Tô Minh đã trưởng thành, không còn là thiếu niên Ô Sơn năm đó, đối với mọi chuyện mơ mơ hồ hồ. Từ kinh biến Ô Sơn, mộng tỉnh tại Nam Thần, trải qua nổi trội ở Hàm Sơn Thành, hành trình Vu tộc, Thiên Hàn, các loại chuyện khiến tâm trí Tô Minh lấy tốc độ lột xác không ngừng hoàn thiện.
Dù hắn không như hồ ly nhưng dĩ nhiên không phải tay mới ra đời.
Ví dụ bây giờ hắn gặp chuyện này, nếu đổi lại tại Ô Sơn, hắn lúc đó chắc chắn sẽ chọn gọn gàng dứt khoát hỏi đáp án.
Nếu trải qua kinh biến Ô Sơn, ở Hàm Sơn Thành Nam Thần thì hắn sẽ lựa chọn khác. Rất có thể hắn lùi một bước, khi thấy gian phòng này, thấy cô gái trước mắt thì xoay người lùi ra, ở bên dưới tìm một góc tham gia đấu giá lần này. Lấy cách không dung nhập này đánh vỡ tất cả ý niệm của người khác.
Nhưng bây giờ, hành động của Tô Minh tùy theo kinh nghiệm mà có biến đổi. Hắn không mở miệng trực tiếp tìm đáp án, không lựa chọn tránh né không vào, mà dùng cách khác đấu trí, từ sắc mặt, ánh mắt, hành động nhỏ của nhau phát hiện ra vấn đề.
"Tô huynh nói lời này là sao?" Tử San vóc dáng cực kỳ dụ hoặc, hơi thở như lan, nghe xong lời của Tô Minh biểu tình như cũ, cười duyên.
Tô Minh không mở miệng mà bình tĩnh nhìn cô gái nói xong, xoay người, trước vẻ mặt ngơ ngác của Thường Ý đứng sau lưng, lướt qua gã. Nhìn hành động Tô Minh thì hình như định rời khỏi phòng thứ chín.
Tử Xa ở bên cạnh im lặng đi theo. Trong phòng, Tử San mắt chợt lóe, không lập tức lên tiếng mà chờ Tô Minh nửa chân đạp ra ngoài phòng, như thật sự muốn đi thì mới ai oán lên tiếng.
"Không lẽ tiểu nữ là hung thần mãnh thú sao, nếu không thì tại sao Tô huynh gặp mặt đã muốn rời đi."
Giọng cô rất êm tai, cho người cảm giác động lòng yêu thương, tràn ngập ý vị không thể nói rõ, khiến người kiềm không được muốn nghe tiếp. Nhưng Tô Minh thì khác, một bước triệt để ra khỏi phòng, không quay đầu lại, tiến lên.
Mãi đến khi hắn đi ra khỏi phòng ba bước, từ trong phòng lần nữa truyền đến giọng Tử San.
"Tô huynh dừng bước. Đương nhiên không chỉ nhiêu đó. Gia sư vì biểu đạt xin lỗi, lần này vật đấu giá tô huynh có thể lựa chọn một thứ, do gia sư thay thế mua."
Khi Tử San truyền ra lời nói thì cũng đi ra khỏi phòng, cười nhìn Tô Minh. Nụ cười của cô nhìn rất là xinh đẹp, có loại khiến tim người đập rộn rã.
Ít ra thì Thường Ý đứng đó, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Tô Minh khựng lại, mặt lộ nụ cười, xoay người nhìn thẳng ánh mắt Tử San, đi hướng gian phòng. Tử San cố ý theo sau nửa bước, Tô Minh đi vào trong phòng, ngồi trên ghế ở một bên.
Tử Xa im lặng đứng sau lưng Tô Minh, tựa như đầu gỗ, dù nhắm mắt nhưng không giảm bớt cảnh giác, dường như đem tất cả tinh lực tập trung vào gió thổi cỏ lay bốn phía.
Tử San đóng cửa phòng lại, lắc lư như rắn nước ngồi đối diện Tô Minh. Đôi mắt xinh đẹp quét người Tử Xa đứng sau lưng Tô Minh, lại nhìn hắn, cười nói.
"Tô huynh không uổng là đệ tử Cửu Phong, ra vào mang theo tùy tùng, điều này thì tiểu muội không thể sánh bằng."
Vị trí của Tô Minh cho hắn có thể thấy bình đài, thấy trung tâm phòng đấu giá bên dưới, người bên dưới ồn ào, người đến nối liền không dứt.
"Hắn không phải tùy tùng, là sư điệt của ta." Tô Minh không nhanh không chậm nói.
"Thì ra là vậy. Ta đã nói mà, nhìn vị huynh đài này có chút quen mắt. Huynh nói ta mới nhớ ra, đây chẳng phải là bảng đất Thiên Hàn, đại danh đỉnh đỉnh xếp mười hạng đầu, Tử Xa sao." Tử San khẽ khàng nói, lộ ra hoảng hốt, làm như mới nhận ra.
Tử Xa im lặng không dao động. Gã đã quen chế nhạo như vậy, từ ban đầu lúng túng đến bây giờ không thèm để ý. Bởi vì gã biết, người Cửu Phong cho gã cảm động mà ở nơi khác không có.
Khi Tử San nói ra mấy lời này thì mắt làm như vô tình nhìn Tô Minh, như muốn nhìn ra thứ gì từ người hắn. Đáng tiếc là cô không thấy gì cả.
Tô Minh vẫn bình tĩnh như thường, chẳng chút dao động. Hắn tu là cách tĩnh tâm, hành động thản nhiên, nếu đối diện một số lão già thì có lẽ còn hơi non, nhưng đối diện cô gái này sao có thể dễ dàng bị nhìn thấu, dù rằng trong lòng hắn hiện giờ hơi khó chịu.
Tô Minh nhắm mắt lại, không thèm để ý lời của cô gái, bình tĩnh hô hấp, chờ đợi đấu giá bắt đầu. Bộ dạng này của hắn chỉ có Bạch Tố là nữ giới nhìn thấy nhiều nhất, từng nhiều lần bị bỏ qua đến tức giận, nghĩ hết cách nhưng vẫn không có tác dụng quá lớn.
Do đó có thể thấy, bộ dạng này của Tô Minh đối với con gái thì có đả kích không nhỏ.
Tử San nhìn Tô Minh thật lâu sau. Đây là lần đầu tiên cô thấy biểu tình như thế của Tô Minh, dường như xem cô thành bài trí, hoặc là không hề tồn tại, khiến Tử San còn có lời muốn nói đành nuốt xuống.
"Tô huynh thật là có khí độ." Thật lâu sau, Tử San có chút không cam lòng lần nữa lên tiếng, nhưng đổi lấy vẫn là Tô Minh nhắm mắt làm ngơ.
Tử San trừng Tô Minh nửa ngày, dứt khoát cũng nhắm mắt lại không thèm để ý nữa.
Cứ thế gian phòng thoáng chốc yên tĩnh, so với bên ngoài nhốn nháo tựa như hai thế giới khác.
Nhưng so với Tô Minh thì Tử San không bằng. Cô không làm được chân chính tĩnh tâm, đôi khi mở mắt ra, liếc Tô Minh, dần dần cau mày.
"Ta không tin người này có thể bình tĩnh như vậy. Hắn làm vậy chắc chắn là giả bộ, ta thấy nhiều người ra vẻ thâm trầm lắm rồi." Tử San thầm hừ lạnh.
Trong không khí yên tĩnh trong phòng, thời gian chậm rãi trôi qua. Khoảng nửa tiếng, từng tiếng trống trầm trầm từ trung tâm bình đài vang lên.
Tiếng trống thùng thùng kinh thiên động địa, vang vọng tám hướng. Mỗi một tiếng như đập vào thân người, khiến tất cả người nghe đều chấn động tinh thần.
Theo tiếng trống quanh quẩn, có tiếng ù ù bỗng truyền ra, hòa lẫn vào tiếng trống, nhưng sắc nhọn hơn, cuốn lấy hô hấp người xung quanh thẳng đến chín tầng trời.
Tiếng trống, tiếng ù ù khiến phòng đấu giá đủ chứa mấy ngàn người bỗng chốc không còn ồn ào, ánh mắt mọi người đều tập trung vào bình đài.
Vào giây phút này, Tô Minh mở mắt ra. Hắn thấy bên dưới, chính giữa bình đài có chín gã đàn ông vạm vỡ đang dùng hai tay vỗ trống da thú trước mặt mình.
Tiếng trống oành oành nối thành một mảnh. Bên cạnh chín gã đàn ông còn có chín cô gái mỹ miều mặc váy dài trắng, hơi hở hang.
Chín cô gái cầm ốc biển to lớn, tiếng ù ù sắc bén là phát ra từ ốc biển này.
Khi tiếng trống và tiếng ốc lên đến cao nhất, mặt đất rung động. Chỉ thấy trung tâm bình đài xuất hiện khe hở chỉnh tề tách ra bốn phía. Khoảnh khắc gã đàn ông và cô gái đứng ở mép bình đài, từ khe hở dâng lên một cột đá khổng lồ.
Cột đá thăng hơn mười mét mới từ từ ngừng lại. Một thanh âm như tiếng nỉ non, khiến người nghe không thể nói rõ là cái gì lan tỏa xung quanh. Ngay sau đó có tiếng ồn ào nổi lên bốn phía.
Chỉ thấy trên bầu trời phòng đấu giá to lớn lộ thiên này, theo thanh âm khuếch tán bỗng chốc biến hóa kinh người. Bầu trời sáng ngời bỗng xuất hiện sóng gợn, sóng gợn khuếch tán bao phủ mấy vạn dặm.
"Hải Đông Tông." Một thanh âm tang thương truyền ra từ khung trời.
Giây phút thanh âm xuất hiện, thiên địa mấy vạn dặm bị sóng gợn bao phủ bỗng chốc theo sóng gợn ngày càng nhiều mà biến thành biển mênh mông!
Tựa như mấy vạn dặm này chớp mắt không còn là trời đất Thiên Hàn, mà biến thành biển của Hải Đông Tông. Nước biển dâng cao, nhìn thấy sóng gợn là do nước biển nhấp nhô biến thành. Bên dưới mặt đất trở thành đáy biển!
Mắt Tô Minh bỗng lộ tia sáng. Hắn đứng dậy, tiến lên mấy bước, đứng ở mép đài nhìn ra ngoài. Không chỉ mình hắn, bây giờ rất nhiều người trong phòng đấu giá đều đứng lên, nhìn tình hình thiên địa chuyển hóa, biến sắc mặt.
Đây không phải đơn giản là ảo ảnh biến đổi mà là biến hóa chân thật kinh người. Xung quanh bị biến thành nước biển, Tô Minh nhìn thấy đủ màu sắc san hô, cá bơi, có thành đàn, có đơn độc. Thậm chí khi hắn há miệng, có rất nhiều bong bóng nổi lên.
"Đây là trận pháp Hải Đông Tông ta nhiều năm trước nghiên cứu ra, Tô huynh cảm thấy thế nào?" Tử San mỉm cười đi tới bên cạnh Tô Minh, khi mở miệng cũng có bọt khí bay ra, nhìn như thật sự ở trong hải dương.
"Thứ đủ màu sắc đó gọi là san hô." Tử San nhận ra Tô Minh nhìn cái gì, cười khẽ nói.
Khi Tử San phát ra lời nói thì bên ngoài trung tâm phòng đấu giá, chín cô gái xinh đẹp mặc váy trắng hở hang đứng ở mép bốn phía lấy ra một cái vảy trắng, dán trên trán. Thân thể họ lập tức bay lên, đôi chân trần chớp mắt biến thành đuôi ca, hóa thành chín nhân ngư bơi bốn phía phòng đấu giá. Từng tiếng hát tuyệt vời truyền khắp đáy biến, khiến người nghe si mê.
Còn chín gã đàn ông vạm vỡ, khi nhân ngư bơi thì mỗi người lấy ra một tấm da thú màu lam, dán trên người. Thân thể họ vặn vẹo, lát sau vang tiếng trầm đục, không ngờ chín người hóa thành chín con rồng biển hung tợn, gầm rống bơi tám hướng, dung hợp với tiếng hát nhân ngư hình thành rung động kinh tâm động phách!
"Hải Đông Tông đấu giá, tại đất Thiên Hàn, xa cách trăm năm sau, lần nữa bắt đầu!" Thanh âm già nua từ trên cột đá lại truyền ra.