Chương thứ sáu trăm bảy mươi ba: Người trong quan tài!!
Trời đất vào giây phút này không còn ánh sáng, bóng tối thay thế mọi thứ. Khi ánh sáng lại xuất hiện, khi tối tăm dần tán đi, mấy vạn tu sĩ thụt lùi thật xa, họ thấy trong thế giới không còn Chúc Cửu Âm, cũng chẳng còn... Đế Thiên áo vàng.
Tồn tại giữa không trung chỉ có Tô Minh mệt mỏi nhưng đôi mắt toát ánh sáng mãnh liệt.
Tuy thập hóa thuật mạnh thật, Tô Minh có thể kéo dài càng lâu nhưng rắn nhỏ không thể chịu nổi cái loại biến hóa sau khi dung hợp ý thức cùng Tô Minh. Vậy nên nuốt sống Đế Thiên rồi Tô Minh từ bỏ thập hóa thân, hắn đứng ở giữa không trung. Bốn phía khoảnh khắc tĩnh lặng, hắn ngửa đầu phát ra tiếng gầm không biết đã áp lực bao nhiêu năm.
Năm đó đứng trước mặt Tô Minh, phân thân Đế Thiên thứ nhất tựa như thiên uy đã chết!
Trên Tử Hải làm Tô Minh chín chết một sống, phân thân áo tím cực kỳ cường đại, chết!
Phân thân thứ ba cũng là mạnh nhất, đốt cháy bản thân bùng phát ra thuật Mạt Nhật Phi Thăng hơn cả tu vi hai phân thân trước, phân thần áo vàng... Bị nuốt!
Ngọn núi đè trên người Tô Minh nhiều năm qua giờ đã sụp xuống, cảm giác tự do sinh ra trong lòng hắn. Nhưng hắn hiểu còn chưa kết thúc, phân thân Đế Thiên có tổng cộng bốn cái, còn cái cuối cùng nữa.
Tiếng gào như trút ra áp lực trong lòng Tô Minh, bùng phát nỗi hận với Đế Thiên. Tiếng hú quanh quẩn tám phương rơi vào tai tất cả tiên tộc, rung động tâm thần.
Cấp Ảm vẻ mặt cực kỳ âm trầm, y trơ mắt nhìn Tô Minh nuốt Đế Thiên áo vàng trước mặt mình mà không thể ngăn cản, giờ nhìn thấy khí thế của hắn tăng ngùn ngụt, theo khí thế tăng lên bùng phát tu vi càng mạnh.
Tô Minh cảm nhận dấu vết đột phá trung kỳ Man Hồn đã mãnh liệt đến cực hạn. Hắn cảm nhận rõ ràng đột phá tồn tại, cảm giác hậu kỳ Man Hồn chỉ cần một ý nghĩ của hắn.
Hắn cúi đầu, ánh mắt tập trung vào mặt đất, xung quanh không có một tu sĩ, quan tài kia.
Khoảnh khắc Tô Minh nhìn hướng quan tài thì bên trong phát ra tiếng nổ trầm đục, dường như có nắm đấm đánh vào nắp quan tài, khiến cái nắp nứt ra.
* Ầm, ầm, ầm!*
Thanh âm không ngừng xuất hiện, nắp quan tài nứt rạn ngày càng nhiều. Cùng lúc đó tu vi vượt qua Đế Thiên áo vàng có thể ngang hàng với Cấp Ảm pháp thân dần tỏa ra.
"Xem lúc trước Đế Thiên áo vàng biểu tình và ẩn ý trong lời nói thì phân thân vốn chỉ có ba, cái thứ tư hiển nhiên là trong Man tộc tạo ra." Tô Minh ánh mắt phức tạp, hắn nghĩ đến vị trí quan tài, nghĩ đến Thiên Lam Đạo lộ ra gần trăm Vu chiến hồn của Đại sư huynh. Càng cảm nhận người trong quan tài tỏa ra hơi thở có chút quen thuộc.
Quen thuộc này làm tim Tô Minh run lên, làm lúc trước hắn giết phân thân Đế Thiên máu sục sôi giờ biến mất.
