Đây là thanh âm rất quái lạ, trong ký ức của Tô Minh, dường như hắn chưa từng nghe thấy loại như vậy. Giống khóc không khóc, như rên rỉ rồi lại không giống, nghe vào tai nhẹ thổi, rơi vào lòng hóa thành mảnh mềm mại, khiến trái tim người bất giác đập nhanh. Thậm chí máu toàn thân chảy nhanh hơn.
"Đây là thần thông gì?" Tô Minh nhíu mày. Thanh âm này khiến hắn nghe rất là khó chịu, thậm chí trong đầu hỗn loạn. Mắt Tô Minh chợt lóe, hừ lạnh một tiếng.
Theo tiếng hừ lạnh, người Tô Minh tỏa ra lực lượng Man Cốt, tràn ngập toàn thân hắn, dọc theo yết hầu hóa thành tiếng gầm, từ trong động phủ, từ vô số lỗ hổng trên đỉnh nóc như khí lưu truyền ra. Thanh âm này như sấm, đây là tia điện ẩn chứa trong bổn mệnh pháp bảo của Tô Minh, càng là trong thời gian ngắn hắn vô số lần nghiên cứu lôi chi nguyên được đến lĩnh ngộ.
Giây phút thanh âm truyền ra động phủ thì Tô Minh đứng dậy, chắp tay sau lưng tiến lên một bước, đã là là đứng trên không trung. Hắn đội mặt nạ đen, mắt sâu thẳm chớp lóe tia sáng không thể nắm bắt, lạnh lùng nhìn sương năm sắc không xa.
Bốn phía tràn ngập mùi hương ngọt ngào. Mùi hương vừa ngửi thì sẽ khiến người rất thoải mái, nhưng ngửi lâu sẽ có cảm giác muốn ói ra mật.
"Ngươi từ đâu ra?" Con ngươi Tô Minh co rút, từ từ nói.
Trên bầu trời sơn mạch động phủ, sương năm sắc cuồn cuộn, Cơ Phu Nhân đội mũ phát ra tiếng rên rỉ bị tiếng sấm cắt đứt, khựng lại, mắt giấu dưới mũ chợt lóe.
"Thật là anh chàng không hiểu tình thú. Vốn muốn để ngươi cứ thế chết nhưng nếu đã không biết tốt xấu như vậy, thế thì thoát thần mà chết đi." Cơ Phu Nhân cười khẽ.
Khi thấy Tô Minh xuất hiện, một chút kiêng dè cũng tan mất. Theo bà thấy thì chỉ cần không gặp phải Hậu Vu, bà có thể xử lý được Vu nhân tu Ương Vu. Đây cũng là vì sao bà thấy rõ tộc trưởng Hắc Hạc bộ lạc có ẩn ý riêng mà vẫn không thèm để ý bước vào, cũng là vì sao trên đường đi bà khiến người đàn ông Hắc Hạc bộ lạc rơi vào dục vọng
Giọng Cơ Phu Nhân mềm nhẹ, chẳng còn chút gì sắc nhọn, như ẩn chứa vô tận quyến rũ. Khi nói ra thì bàn tay nâng lên, ngón tay như bạch ngọc ở dưới ánh năng tỏa ra mỹ lệ, khiến bất cứ cô gái nào đều phải nhạt nhòa.
Ngón tay bà thuôn dài, bây giờ nâng lên thì có tiếng cười như chuông bạc phát ra. Tay phải nhẹ nâng cách không chỉ hướng Tô Minh.
Cái chỉ này lập tức ở đầu ngón tay có tầng sóng gợn, như là thiên địa trở thành mặt nước, bởi vì ngón tay đụng vào mà xuất hiện gợn sóng. Cùng lúc đó, mùi hương ngọt bốn phía càng đậm hơn.
Bà rất có lòng tin, cái chỉ này nhìn thì bình thường nhưng là một chiêu thần thông bà đã tu hành rất lâu. Trước kia cùng người đối đầu thì trong đó có không ít người trước cái chỉ này tinh thần tan vỡ, rơi vào tình dục, dã thú bị điều khiển, đánh mất lý trí, mất đi khả năng chiến đấu. Thường bị bà dẫn dắt nhào hướng bà, bị bà cười duyên vui đùa thất thần chết.
