Dường như hạc trọc lông tức giận đến không chịu nổi, định hét to bất chấp tất cả quay đầu xông hướng các nữ nhân mà nó cảm thấy đã nhục nhã mình thì Tử Nhược đứng trước mặt Tô Minh khẽ kêu dạ, thân thể mềm mại hóa thành cầu vồng đi trước chỉ dẫn. Tô Minh biểu tình bình tĩnh cất bước đi theo Tử Nhược hướng tới trời sao phía xa. Viêm Bùi Thần Hoàng ở một bên đi theo. Hạc trọc lông thấy mấy người khác đều đi hết liền khựng lại, hung dữ trừng các nữ nhân, họ cười duyên, mắt mày quyến rũ, hạc trọc lông xì hơi, không nói nên lời hù dọa, xoay người dùng tốc độ nhanh nhất bay như chạy trốn.
Giớ Thiên Hồ tộc, trời sao màu hồng có sự xinh đẹp đặc biệt. Đi trong trời sao khoảng nửa tiếng sau, Tử Nhược ngừng bước. Trời sao trước mắt đổi màu, không phải màu hồng mà biến thành đen, đen như vòng xoáy nhưng không xoay, như đứng lặng lại. Bên trong hình thành đối lập rõ ràng với màu hồng xung quanh. Vòng xoáy đen đứng lặng, dù không xoay nhưng vẫn cho người cảm giác cắn nuốt tất cả. Thậm chí mắt rơi vào đó dường như sắp bị hút đi, khi nhìn qua sẽ có loại vòng xoáy đen xuất hiện vặn vẹo. Thật ra vòng xoáy không vặn vẹo, là ánh mắt của mọi người vặn vẹo.
Hơi thở yếu ớt tràn ngập trong vòng xoáy này, dù là Tử Nhược hay Viêm Bùi Thần Hoàng cũng không phát hiện ra được, chỉ mình Tô Minh khi nhìn vào vòng xoáy lập tức cảm nhận ra ngay.
"Quả nhiên là vậy."
Con ngươi Tô Minh co rút, hơi thở này rất đặc biệt, không thuộc về Tang Tương mà là thương mang! Hơi thở này đến từ thương mang!
"Trong vòng xoáy này có hơi thở thương mang, tác dụng của vòng xoáy này là ...."
Tô Minh nhìn cẩn thận, nhíu mày, không thấy ra tác dụng của nó là gì nhưng chắc chắn không phải là mộ của Diệt Sinh lão nhân.
Tô Minh nhìn vòng xoáy, hỏi Tử Nhược:
- Mộ như thế này có bốn tòa?
Tử Nhược vội đáp:
- Đúng là bốn tòa, nhưng không biết tại sao có hai mộ biến mất tại chỗ, hai mộ một ở đây, cái khác ở trong giới Hổ Lao tộc.
Tô Minh trầm ngâm, cất bước định vào vòng xoáy nhìn xem kỹ càng thì Tử Nhược cắn răng, tiến lên vài bước.
- Tô tiền bối dừng bước, mộ của Diệt Sinh lão nhân ở trong giới Thiên Hồ tộc của ta, dù Diệt Sinh lão nhân là tiền bối trong truyền thuyết nhưng nếu mộ của người tại đây thì tộc ta không thể nào không vào trong tìm kiếm, nhiều năm qua hiểu nó rất rõ. Nếu như tiền bối có gì cần thì vãn bối có thể chỉ dẫn.
Tô Minh trầm ngâm, ngoái đầu liếc Tử Nhược, thấy mắt cô lóe tia sáng kỳ lạ.
Tô Minh gật đầu, nói:
- Dẫn đường.
Tô Minh lắc người đi hướng vòng xoáy.
Tử Nhược phấn chấn tinh thần, mặt lộ nụ cười, bay đi chỉ dẫn. Còn hạc trọc lông thì mắt xoe tròn, định đi theo. Viêm Bùi Thần Hoàng ở bên cạnh giơ tay túm nó, khiến hạc trọc lông tức giận cho rằng gã lại muốn nhục nhã nó, đang định chửi cho một trận thì nghe gã thở dài.
