Bây giờ bên ngoài miệng núi lửa đã không phải gần trăm người mà chỉ có bảy, tám chục người, mặt tái nhợt mang theo vết thương vòng quanh ngoài miệng núi.
Người đàn ông áo tím Nhạc Hoành Bang đứng bên mép núi lửa, mặt cũng tái nhợt đôi khi phát ra tiếng ho khan, dường như là máu đọng trong cổ họng. Bảy người sau lưng gã giờ chỉ còn có bốn, ông lão gầy cũng nằm trong số đó.
Vẫn là ông lão ba tháng trước phát ra lời nói, sau lưng lão đi theo chỉ còn mười người, mỗi người đều vác một cái xác, trong đó có đồng bạn ngày xưa, cũng có người lạ.
Theo tiếng nói của ông lão vang vọng, có tiếng gầm truyền ra từ núi lửa. Chỉ thấy mãnh thú đầu phượng thô to cỡ mười mét bay ra khỏi núi lửa, lạnh lùng nhìn tu sĩ xung quanh.
Ông lão cung kính quăng xác ra, mãnh thú đầu phượng như thường lệ đụng chạm khiến xác tan vỡ, hút đi khí thể xanh từ trong xác, phun ra tinh thạch ngang nhau. Khi lục tục quăng ra hơn bốn mươi cái xác thì mãnh thú đầu phượng nhỏ hơn rít gào bay lên, bắt đầu va đụng và cắn nuốt.
Sau khi nuốt hơn hai mươi cái xác thì nó không còn nuốt nữa, mà cúi đầu nhìn bên dưới miệng núi lửa, một bên mãnh thú đầu phượng to lớn cũng phát ra tiếng gầm hướng dưới núi. Trong tiếng gầm không có ác ý mà ngược lại như thúc giục.
Tình hình làm người xung quanh ngẩn ra, tu sĩ chuẩn bị ném ra xác khựng lại.
Tô Minh trong ánh mắt của hai mãnh thú, bảy, tám chục người xung quanh, từ từ trồi lên khỏi miệng núi lửa. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, tốc độ không nhanh, nhưng hắn xuất hiện từng thanh âm xon xao không thể kiềm chế phát ra từng miệng bảy, tám chục người.
"Đó... Đó là ai!?"
"Lại có người tồn tại trong địa bàn núi lửa của Xích Mãng Phượng, người này..."
"Xích Mãng Phượng luôn bài xích người ngoài, cực kỳ hung dữ, sao có người tồn tại trong động phủ của nó được!!"
Tiếng xôn xao vang vọng, bảy, tám mươi người hút ngụm khí, không chút do dự thụt lùi. Người đàn ông áo tím Nhạc Hoành Bang thấy Tô Minh bay ra khỏi miệng núi lửa thì trợn to mắt, mặc dù thân hình hắn từ tử khí hư ảo trở thành máu thịt nhưng hình dáng vãn như trước. Nhạc Hoành Bang liếc mắt liền nhận ra là người ba tháng trước gã nhặt lấy. Gã hoảng sợ mãnh liệt nhất trong bảy, tám chục người. Biểu tình của gã lộ ra không thể tin, liên tục lùi vài bước, nhìn chằm chằm ông lão gầy bên cạnh.
Ba tháng trước chính là ông lão này mang theo người không chết đó quăng vào núi lửa. Giờ thì ông lão gầy nhìn muốn rớt tròng mắt, vẻ mặt kinh hoàng và khó tin, ngay cả hít thở cũng ngừng lại.
Khi mọi người giật mình thụt lùi thì mãnh thú đầu phượng khổng lồ há to mồm, phát ra tiếng gầm chấn nhiếp tinh thần làm người xung quanh dừng bước chân, nhưng sự hoảng sợ không thể che giấu lộ rõ trên mặt. Loại chuyện này vượt qua sức tưởng tượng của họ.
Tô Minh vẻ mặt bình tĩnh, bay lên rồi đi hướng Xích Mãng Phượng khổng lồ, đứng ở đỉnh đầu nó, lạnh lùng nhìn mọi người bên dưới.
Mãnh thú khổng lồ không né tránh, mặc kệ Tô Minh đứng trên đỉnh đầu nó. Theo nó thấy thì khơi thở của Tô Minh là con cháu quen thuộc của nó.