Bà rất thích hình ảnh như vậy. Khuôn mặt giấu dưới mũ mỉm cười, nhưng nụ cười kia khoảnh khắc đông lại.
"A?" Cơ Phu Nhân ngẩn ra.
Cái chỉ của bà rõ ràng rơi xuống, nhưng Tô Minh đằng trước chẳng có chút phản ứng, giống như tu vi của bà mất đi, chỉ là cái chỉ tầm thường mà thôi.
Tô Minh nhíu mày, có chút không hiểu người đàn bà trước mắt định làm gì. Tiếng kêu lúc trước khiến hắn hơi kinh sợ, mới nãy thấy người đàn bà thì ánh mắt hắn chớp lóe, ánh sáng xanh hiện ra, cách cục bốn phía theo tâm niệm động mà biến đổi. Nhưng khiến Tô Minh nhíu mày là chỉ dấy lên sóng gợn hư không, hắn chẳng chút cảm giác ra nguy hiểm. Chỉ là khoảnh khắc cái chỉ của đối phương rơi xuống, trong đầu xuất hiện một ít hình kỳ lạ, những hình ảnh này đa số mơ hồ, thấy không rõ ràng.
"Thì ra là xử nữ không chút kinh nghiệm, hèn chi." Cơ Phu Nhân giấu dưới mũ mắt chợt lóe, liếm môi, yêu kiều cười, dường như rất vui vẻ.
Bỗng chốc ánh sáng xanh chớp lóe, kiếm nhỏ xanh biến ảo trước mặt. Tiếng kiếm ngân vang, tay phải Tô Minh nâng lên chỉ vào thanh kiếm. Lập tức phong chi sơ trong người dấy lên gió lốc, gió thuận theo ngón tay Tô Minh bắn ra, rơi vào kiếm nhỏ xanh. Kiếm lập tức rung lên, ở bên ngoài xuất hiện ảo ảnh bao phủ kiếm. Ảo ảnh này là một kiếm to dài một mét, thân kiếm bốn phía gió lốc rít gào. Đây là trong khoảng thời gian này Tô Minh lĩnh ngộ mới về phong chi sơ, cùng kiếm dung hợp có thể tăng uy lực kiếm nhỏ xanh.
Giây phút phong chi sơ của Tô Minh hình thành lốc xoáy chuyển động trong người thì bên ngoài người hắn tia chớp lượn lờ. Bên trong người có tiếng sấm vang, một tia chớp từ ngón tay bắn ra, dung nhập vào kiếm to một mét. Lập tức kiếm vang sấm đánh, lại lần nữa phình ra, hóa thành kiếm dài ba mét. Theo Tô Minh động ý niệm, kiếm xé gió bay hướng Cơ Phu Nhân.
Những điều này chỉ hoàn thành trong chớp mắt. Trong tiếng cười duyên của Cơ Phu Nhân, kiếm to ba mét nhanh chóng chém xuống bà.
Kiếm xé gió, tiếng rít sắc bén dẫn đến mảng lớn sóng gợn bùng nổ bốn hướng. Thậm chí trong lúc kiếm chém thì tia điện bốn phía dẫn đến sấm nổ.
"Xử nữ ca ca, nhát kiếm này thật lợi hại." Cơ Phu Nhân tiếng cười yêu kiều, lùi ra sau một bước. Tay phải nâng lên ở trước người vạch một vòng.
Khi bà vẽ xong vòng tròn thì bên trong lóe vệt đen, như vòng tròn có thể chia cách không gian, khí thế âm trầm từ vòng tròn thoát ra. Dường như thế giới trong vòng tròn khác với bên ngoài.
Khi ánh sáng chớp lóe, từ vòng tròn thò ra một bàn tay. Tay đầy lông đen tràn ngập cảm giác vạm vỡ. Năm móng tay sắc bén, vươn ra một cái nghênh đón kiếm to, chớp mắt va nhau.
Tiếng trầm đục vang vọng khiến không khí dư chấn lan bốn phía. Nhát kiếm của Tô Minh bị bàn tay vươn ra từ vòng tròn cứng rắn chặn ngừng giữa không trung, dường như không cách nào xuyên qua bàn tay tổn thương Cơ Phu Nhân đằng sau vòng tròn.
