từng hạnh phúc yên bình.
Trong tiếng chấn, Sơn Ngân gầm lên, ánh sáng đỏ ở tay phải hóa thành thanh đao màu máu, va chạm trường mâu hình thành lực chấn khuếch tán xung quanh.
"Ô Huyết Trần!" Sơn Ngân lùi ra sau vài bước, mặt trắng bệch hộc máu. Máu ở giữa không trung hóa thành sương đỏ bay thẳng tới chỗ Tô Minh.
So về độ sâu tu vi, thuật Ô Huyết Trần này càng hơn của Tô Minh nhiều. Thuật này vừa ra, liền tràn ngập phạm vi mấy mét. Một khi rơi trên thân thể Tô Minh sẽ như mũi tên sắc nhọn đâm vào người. Nhưng khoảnh khắc đầy trời mưa máu sắc bén tới gần mình, bóng trăng trong mắt Tô Minh lấp lóe. Hôm nay là đêm trăng tròn, hôm nay là đêm trăng tròn!
Sau lưng Tô Minh bay vô số sợi tơ trăng, trong thời gian ngắn co lại, giây phút mưa máu đến thì tơ trăng ngưng tụ trước mặt Tô Minh, hình thành bức tường tơ va chạm với mưa máu.
* Oành!* một tiếng, cơ thể Tô Minh run rẩy, sợi tơ trăng tan vỡ, nhưng mưa máu như bị gió mạnh thổi tan theo mây khói.
Cùng lúc đó, khóe miệng Sơn Ngân chảy máu tươi, cơ thể liên tục lùi ra sau vài mét. Gã nhảy vọt lên, không chiến đấu tiếp mà định nhanh chân chạy trốn.
Sao Tô Minh có thể để gã trốn thoát, hắn lập tức đuổi theo. Nhưng mới tới gần thì Sơn Ngân mạnh xoay người, trong mắt lộ ra thống khổ, cũng có sát khí.
"Tô Minh, là ngươi ép ta!" Sơn Ngân gào lên.
Gã nâng lên huyết đao, trong thời gian ngắn trên mặt gã lập tức có lộ ra thứ như là Man Văn, là Man Văn của riêng gã!
Man Văn xuất hiện, cùng lúc đó sau lưng Sơn Ngân, không gian vặn vẹo huyễn hóa ra một thanh đao to màu đỏ. Đao rơi xuống, đao đỏ xuyên qua người gã mang theo sát khí mãnh liệt chém hướng đầu Tô Minh.
Một đao kia tuyệt diệu sắc bén, là chiêu mạnh nhất của Sơn Ngân Khôi Thủ đội săn Ô Sơn bộ lạc! Người và thú chết dưới một đao kia nhiều không đếm hết!!
Bên cạnh Tô Minh, rất nhiều ánh trăng giáng xuống bỗng chốc hóa thành từng sợi tơ quấn lấy thanh đao muốn chém xuống. Nhưng khoảnh khắc chạm vào bóng đao thì sợi tơ đứt đoạn.
Mắt thấy thanh đao sắp giáng xuống, hai mắt Tô Minh sáng ngời, tràn ngập ngọn lửa, giống như con mắt hắn bị thiêu đốt. Ngọn lửa xuất hiện thì Tô Minh lập tức cảm giác trong người khí huyết nóng cháy, dường như bên trong có ngọn lửa thiêu hủy trời đất!
Dưới đêm trăng tròn, mức độ nóng cháy kia hơn xa lúc trước nhiều. Tô Minh không gầm ra tiếng mà là hai mắt rực cháy, nâng lên tay phải đánh một chưởng vào huyết đao chém xuống đầu.
Toàn thân hắn trong chớp mắt này bùng phát ngọn lửa, bao phủ quanh người, dường như hình thành một người lửa to lớn. Người lửa hướng trăng tròn trên trời hút ngụm khí. Giây phút này, dường như ánh trăng trong trời đất bị hút lấy, khiến xung quanh thoáng chốc tối đi.
"Lửa!" Tô Minh khẽ nói.
Trên đường truy đuổi thì hắn đã cảm nhận được, dưới trăng tròn, ngọn lửa tồn tại trong người chỉ cần hắn muốn thì sẽ tự bùng phát.
Người lửa theo tay phải Tô Minh đánh ra một chưởng, cái đầu mạnh đụng vào huyết đao. Trong lúc va chạm, bóng dáng không còn giống người mà hóa thành biển lửa, thiêu đốt.
Thanh âm đùng đùng chấn động trời đất. Biển lửa và huyết đao cùng tan vỡ. Sơn Ngân lộ ra biểu tình khó tin, hộc máu. Vốn gã đã trọng thương, bây giờ càng không thể chịu đựng, cơ thể bắn lên, ở giữa không trung lại phun búng máu, loạng choạng chạy nhanh.