- Thôi, nếu ngươi không biết lòng tốt của người ta, muốn đi theo thì Viêm ta sẽ không ngăn cản.
- Không lẽ ngươi không thấy ra là Tử Nhược chủ động yêu cầu đi theo sao?
Hạc trọc lông cười nhạt, khinh thường nói:
- Rồi sao? Đi theo thì đi, sao lại cho nàng ta đi theo mà ta không được đi? Ta nói cho ngươi biết nhé, Tiểu Viêm Tử, trong cổ mộ không chừng giấu nhiều tinh thạch.
Hạc trọc lông định xoay người đi theo thì Viêm Bùi Thần Hoàng lại thở dài, tiếng than thở khiến hạc trọc lông run, xoay người trừng gã.
- Chết tiệt, ngươi có thở vắn than dài là sao? Muốn nói gì cứ nói thẳng, Hạc gia gia ngươi không thích lòng vòng!
- Tử Nhược là một người đẹp, nàng chủ động yêu cầu đi theo, chủ tử cũng không từ chối, ngươi nói xem bên trong có phải là ....
Hạc trọc lông tiếp lời:
- Có tình huống?
Hạc trọc lông giơ vuốt gãi đầu.
Trong khi hai người nói chuyện thì Tô Minh, Tử Nhược đã vào trong vòng xoáy đen, biến mất. Trước khi đi vào, Tô Minh ngoái đầu liếc hạc trọc lông, thấy nó không đi theo cũng không để ý. Ở trong Ám Thần trận doanh này hạc trọc lông sẽ không gặp nguy hiểm, huống chi nó gian trá như vậy, khi gặp nguy hiểm tính mạng sẽ lóe sáng mưu lực kinh người, nếu không thì con hạc này không thể nào sống sung sướng trước khi gặp Tô Minh. Đặc biệt là vận may đến, cho nó thần thông cường đại không thể hình dung, cho nó thêm vốn liếng lừa ăn gạt uống.
Tạm không nói đến hạc trọc lông. Tô Minh bước vào vòng xoáy đen yên lặng, mắt chợt lóe, nhìn xung quanh.
- Mộ của Diệt Sinh lão nhân có ba tầng, nhiều người Thiên Hồ bộ lạc ta tra xét nhiều năm qua thì kết cấu ba tầng này như là thiên địa nhân. Tầng thứ nhất là thiên, chỗ này có bầu trời vô biên vô hạn, các loại màn trời tồn tại, khiến người không tìm ra lối vào tầng tiếp theo. Tầng thứ hai là địa, là mặt đất mênh mông vô bờ, các loại đất khác nhau nối liền hình thành địa ngục vô biên không thấy tận cùng. Còn tầng cuối cùng là nhân, nhưng từ xưa đến nay chỉ có một người Thiên Hồ bộ lạc thành công bước vào, để lại một ngọc giản đặt ở tầng thứ hai, sau đó vị tiên tổ này bặt tin.
Giọng Tử Nhược vang bên tai Tô Minh, hắn nhìn xung quanh, đó là một mảnh trời xanh. Bốn phía, trên dưới đều là bầu trời. Trời xanh vô ngần có mây trắng lượn lờ, dứng đây như ở giữa trời. Tô Minh quét thần thức, thần thức mạnh như hắn cũng không thể nhìn thấy bầu trời có mặt đất không.
Không thấy được.
Chuyện này không thể xảy ra với Tô Minh được, bởi vì thần thức của hắn mạnh mẽ đến từ ý chí. Cố tình xuất hiện chuyện này chỉ có một khả năng, nơi đây tồn tại cấm chế mà hắn không thể hiểu, vì cấm chế này khiến bầu trời biến vô cùng to lớn. Nếu truy tìm mức độ sâu cạn của nó thì sẽ như đi vòng vòng, liên tục tuần hoàn mà mình không tự biết.
Tô Minh bình tĩnh lên tiếng:
- Nếu không tìm thấy lối vào tầng thứ hai thì tộc của nàng làm sao bước vào tầng hai được?
Tử Nhược yêu kiều cười, ngoái đầu nhìn Tô Minh. Giờ phút này, bộ dạng của Tử Nhược là mày ngàn mắt đưa làn thu ba, đôi mắt trong suốt nhìn chăm chú, môi anh đào không tô mà đỏ mọng, có lũ tóc theo gió nhẹ phất vào mặt tăng thêm phong tình. Tử Nhược vén sợi tóc, mặc váy dài màu hồng, eo nhỏ bằng bàn tay, hiện ra hình ảnh chói mắt, đẹp đến mỹ lệ, như không ăn nhân gian khói lửa.
Tử Nhược hiểu mình đẹp như thế nào, cũng biết rõ nên ở đâu, dùng cách gì thể hiện ra. Ví dụ lúc này bầu trời có gió, sợi tóc bị thổi bay, lợi dụng gió này bày ra sự xinh đẹp của mình trước mắt Tô Minh.
"Hừ hừ, cho dù ngươi là lão quái có tu vi cao thâm, bổn tiểu thư không tin ngươi không động tâm!"
Tử Nhược yêu kiều cười nhìn Tô Minh, lại thấy hắn nhíu mày.
Tô Minh nhíu mày nói:
- Ta đang hỏi nàng.
Nữ nhân trước mắt đúng là đẹp nhưng Tô Minh thấy cô hơi bị đần.
Câu Tô Minh nói khiến Tử Nhược mỹ lệ đẹp như khổng tước xòe cánh tan vỡ, mọi hành động của cô, che giấu sự mời gọi kia bị đấp nát tan tành.
Tử Nhược chán nản nhưng không thể lộ ra cái gì, buồn bực nói hết một hơi:
- Đó là bởi vì ở tầng thứ nhất có một số gió kỳ lạ, khi chúng hình thành vòng xoáy sẽ vô hình mở lối vào thông hướng tầng hai, dẫn người đi vào trong. Nhưng không phải ai cũng bị hút vào, có người thuận lợi vào tầng thứ hai, có người bị bài xích ở bên ngoài, thậm chí một số chết. Và tầng thứ nhất này tồn tại không linh, loại không linh vô hình nhưng có thể hấp thu khí huyết, ở đây càng lâu thì càng yếu ớt. Và chỗ này bầu trời khác nhau, giờ chúng ta ở khu trời trong, nếu đi tới thì sẽ mau chóng thấy bầu trời hình dạng khác. Như này sấm, ngày âm u, ngày sương mù, ngày tuyết, ngày mưa. Mỗi màn trời khác nhau sẽ tồn tại linh khác biệt. Có linh mạnh, yếu, có không chịu một kích, có dù mạnh như bất khả ngôn cũng đau đầu. Nhưng nói tóm lại là tầng thứ nhất chưa nguy hiểm, thật sự nguy hiểm là tầng thứ hai. Xem tại t. U. N. G. H. O. A. N. H. C. O. M
Tô Minh ở tầng thứ nhất mộ của Diệt Sinh lão nhân này, giờ phút này trong tầng thứ ba, cái gọi là nhân chi địa, trong thương mang tồn tại một trận pháp, có ba người đang đứng đó chờ đợi trận pháp mở ra. Ba người này rõ ràng là ba người áo đen mà Tô Minh không thể phát hiện ra.
Mấy giây sau, trận pháp lóe ánh sáng, ba người biến mất, khi xuất hiện đã ở một thế giới khác. Đó là thế giới tràn ngập tiếng nổ, mấy năm qua chỗ này vang vọng tiếng gầm rú điếc tai như chỗ này thuộc về một thế giới âm. Trời sao run rẩy, sóng gợn quanh quẩn, tiếng nổ tràn ngập tám hướng. Bóng dáng ba người áo đen xuất hiện đằng trước một chiếc thuyền lớn. Thuyền cổ lão, tang thương như đến từ viễn cổ, nó bềnh bồng trong trời sao, đằng sau là lỗ hổng lớn. Lỗ hổng đó như bị xé rách, có thể thấy bên ngoài là một mảnh thương mang.