"Là huynh sao..." Tô Minh nhắm mắt, lòng run lên, hóa thành bi thương cực kỳ thống khổ. Quen thuộc này sao hắn quên được, quen thuộc đến từ Cửu Phong.
Như nhận ra cảm xúc dao động từ chỗ Tô Minh, Cấp Ảm không dám đối kháng Tử Hình Nhãn Tàng thuật nữa, nheo mắt liếc Tô Minh rồi đưa mắt nhìn quan tài dưới đất, mắt lóe tia sáng âm u. Y biết rõ phân thân Đế Thiên tổng cộng chỉ giáng ba cái, vậy thì cái thứ tư khá thú vị đây.
"Ý niệm khống chế cách giới, Đế Thiên à Đế Thiên, ngươi vì khống chế Túc Mệnh có thể nói tốn rất nhiều tâm huyết. Nếu phân thân này lại chết thì e rằng đối với ngươi là tổn hại nặng thật sự. Phân thân này... Nhìn vẻ mặt Tô Minh không lẽ là người quen? Thú vị, thú vị!" Khóe môi Cấp Ảm cong lên, nụ cười ngày càng lớn.
Mấy vạn tu sĩ xung quanh đều thấy ra Tô Minh khác lạ, trên người hắn trầm mặc và đau thương không thể che giấu, ánh mắt phức tạp nhìn quan tài, ngày càng nhiều người thấy ra.
"Quan tài đó là..."
"Là vật của Đại Diệp tiên tông, không lẽ liên quan đến Đế Thiên đại nhân?"
Tiếng xì xầm khẽ vang lên trong cõi trời đất tĩnh lặng. Tô Minh khác lạ khiến ánh mắt mọi người đều tập trung vào quan tài.
* Ầm! Ầm! Ầm!*
Tiếng trầm đục không dứt, nắp quan tài nứt vỡ càng rộng, mỗi tiếng vang đều có không ít vụn gỗ bắn tung, từng khe hở khuếch tán giao nhau. Lại một tiếng nổ, một nắm tay đánh vỡ nắp quan tài lộ ra trong mắt mọi người.
Có thể thấy ra đó là nắm tay của người đàn ông.
Xuyên thấu qua quan tài, nắm tay chậm rãi thụt về, lại phát ra tiếng nổ, quan tài lay động dữ dội, lần này là hai nắm tay đâm xuyên nắp quan tài.
Tô Minh biểu tình càng bi thương, ngơ ngác nhìn nắm tay trng quan tài, cảm giác quen thuộc càng mãnh liệt, mạnh đến khiến tim hắn nhói đau.
Tiếng trầm đục kịch liệt truyền ra, chỉ thấy nắp quan tài bùm một tiếng vỡ vụn, có nhiều sương khói tuôn ra khỏi quan tài. Tu vi cường đại khuếch tán tám phương. Theo đó sát khí ngập trời dâng lên khung trời, vòng xoáy lấy quan tài làm trung tâm càn quét bốn phía.
Trong vòng xoáy một thân hình cao to dần bước ra, thân hình ẩn trong sương khói không thấy rõ ràng, nhưng khi Tô Minh nhìn thấy thân hình ấy thì lòng đã có suy đoán vẫn như bị ngọn núi đè ép lảo đảo lùi vài bước, mắt đỏ rực, biểu tình đau thương sắp phát cuồng,
Giờ phút này, nỗi hận với Đế Thiên càng mãnh liệt hơn trước, đã hơn cả mức không đội trời chung.
Hắn nhìn trong sương khói thân hình dần rõ ràng bước ra, Tô Minh... Khóc.
Hắn rất ít khóc, thậm chí có thể nói năm đó rời khỏi Ô Sơn, ở đất Nam Thần xa lạ hắn từng im lặng khóc ra chưa từng rơi lệ. Bởi vì A Công đã nói với hắn rằng con trai có thể đổ máu nhưng không được chảy nước mắt, đây là lúc hắn còn nhỏ xíu A Công hiền lành nói như vậy. Hắn luôn nhớ kỹ. Nhưng hôm nay, nhìn thân hình kia, Tô Minh rơi nước mắt, nhưng lệ chảy trong lòng chứ không phải trên mặt, không ai thấy hắn khóc.
