Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cầu Ma

Chương 1428: Vãn bối tên Hứa Tuệ

Chương 1435: Vãn bối tên Hứa Tuệ

Sưu tầm: tunghoanh. Vn

Bên ngoài dãy núi trăm vạn, có ba vệt sáng một trước hai sau rạch phá không gian lao nhanh đi. Cầu vồng trước nhất là một nữ nhân, mặt trắng bệch, nhưng càng như vậy thì càng yêu kiều động lòng người. Nữ nhân này có khuôn mặt rất đẹp, thậm chí là cực kỳ quyến rũ. Đặc biệt cần cổ và khóe môi có nốt ruồi tăng phần quyến rũ cho cô. Mắt cô đầy kinh hoảng lao nhanh đi, đằng sau là người đàn ông trung niên đuổi theo. Hai người biểu tình lạnh lùng, khi ra tay tràn ngập sát ý. Hai người đàn ông trung niên truy đuổi nữ nhân dần đến gần khu vực dãy núi trăm vạn tây nam.

Trong hai người đàn ông trung niên đuổi theo có một người lạnh nhạt nói:

- Hứa đạo hữu trộm báu vật của bản tông, ngươi không trốn thoát được!

Nữ nhân hừ lạnh một tiếng:

- Rõ ràng là công tử nhà ngươi tự mình đưa ra, nói ai trộm?

Nữ nhân mắt chợt lóe lao hướng dãy núi trăm vạn, cô sớm biết chỗ này kỳ dị, biết tại đây thì thần niệm sẽ bị áp chế mãnh liệt. Nếu cô tăng nhanh tốc độ kéo dài khoảng cách thì đối phương rất khó tìm ra.

Trong hai người đàn ông trung niên người bên phải lạnh nhạt nói:

- Có trốn vào dãy núi trăm vạn này cũng vô dụng, hai chúng ta chỉ là chạy trước nhất tỏa định phương hướng của ngươi, nên biết sau lưng chúng ta còn có nhiều đệ tử tông môn nhận lệnh truy sát ngươi bây giờ đang trên đường đi.

Người đàn ông trung niên bên tay phải phất tay phải lên, trong ống tay áo bay ra mấy con rết to. Con rết không có thân thể thực chất mà hư ảo như sương khói tổ thành, nhìn thoáng qua tựa như có người dùng bút mực vẽ ra. Mấy con rết bay ra, tiếng rít sắc nhọn vang lên, chúng lao hướng nữ nhân.

Nữ nhân mặt trắng bệch, khi mấy con rít tới gần thì hai tay bấm pháp quyết chỉ ra sau. Sau lưng cô xuất hiện bóng dáng bò cạp, nó chúng rít gào đụng vào mấy con rết phát ra tiếng nổ kịch liệt, hình thành sóng xung kích. Nữ nhân mượn sóng gợn tốc độ tăng nhanh nhiều, nhưng hai kẻ đuổi theo chẳng biết thi triển thuật pháp gì mà bị trùng kích vẫn không chậm lại, tốc độ càng nhanh.

Ba người, ba vệt sáng trong phút chốc rạch phá không gian bên trên dãy núi trăm vạn.

Mắt thấy nữ nhân xâm nhập vào dãy núi trăm vạn áp chế thần niệm, hai người đàn ông trung niên đuổi theo không do dự, khóe môi cong lên cười lạnh. Khi hai người đàn ông trung niên cười lạnh, nữ nhân bước vào dãy núi trăm vạn thì trước mặt cô có vài chục cầu vồng đột nhiên xuất hiện lao hướng cô.

Nữ nhân biến sắc mặt, chân trời hai bên cô có cầu vồng xuất hiện, hình thành vòng vây. Con ngươi nữ nhân co rút, có tiếng cuồng cười vang trên bầu trời. Vài trăm tu sĩ xuất hiện, những tu sĩ này có hơn mười người nâng cái kiệu to, bên trên có chiếc ghế lớn. Một thanh niên mặc áo hồng ngồi trên đó, xung quanh có bốn, năm nữ tu mặc thiếu vải vây quanh gã lạnh lùng nhìn nữ nhân họ Hứa.

Thanh niên khuôn mặt đẹp trai nhưng có phần hung tợn, mắt lóe tia sáng lạnh, lúc nói chuyện lộ rõ kiêu ngạo.