Khóe miệng Tô Minh tràn ra máu tươi. Máu rơi trên tuyết khiến mặt tuyết như có lửa thiêu cháy, bỗng chốc bị hòa tan. Mắt thấy Sơn Ngân định trốn, Tô Minh mạnh đạp ra một bước, Huyết Lân Mâu trong tay mạnh ném ra ngoài.
Tiếng rít vang vọng, Huyết Lân Mâu hóa thành con chim to màu đỏ đáp xuống đất chỗ Sơn Ngân bỏ chạy, phát ra tiếng nổ dấy lên lực chấn, khiến Sơn Ngân tạm ngừng.
Gã vừa dừng lại thì Tô Minh giẫm đất một cái, lập tức tuyết bên cạnh có thanh dao găm đá lúc trước tộc nhân thu dọn bỏ lại bắn lên cao, bị hắn nắm trong tay. Thân thể chớp mắt tới gần Sơn Ngân, đâm ra một nhát.
"Mình không thể chết!" Vẻ mặt Sơn Ngân dữ tợn, khoảnh khắc bị Tô Minh đâm tới thì năm ngón tay phải lóe ánh sáng đỏ, hóa thành thanh đao đỏ. Hai người gần như cùng lúc đâm vào cơ thể đối phương.
"Cho ta mười năm, chỉ mười năm!!" Sơn Ngân thở hồng hộc, thống khổ gào.
"Lúc ta còn nhỏ, ngươi là trưởng bối ta rất kính trọng. Ta biết ngươi lạnh lùng là vì bất đắc dĩ, bởi vì trách nhiệm của ngươi rất nặng nề, ngươi phải bảo vệ bộ lạc. Trong bộ lạc cần hiền hòa như Tiễn Thủ, cũng cần người lạnh lùng. Cho nên ngươi chọn lạnh lùng. Ngươi đâm ta nhát đao kia, là ta cảm ơn ngươi từng bảo vệ bộ lạc."
"Nhưng ta tuyệt đối không tha thứ ngươi. Bị ngươi phản bội, những tộc nhân đã chết sẽ không tha thứ ngươi!" Khóe miệng Tô Minh chảy máu, dán sát người Sơn Ngân, tay phải cầm đao đá mạnh rút ra, lần nữa đâm vào.
"Một đao này là những người già trong bộ lạc đã chết vì ngươi."
"Một đao này là những tộc nhân vô dụng bảo vệ tộc trưởng mà chết đi vì ngươi." Tô Minh ở bên tai Sơn Ngân nhỏ giọng nói, lại đâm một đao.
"Một đao này là của Ô Lạp."
"Một đao này là của Liễu Địch." Mắt Tô Minh trợn to, mang theo đau thương không ngừng đâm ra.
Hắn đâm mỗi một đao đều khiến cơ thể Sơn Ngân run rẩy, khóe miệng không ngừng chảy máu tươi, cũng rơi lệ trong đau thương và thống khổ.
"Một đao này là của Nam Tùng gia gia."
Tô Minh nhìn bộ lạc hoang tàn, giữ chặt Sơn Ngân không để gã gục xuống, đẩy gã ra trước. Tay phải cầm đao lại lần nữa đâm ra. Theo hắn xô đẩy, mặt tuyết dưới chân hai người thành vũng máu nhìn thấy ghê người, kéo dài tới khi Tô Minh đẩy Sơn Ngân đụng vào rào chắn gỗ vây quanh bộ lạc không bị hư hao quá nghiêm trọng.
* Rầm!* một tiếng, rào chắn chấn động, cùng lúc đó, Tô Minh lại đâm ra một đao.
"Một đao này là của A Công."
"Một đao này là của ta." Tô Minh nhỏ giọng nói, đem dao găm bằng đá đâm sâu vào ngực Sơn Ngân. Sơn Ngân gục trên người Tô Minh, thân thể không ngừng co giật, tia sáng trong mắt dần tối tăm.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng. Cả bộ lạc chỉ có hai người, như đang ôm nhau. Tô Minh nhắm mắt lại, chốc lát sau hắn nhẹ nhàng lùi vài bước. Xác Sơn Ngân ngã xuống đất, hai mắt trống rỗng như không nhìn thấy Tô Minh, giãy dụa nâng lên tay phải run lẩy bẩy, lấy ra khối xương trước ngực.
Đó là một khối xương rất nhỏ, trông như xương chân con nít. Chộp lấy khối xương, Sơn Ngân hai mắt trống rỗng chảy xuống giọt lệ.