"Ném xác." Tô Minh lạnh lùng nói.
Khi hắn thốt lời, bảy, tám chục người xung quanh im lặng, mắt chớp lóe nhìn Tô Minh, rõ ràng trong mắt họ đầy kinh hoàng. Tình hình này thật sự làm họ không thể tưởng tượng nổi, điều duy nhất giải thích là suy nghĩ hiện ra trong đầu mỗi người. Nhưng không ai chủ động nói ra, tu sĩ mới nãy túm xác giờ cắn răng tiến lên quăng hướng Tô Minh.
Cái xác kéo đường vòng cung lao hướng Tô Minh, khi tới gần thì mắt hắn chợt lóe, giơ nắm đấm đánh vào xác. Lúc nắm tay hắn đụng vào xác, mắt Tô Minh lộ ra lĩnh ngộ. Chỉ thấy xác bùm một tiếng, không có máu, không có mảnh vụn mà tản ra thành tro bụi, biến mất. Từng tơ khí xanh bay ra, Tô Minh không hấp thu. Xích Mãng Phượng nhỏ hơn chút ở một bên chớp mắt, há to mồm hút khí thể xanh vào miệng.
Tô Minh cúi đầu nhìn nắm tay của mình, mới nãy một giây hắn cảm giác rõ ràng trong người toát ra lực lượng phép tắc kỳ dị, sức mạnh quái lạ có thể tách ra hàn mỹ vật chất.
"Chỗ này là đâu trong Thần Nguyên Phế Địa?" Tô Minh ngẩng đầu, đứng trên đầu Xích Mãng Phượng lạnh lùng nói.
Trong thanh âm không ẩn chứa chút cảm tình dao động, lạnh băng khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều. Thanh âm lạnh lùng này khiến người xung quanh biểu tình càng kinh hoàng, suy đoán trong đầu càng khẳng định hơn.
Người đàn ông áo tím Nhạc Hoành Bang tinh thần run lên, gã nhớ tới ba tháng trước đối phương bị tử khí nhập và người chẳng những không chết mà ý thức còn tỉnh táo, ánh mắt lạnh lùng kia khiến lòng gã chua xót.
"Có thể bị tử khí nhập vào mà không chết, còn khống chế mãnh thú cường đại Xích Mãng Phượng, từ lời nói của hắn có thể thấy ra không phải người nơi này, ngôn ngữ toát ra vô tình lạnh lùng, không lẽ người này thật sự đến từ..."
Ông lão gầy ở một bên ngoài run bần bật, hiển nhiên liên tưởng đến vài chuyện đáng sợ.
"Chỉ có hạng giết chóc ngập trời mới trong giọng nói lạnh lùng không mang chút tình cảm, như là băng giá. Chỉ có hạng thản nhiên với sống chết mới quét ngang trời sao mà không chút e ngại, mới có thể thu phục Xích Mãng Phượng!" Ông lão tóc bạc đầu lĩnh tinh thần chấn động, mặc dù lão có nghi ngờ nhưng nhìn ánh mắt Xích Mãng Phượng thì liền biến mắt.
Lão hít sâu chắp tay cúi đầu hướng Tô Minh.
"Chỗ này là Hỏa Xích Tinh, là giáp ranh Thần Nguyên Phế Địa, cách tinh vực chân giới lấy tốc độ đại năng bước thứ ba thì tuyến đường chừng ba mươi năm, tuyến đường cách Hắc Mặc Tinh ngoài Thần Nguyên Phế Địa là hai trăm năm. Người... Đến từ không trung bên ngoài?" Ông lão vẻ mặt cực kỳ cung kính, câu cuối cùng càng toát ra kính sợ.
Mặc dù lã thây tu vi của Tô Minh không mạnh, nhưng ở Thần Nguyên Phế Địa vì không lãng phí tu vi tản ra ngoài, rất nhiều người hay phong ân tu vi để phòng ngừa tiêu hao nhiều.
"Hỏa Xích Tinh này có đặc sắc gì khôn?" Tô Minh trầm ngâm một lúc rồi từ từ nói.
"Chỗ này không có đặc sắc gì, duy nhất có Xích Viêm Thảo sinh trưởng ở đất lửa..." Ông lão vội đáp.
"Chỗ này có bao nhiêu cường giả bước thứ ba?" Tô Minh bỗng hỏi.