Giờ phút này, trong các đệ tử ngoại tông có người do dự chợt nhớ tới hình dạng Tô Minh, nhớ đến huyết nguyệt trong truyền thuyết.
- Ngươi là ... Là Vương Đào!
Câu nói thốt lên, các đệ tử vây xung quanh biểu tình quái dị nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Cái tên Vương Đào như sấm bên tai.
Trong Thất Nguyệt kiếp lần rèn luyện đó Vương Đào được tuyển vào tông, tuy từ đó bặt vô âm tín nhưng mỗi lần Diệp Long khiêu chiến trận Đạo Thần hàng ảnh đều kêu Vương Đào khiêu chiến, mọi thứ khiến cái tên Vương Đào tuy bị người trong Thất Nguyệt tông xem như quên đi nhưng vẫn cứ nổi danh.
- Vương Đào, không ngờ là hắn!
- Ta nhớ rồi, lúc trước Trần đại chấp sự thăng tiến là vì trong người lão dẫn đạo xuất hiện Vương Đào. Vương Đào được chọn vào tông khiến Trần chấp sự tiến cấp thành đại chấp sự!
Người xung quanh xôn xao, Tô Minh biểu tình như thường liếc ông lão họ Trần biểu tình hồi hộp nhưng mắt ẩn chứa oán độc.
Tô Minh giơ tay phải chỉ vào Bối Khung:
- Ta muốn người này!
Bối Khung biến sắc mặt, bản năng lùi vài bước, biểu tình kinh khủng.
Ông lão họ Trần im lặng, một lúc sau biểu tình dứt khoát, cười nói với Tô Minh:
- Cố nhân nhiều năm không gặp, chuyện nhỏ như vậy tất nhiên không thành vấn đề nhưng ... Bối Khung là đệ tử của lão phu, cái này ... Vương huynh cưỡng ép đoạt đi là vi phạm môn quy.
Ông lão họ Trần vừa nói tay phải âm thầm lấy ra một ngọc giản, nhẹ bóp, mặt cười tủm tỉm, lòng dứt khoát.
"Vương Đào à Vương Đào, nghe đồn ngươi bái vào môn hạ trưởng lão nào đó. Trước không nói là thật hay giả, dù có thật thì ngươi phải tuân thủ môn quy, loại cưỡng đoạt đệ tử ngoại tông chính là vi phạm môn quy!"
Ông lão họ Trần thầm cười lạnh, đè nén lòng căng thẳng, nổi lên sát tâm. Chẳng qua ông lão họ Trần muốn giết một cách đường đường chính chính, muốn dung môn quy ức chế Tô Minh, vậy thì coi như có trưởng lão can thiệp, có môn quy thì lão đứng ở phe có lý, không cần sợ.
Tô Minh biểu tình như thường không thèm nhìn ông lão họ Trần, cất bước đi hướng Bối Khung. Bối Khung biến sắc mặt, định thụt lùi nhưng bị ông lão họ Trần túm lấy đẩy tới trước, đẩy lão hướng Tô Minh.
Ông lão họ Trần nhìn chằm chằm Tô Minh, gằn từng chữ:
- Đừng sợ, nếu ngươi không muốn thì không ai cưỡng ép ngươi được. Hắn chưa là trưởng lão, cũng không phải chấp sự. Không có tư cách bắt ngươi đi! Nếu hắn cưỡng ép mang ngươi đi tức là vi phạm môn quy!
Bối Khung lắp bắp:
- Nhưng ... Nhưng hắn ...
Tô Minh tới gần cười với Bối Khung, vung ống tay áo phải túm lấy cánh tay lão, lắc người định rời đi.
Mắt ông lão họ Trần sang lên, vội bước ra mây bước, quát to:
- Vương Đào, ngươi thật to gan, dám vi phạm môn quy sao? Mặc dù lão phu có tình cũ với ngươi nhưng không thể mặc cho ngươi xúc phạm môn quy!
- Môn quy điều thứ ba mươi bảy, trong Thất Nguyệt tông trừ trưởng lão, chấp sự ra, bất cứ ai không được quấy nhiễu đệ tử ngoại tông tu luyện, không thể cưỡng ép hành động, đây là bảo hộ đệ tử ngoại tông, là cơ sở khiến Thất Nguyệt tông ta không ngừng cường đại. Vương Đào, nếu ngươi còn không dừng tay thì ta sẽ báo lên tông môn chế tài ngươi. Tất cả điều ngươi làm đã bị lão phu ghi chép hết rồi!