"Đại sư huynh.." Tô Minh nhìn thân hình rõ ràng, thế giới trong mắt hắn biến mất hết, chỉ còn lại bóng dáng cao to đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn mình.
Nửa thân để trần lộ thân hình vạm vỡ, làn da có đồ án phù văn cực kỳ phức tạp phủ lên thân hình, trên da thịt một nửa lộ ra ngoài. Màu da là tím, mặt trên có nhiều vết sẹo, từng vệt tuy rằng đều khép lại nhưng có trực tiếp xuyên thấu người, có thể thấy ra dù khép lại thì cũng là vết thương gần mấy năm nay, không quá lâu. Vết thương đầy người làm Tô Minh trông thấy thì như nhìn đến Đại sư huynh ở Đông Hoang đại lục lần lượt đi tìm sư phụ, sư đệ, tìm người thân thuộc về Cửu Phong, cái loại điên cuồng bất chấp tất cả.
Đại sư huynh đi chân trần, đứng trên đất cát, đứng thẳng tắp không hề gấp khúc như đại biểu ý chí của không có tóc, đầu trọc, đỉnh có chín cây kim thiết đâm vào. Khuôn mặt không còn là bộ dạng trong ký ức của Tô Minh, nhiều tang thương hơn, có một vết sẹo hình tánh giá xuyên qua trán và hai tai. Rõ ràng thấy đó không phải vết thương chiến đấu mà bị người từng chút một rạch, không thể khép lại, không biết thi triển thủ đoạn gì mà khiến vết sẹo toát ra từng đợt tử khí, như hòa hợp với phù văn trên người Đại sư huynh, làm bộ dạng của y không còn dịu dàng giống trong ký ức của Tô Minh.
Cánh tay phải của Đại sư huynh xỏ xuyên một cái móc to, vì bàn tay phải biến mất, móc là tay của y.
Cánh tay trái hoàn hảo nhưng mặt trên gồ gân xanh, có vô số mấp máy như bên trong tồn tại một số vật quái lạ.
Tô Minh nhìn Đại sư huynh, trong đau thương, buồn rầu, phát ra tiếng rống thê lương kinh thiên động địa, đôi mắt dần chảy ra máu. Hắn không thể rơi lệ nhưng có thể chảy máu!
Tô Minh biết Đại sư huynh là người không giỏi về biểu đạt ngôn từ, thậm chí là hơi chân chất. Y quan tâm luôn là vô hình, không cần báo đáp, cho nên ngươi có lẽ không phát hiện ra, có lẽ cảm nhận không sâu, nhưng sự quan tâm kia ở khắp nơi.
Như Tô Minh ban đầu ở Cửu Phong tĩnh tâm, Tử Xa đến mặc dù nói là Nhị sư huynh ra tay nhưng ánh mắt lúc đó của Đại sư huynh tập trung vào người Tử Xa, y không cho phép người ngoài khi dễ sư đệ của mình. Mãi đến Nhị sư huynh ra tay thì y mới thu lại tầm mắt. Như cuộc chiến Quỷ Đài bộ lạc, Cửu Phong đều ra mặt, Đại sư huynh vì không yên lòng mà lấy ra Vu Hồn, ra lệnh dù Vu Hồn chết cũng phải bảo vệ an toàn cho mấy người sư đệ.
Cửu Phong như nhà, Đại sư huynh... Như anh cả.
"Đại sư huynh..." Người Tô Minh run bần bật, điên cuồng bùng nổ trong người hắn.
(Tiểu sư đệ, ngươi vừa mới lên núi, đáng tiếc sư huynh không thể xuất quan, phải chờ thêm vài năm mới được. Vậy đi, tặng cho ngươi để hộ thân.)
Đây là lần đầu tiên Tô Minh chính mắt thấy Đại sư huynh, ánh mắt dịu dàng, lời nói ấm áp khiến hắn không thể quên.
(Tiểu sư đệ, chuyến đi Vu tộc nguy hiểm khó đoán, sư huynh tặng nô này cho ngươi, tên của nàng là Pháp Táng...)
Đây là trước khi Tô Minh rời khỏi Cửu Phong đi chiến trường Vu tộc thì Đại sư huynh nói, thanh âm kia quan tâm làm sao Tô Minh có thể nào quên?