"Xử nữ ca ca, sao ngươi nhẫn tâm như vậy. Nếu trên người tiểu muội để lại vết thương, lát nữa ngươi ta hoan hảo thì chẳng phải là mất vui?" Giọng quyến rũ của Cơ Phu Nhân ẩn chứa loại khiến người bứt bứt. Nhưng khi bà phát hiện Tô Minh thấy kiếm bị bà chặn đường mà không tỏ vẻ gì thì lòng máy động, có cảm giác không ổn.
Khoảnh khắc Cơ Phu Nhân thấy không ổn thì kiếm to bị chặn bỗng phát ra vô số tia chớp khuếch tán ra ngoài. Có bảy lôi cầu từ mũi kiếm bắn ra, khoảnh khắc vòng tứ phía.
"Bạo!" Mắt Tô Minh chợt lóe.
Một chữ phun ra, trời đất chấn động. Kiếm to bắn lôi cầu cùng nổ tung, hình thành thật nhiều tia chớp đánh bốn phía. Cơ Phu Nhân bắn vọt ra sau, nhưng lôi cầu nỏ dấy lên trùng kích đuổi theo bà. Sau khi lôi cầu nổ, có tia chớp xuất hiện xung quanh, rậm rạp khiến phạm vi trăm mét thành địa ngục lôi trì. Tia chớp chói mắt cùng lộ ra uy lực sét.
Dưới mũ biểu tình Cơ Phu Nhân biến đổi, khi rút lui thì sương năm sắc bao bọc lấy bà, cuốn thân thể bà không lùi nữa mà bay lên trời.
Nhưng giây phút sương năm sắc lên trời thì kiếm ba mét vỡ tung, hóa thành nhiều mảnh vỡ. Những mảnh vỡ sắc nhọn xé gió lao đi, như từng mũi dao bị gió mạnh cuốn lấy hình thành lốc xoáy hướng tới sương năm sắc.
Tiếng ầm ầm lục tục truyền ra, sát chiêu này là trong khoảng thời này hắn lĩnh ngộ ra phong và lôi dung hợp vào kiếm nhỏ, bây giờ là lần đầu tiên sử dụng. Thấy ra chỗ bất phàm, Tô Minh càng khát vọng hấp thu truyền thừa tinh phong và lôi.
Mảnh vỡ lốc xoáy cuốn vào sương năm sắc thì Tô Minh không dấu vết nhoáng người tới trước, thân như cầu vồng đuổi theo vòng xoáy, nắm đấm tay phải cách không đánh vào sương năm sắc.
Nắm đấm này dấy lên gió mạnh, Tô Minh không tạm dừng, liên tục đánh ra năm quyền, dấy lên gió rít, như chồng chất lên nhau. Chốc lát trước người hắn xuất hiện gió to quét hướng sương năm sắc.
Khi hắn dấy lên gió to và lốc xoáy mảnh vỡ xông vào sương năm sắc, tiếng ầm ầm hỗn loạn tiếng rít phẫn nộ từ trong sương khói phát ra. Trong tiếng nổ, trùng kích mãnh liệt từ sương khói ùa ra khuếch tán bốn phía.
Trùng kích ập vào mặt như núi đụng, Tô Minh lập tức lùi. Khi lùi thì lốc xoáy mảnh vỡ tan nát, hóa thành gió tán loạn. Cùng lúc đó, gió lớn nắm đấm Tô Minh đánh nhanh ra cũng như thổi trúng bức tường, ầm ầm tan biến.
Nhưng dù là vậy thì sương năm sắc chịu đựng Tô Minh liên tục ra tay đã không thể chịu nổi, ầm một cái thành bốn năm mảnh, lộ ra bên trong bóng lưng quái nhân đen thui đầy lông dài. Người này đưa lưng hướng Tô Minh, đôi tay duỗi ra như đang ôm cái gì. Theo sương khói tán đi, Tô Minh thấy con quái như đang bảo vệ ôm một người đàn bà trung niên.
Mũ trên đầu người đàn bà đã vỡ lộ ra mái tóc đẹp, lộ ra đôi mắt như thu thủy, còn có đôi mắt khiến người nhìn thì tim sẽ đập nhanh. Chỉ đáng tiếc trên khuôn mặt có một vết thương để lại nhiều năm trước, xuyên cả khuôn mặt, vết sẹo màu đỏ sậm lộ thịt ra ngoài, nhìn thấy ghê người.