Ông lão họ Trần lại bước ra mấy bước, tu vi phát ra, giơ tay phải lộ ra ngọc giản.
Tô Minh lạnh lùng liếc ông lão họ Trần, không lên tiếng, túm lấy Bối Khung hú hét lắc người hóa thành cầu vồng định rời đi.
Bối Khung biểu tình kinh khủng hét chói tai:
- Sư phụ cứu mạng, sư phụ, ác đồ kia ... Hắn ... Hắn ... Hắn không có bóng, hắn là người tu luyện Thất Mệnh thuật có thành tựu rồi!
Bối Khung nói xong các đệ tử nhìn chằm chằm Tô Minh. Ông lão họ Trần ngẩn ra, nhìn chăm chú, con ngươi co rút.
Ông lão họ Trần bưng môn quy ra:
- Coi như tu luyện Thất Mệnh thuật có thành tự thì sao? Không lẽ có thể xúc phạm môn quy? Hơn nữa ... Vương Đào, ngươi lại xúc phạm một môn quy, trong Thất Nguyệt tông trừ trưởng lão ra không được bay. Trừ phi chấp sự chúng ta bởi vì có chuyện quan trọng cần làm mới được quyền tạm bay!
Ông lão họ Trần nhảy người lên lao hướng Tô Minh, phía xa có mấy chục cầu vồng xé gió lao tới. Trong vài chục cầu vồng đều là chấp sự ngoại tông, bọn họ nhạn được tin tức nhanh chóng đến gần, người dẫn đầu chính là văn sĩ áo trắng trước kia. Năm đó người này là đại chấp sự, vì Diệp Long nên giờ đã là đứng đầu ngoại tông, người đó đến gần, biểu tình không giận mà uy.
- Dừng tay!
Thanh âm như sấm đánh vang vọng tám hướng, lập tức thấy Tô Minh và Bối Khung bị hắn túm lấy.
Ông lão họ Trần thấy văn sĩ áo trắng thì lòng thầm cười lạnh, tự nhủ lần này phải khiến Vương Đào chịu bài học, để hắn biết lão không dễ chọc.
- Tông chủ, người này liên tục xúc phạm môn quy, đầu tiên là cố tình cưỡng ép bắt đệ tử ngoại tông, sau đó không phải chấp sự, không là trưởng lão mà tự tiện bay. Lão phu không khuyên nhủ được, xin tông chủ quyết định, đây là chứng cứ!
Ông lão họ Trần vung ngọc giản lao hướng văn sĩ áo trắng, văn sĩ bắt lấy, nhíu mày nhìn Tô Minh.
Tô Minh đứng giữa không trung, không vội vã rời đi mà bình tĩnh đứng nhìn. Tô Minh nhìn ông lão họ Trần từ căng thẳng giờ biến huênh hoang. Văn sĩ áo trắng nhíu mày nhìn bên dưới, xung quanh có nhiều đệ tử vây quanh nhìn tình hình xảy ra, lòng văn sĩ hơi ghét cách ông lão họ Trần làm việc. Chuyện môn quy tuy nói cần tuân theo nhưng có nhiều lúc không cần quá mức để ý.
Ví dụ như chuyện đệ tử nội tông xuất hiện bắt một đệ tử ngoại tông, chỉ cần không đặc biệt quá mức thì họ sẽ không chú ý, dù sao bản thân nội tông vốn cao quý nhiều. Chuyện này xảy ra thường như là cần lô đỉnh, cần đệ tử ngoại tông thành người hầu vân vân, rất nhiều chuyện như vậy, muốn xen vào cũng lo không nổi.
Nhưng hôm nay ông lão họ Trần bắt chặt không tha làm trung niên văn sĩ áo trắng khó xử, nếu theo môn quy xử Tô Minh thì sẽ đắc tội trưởng lão sau lưng hắn. Hơn nữa trung niên văn sĩ áo trắng nhận ra Tô Minh chính là đệ tử cùng Diệp Long đi ra, gã có tin tức biết chuyện người ngoài không biết, nghe nói hắn đã bái vào Lan trưởng lão.
Trung niên văn sĩ áo trắng mỉm cười nói với Tô Minh:
- Vương sư đệ, việc này như vậy đi, ngươi trước tiên giao đệ tử ngoại tông này cho ta, để ta xử lý, ngươi nhìn là được. Ngoài ra, Vương sư đệ nhiều năm không trở về, hơi xúc động, có gì từ từ nói.
Ông lão họ Trần mắt chợt lóe, hừ lạnh một tiếng:
Ông lão họ Trần nói nhanh:
- Tông chủ, chuyện này không được, nếu Vương Đào đã vi phạm môn quy thì cần phải xử lý, nếu người ngoài cứ bắt chước thì làm sao? Bây giờ ở trước mặt nhiều đệ tử nhìn tông chủ xử theo lẽ công bằng!
Nếu ông lão họ Trần đã đắc tội Tô Minh, nếu lão đã bắt được nhược điểm thì quyết không dễ dàng thả ra. Chỉ cần ông lão họ Trần bắt chặt nhược điểm thì sau này sẽ an toàn hơn, ít nhất khi Tô Minh chĩa mũi dùi vào thì lão có đường nói.
Tô Minh ở giữa không trung mỉm cười, biểu tình vẫn không thay đổi, lạnh nhạt nói:
- A? Không biết Vương ta xúc phạm môn quy gì?
Ông lão họ Trần lạnh lùng cười:
- Còn cần lão phu lặp lại sao? Một, ngươi xúc phạm quy định cấm bay, hai, ngươi bắt giữ đệ tử ngoại tông, ngươi ...
Ông lão họ Trần chưa nói xong thì bỗng biến sắc mặt chưa từng có, mắt lộ vẻ không thể tin. Trung niên văn sĩ áo trắng và các chấp sự xung quanh cũng biến sắc mặt. Còn những đệ tử thì mờ mịt, bọn họ trông thấy Tô Minh vung tay trái, xuất hiện một khối lệnh bài màu lam.
Bọn họ không biết lệnh bài kia là cái gì nhưng ông lão họ Trần, trung niên văn sĩ áo trắng và mấy chục chấp sự ngoại tông thì biết rõ lệnh bài kia đại biểu cái gì!
Đây là lệnh bài chí cao vô thượng trong Thất Nguyệt tông, chỉ có trưởng lão mới sở hữu, một khi có nó thì địa vị bước lên đỉnh Thất Nguyệt tông. Trên nó chỉ có đại trưởng lão chấp chưởng, rồi mười hai đại trưởng lão ngủ say, trừ mười ba người này ra không ai có thân phận vượt qua người sở hữu lệnh bài kia, cùng lắm là ngang hàng. Ở trước mặt người giữ lệnh bài, cái gì môn quy, tông pháp là trò cười. Hắn muốn bay thì bay, đừng nói là bắt một đệ tử ngoại tông, thậm chí có quyền to sinh sát mấy chấp sự, trục xuất ra khỏi tông môn chỉ cần một câu nói.
Trung niên văn sĩ áo trắng biến sắc mặt, lập tức chắp tay, cúi gập đầu hướng Tô Minh:
Mấy chục chấp sự sau lưng trung niên văn sĩ áo trắng biểu tình căng thẳng, kính sợ cùng cúi đầu hướng Tô Minh:
- Chúng ta bái kiến Vương trưởng lão!
Còn các đệ tử ngoại tông xung quanh thì hoảng hốt vội quỳ lạy.
Những người đứng cạnh ông lão họ Trần căng thẳng cúi đầu hướng Tô Minh:
- Bái kiến Vương trưởng lão!
Chỉ có ông lão họ Trần là mặt trắng bệch, không thể tin, lão không ngờ Tô Minh là ... Trưởng lão. Ông lão họ Trần nằm mơ cũng không ngờ, lão cảm thấy đối phương tối đa là đệ tử của trưởng lão nào đó, nhưng hôm nay ... Người ông lão họ Trần run lên, vội cúi đầu, nỗi thấp thỏm, kinh khủng lại hiện về trong người. Ông lão họ Trần chắp tay, cúi gập đầu hướng Tô Minh.