- Tiện nhân, lấy bảo bối của bổn công tử rồi mà dám phản kháng trở thành lô đỉnh? Để ta xem lần này ngươi trốn như thế nào? Sau khi bắt được ngươi ta sẽ nếm ngay tại chỗ, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết, sẽ ban cho tất cả người đi theo bản công tử đến đây!

- Nhớ kỹ, bổn công tử muốn sống!

Mặt nữ nhân họ Hứa trắng bệch, cắn răng, thân thể mềm mại lắc lư, sau lưng bốc lên khói đen. Ảo ảnh con bò cạp tím to lớn xuất hiện, nữ nhân lao nhanh xuống dưới. Nhưng dù tốc độ của ôc có nhanh hơn thì xung quanh bị vài trăm tu sĩ phong tỏa, nữ nhân vừa động thì chúng cười nhạt cùng bay ra, như thiên la địa võng vô hình siết chặt nữ nhân họ Hứa lao xuống đất.

Mắt thấy nữ nhân họ Hứa không thể chạy thoát, khi cô từ trên bầu trời bị buộc xuống đất, lồng sắp khép lại không có đường chạy thoát, cô biết rõ điều đó nhưng mấy trăm tu sĩ xung quanh khiến cô chạy hướng nào cũng bị cản lại. Nếu nữ nhân họ Hứa ngoan cố đi hướng khác thì không cần tới mặt đất đã bị bao vây ngay. Đặt ở trước mặt cô chỉ có một con đường, đó là bên dường, nhưng con đường này cũng có cực hạn, trừ phi... Mặt đất không có tận cùng, nhưng hiển nhiên đó là điều không thể. Nữ nhân họ Hứa sốt uột, bị các tu sĩ buộc xuống đất, lao nhanh đi thì chợt thấy trong dãy núi bên dưới có một ngọn núi, một tu sĩ mặc áo đen đưng đến trên ngọn núi đó. Tóc dài của tu sĩ nhảy múa trong gió, sau lưng y có năm con chó trắng.

Chính là Tô Minh.

Khi thấy tu sĩ này thì tim nữ nhân họ Hứa đập nhanh nhưng nhìn kỹ thì cô chưa từng thấy người này trong tông môn, lòng máy động, vội nói:

- Trương huynh cứu mạng!

Nữ nhân họ Hứa đổi hướng định lao tới chỗ Tô Minh.

Trên bầu trời thanh niên ngồi trên ghế ăn miếng tiên quả nữ nhân bên cạnh đút, kiêu ngạo nói:

- Quả nhiên tiện nhân này có tiếp ứng. Giết, giết! Bổn công tử muốn tiện nhân này sống, còn lại thì giết hết đi!

Thanh niên thốt lời, mấy trăm tu sĩ truy kích nữ nhân họ Hứa chia ra mấy chục người lao hướng Tô Minh.

Nữ nhân họ Hứa thấy tình hình này lòng dứt khoát, cái bóng con rết tím sau lưng bùm một tiếng tan vỡ hóa thành trùng kích cuốn thân thể cô lao tới gần ngọn núi Tô Minh đứng, xuất hiện sau lưng hắn. Nữ nhân họ Hứa không ngừng lại mà nhanh chóng nói:

- Trương huynh trốn đi, thứ kia đã chôn ở nơi ngươi yêu cầu, chúng ta gặp mặt tại nơi khác lúc trước đã hẹn sẵn.

Nữ nhân họ Hứa nói xong lòng đắc ý nghĩ lần này xem như ngươi xui. Nữ nhân họ Hứa hy vọng Tô Minh sẽ dụ đi một số người, vậy thì tăng khả năng chạy trốn cho cô. Nữ nhân họ Hứa diễn kịch có nhiều lỗ hổng, vốn không ai thèm tin nhưng vào phút mấu chốt này có chút tác dụng.

Tuy nhiên khi nữ nhân họ Hứa nói xong thì bên tai vang thanh âm bình tĩnh.

- Cứ đi như vậy sao?

Khi thanh âm vang lên, nữ nhân họ Hứa định chạy vội thì thân thể cứng đừo, người bị lực lượng vô hình trói buộc không thể nhúc nhích, đứng sau lưng Tô Minh. Điều này làm nữ nhân họ Hứa biến sắc mặt. Cùng lúc đó, mấy trăm tu sĩ đã tới gần bao vây ngọn núi Tô Minh đứng.

Mấy trăm tu sĩ không có ai là Đạo tôn cảnh, thậm chí không có cả bất khả ngôn. Dù là nữ nhân họ Hứa thì tu vi chỉ là không kiếp.

Khi ngọn núi bị bao vây, Tô Minh không để ý mấy trăm tu sĩ mà xoay người nhìn nữ nhân họ Hứa mặt trắng bệch.

Nữ nhân họ Hứa hoảng sợ nhìn Tô Minh, nếu giờ mà cô không biết tu vi của hắn mạnh hơn mình rất nhiều thì khó sống trong Cổ Táng quốc đến bây giờ.

Nữ nhân họ Hứa há mồm muốn nói:

- Tiền bối...

Mấy trăm tu sĩ đã không biết trời cao đất rộng công kích Tô Minh, nhưng khi họ ra tay thì Tam Bạch trong năm con chó trắng bên cạnh hắn, con chó trắng thiếu một chân lập tức ngửa đầu sủa. Tiếng chó sủa vang lên kinh thiên động địa như sấm đánh, thiên địa cuồn cuộn, tầng mây tan vỡ, cùng tan vỡ còn có sương đỏ bùm bùm quanh ngọn núi Tô Minh đứng. Đó là mấy trăm tu sĩ trong chớp mắt bị tiếng chó sủa chấn vỡ thân thể hình thành khí huyết.

Hình ảnh này chấn động nữ nhân họ Hứa, ngay cả thanh niên giữa không trung cũng run lên. Âmý nữ nhân xung quanh thanh niên thân thể tan vỡ, quần áo thanh niên bị máu nhuộm đỏ. Thanh niên phát ra tiếng hét chói tai, xung quanh gã có bốn bóng người hiệ n hình. Đó là bốn ông lão, biểu tình cực kỳ trầm trọng, mắt sáng ngời. Từ người họ phát ra hơi thở đạo thân, bốn người là cảnh giới đạo thân nhất trọng.

Nữ nhân họ Hứa lập tức cầu xin Tô Minh:

- Tiền bối... Tiền bối cứu mạng, vãn bối lúc trước bị đám ác ôn này buộc không có cách nào mới né sau lưng tiền bối, xin tiền bối đừng trách tội, thật sự là vì tiểu nữ cùng đường...

Giọng nữ nhân họ Hứa run run, hiển nhiên đã bị Tô Minh làm mất hồn mất vía.

Tô Minh nhìn nữ nhân trước mắt, thầm thở dài. Khuôn mặt nữ nhân giống Hứa Tuệ y như đúc, nốt ruồi cũng vậy.

- Tên của nàng là gì?

Nữ nhân họ Hứa vội đáp:

- Vãn bối tên Hứa Tuệ.

Lòng nữ nhân họ Hứa phập phồng lo sợ, đặc biệt là lúc trước con chó trắng không có gì bắt mắt sủa một tiếng đã làm mấy trăm người hình thần đều diệt, tình hình rung động cô quá nhiều, nên biết rằng có tới năm con chó trắng

Tô Minh nhắm mắt lại che giấu bi thương, hồi ức:

- Biết uống rượu không?

- A?

Nữ nhân họ Hứa ngẩn ra, do dự, không kịp mở miệng thì Tô Minh đã mở mắt ra.

- Nàng uống rượu với ta một lúc, ta sẽ giải quyết chuyện này giúp nàng.

Tô Minh nói xong vung tay áo, năm con chó trắng bên cạnh hắn bay lên trời.

Trên bầu trời thanh niên ngồi trên ghế mặt trắng bệch hét chói tia, bốn ông lão xung quanh gã con ngươi co rút, cảm giác nguy hiểm sống chết mãnh liệt làm bốn người không dám ra tay, túm lấy thanh niên xoay người định chạy trốn.

Nhưngh năm con chó trắng lao ra, Bọn họ không có khả năng chạy thoát, lập tức bị đuổi theo, tiếng hét vang lên.

Thanh âm biến giọng:

- Ngươi dám bị thương ta, ta là con của đại trưởng lão La Vân tông, phụ thân của ta là Đạo tôn! Ngươi...

Thanh âm ngừng bặt, năm con chó trắng chạy trở về, miệng Ngũ Bách ngậm cái đầu thanh niên. Truyện copy từ tunghoanh. Com

------------------


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch