Khi giọng nói âm trầm kia truyền đến thì hai thiên tu thụt lùi thở phào, vội vàng lùi ra sau, khi Tô Minh mà tim đập chân run, mới nãy vài giây ngắn ngủi bốn người họ đã bị giết hai người. Tình hình này khiến họ giật mình và càng nảy ra sợ hãi, kiêng dè Tô Minh hơn, đặc biệt ấn tượng khắc sâu là tốc độ, thân thể mạnh mẽ của hắn.
* Ầm!*
Theo giọng nói âm trầm kia truyền đến, gió biển rít gào, có một nơi xuất hiện tê liệt, chỉ thấy một ông lão lùn tịt cất bước ra khỏi nơi bị xé. Ông lão mặc áo dài xanh đen, làn da khô quắt, con mắt không giống người thường, dựng thẳng, khiến lão tràn ngập quỷ dị cùng âm u. Khi lão đi ra, tay áo liền vung, sương khói xanh khuếch tán lao hướng Tô Minh, hóa thành cánh tay xanh chộp hắn.
Cùng lúc đó, gió biển xung quanh có vài bóng người nhanh chóng hiện ra, tổng cộng có bốn người. Bốn người này có nam có nữ, tu vi đều là thiên cảnh, xem như phía trước hai người chết và bao gồm ông lão này, họ chính là nhóm đầu tiên đuổi tới nơi này, tu sĩ bản địa Thiên Bảo Tinh.
"Người này bị thế lực bốn chân giới trấn giữ truy nã, chắc chắn là một đường bỏ chạy, sau lưng không ít người truy kích hắn, chúng ta đồng loạt ra tay mau chóng giết người này đi."
"Đúng vậy, đêm dài lắm mộng, nếu có người khác đến thì ban thưởng của Mặc Ngang đại nhân sẽ bị chia đi."
"Ra tay, giết!"
Sáu thiên tu thấy giới tôn ra tay thì vội vọt hướng Tô Minh, lúc trước hai người bị chấn nhiếp thụt lùi cũng hồi phục tự tin, theo sát sau.
"Ngươi không xứng họ Mặc." Tô Minh ánh mắt lạnh lẽo.
Sương xanh tay to chộp đến, hắn giơ tay phải, lập tức bao tay hòa tan, một trường thương đỏ ngưng tụ trong tay hắn, bị Tô Minh nắm lấy mạnh quăng hướng bàn tay.
* Ầm!*
Bàn tay xanh tan vỡ. Trường thương vù vù kêu như một con huyết long xuyên thấu, ở trước mặt ông lão lùn bỗng tự động phân giải, hóa thành vô số huyết vũ ập vào mặt lão. Ông lão lùn mặt trầm xuống, hừ lạnh lùi mấy bước, thân thể ở tại chỗ xoay hai vòng, có lốc xoáy xuất hiện ngoài người lão, biến thành bão tố vài trăm mét càn quét.
* Bùm bùm bùm!*
Phong hải chấn động, không trung run rẩy, huyết vũ va chạm gió lốc thì bị nó dẫn theo vòng quanh, từ xa nhìn màu của gió lốc như bị nhuộm thành đỏ, bỗng từ xa truyền đến tiếng hét thê lương.
Là một trong sáu thiên tu, người này trán có một cái lỗ hổng, Tô Minh ở trước mặt gã lập tức xoay người, thu lại ngón tay, biến mất.
"Người thứ bốn." Chỉ để lại giọng nói lạnh lùng vang bốn phía.
Tiếng gầm giận dữ truyền ra từ gió lốc, ông lão lùn bên trong nhanh như tia chớp lao ra, mặc dù lão cản trở huyết sắc trường thương công kích, nhưng chậm một giây mà thiên tu theo lão đến đã có một người chết, điều này khiến lão tức giận. Lão đi ra dốc hết sức lao vào Tô Minh.
Nhưng Tô Minh không thèm cũng lão dây dưa, đối phó chủ vị giới, đặc biệt là dưới tình huống tùy thời có thể thi triển lực vị giới thì tất nhiên khó giết hơn tu sĩ thiên cảnh nhiều. Mà tu sĩ thiên cảnh thì khác, nói đến cũng mạnh nhưng đối với Tô Minh, lấy thân thể của hắn có thể chặn tất cả thần thông của họ, phối hợp thuật pháp, không nói vô địch trong thiên cảnh nhưng rất ít có người đấu lại hắn.
"Người thứ năm."
Tiếng nổ ngập trời, Tô Minh lạnh nhạt nói, trước mặt hắn một tu sĩ thiên cảnh toàn thân bỗng nhiên tan vỡ. Tu sĩ đã chết này trong mắt còn có mờ mịt, trước khi chết tất cả thần thông của gã công kích vào người Tô Minh nhưng không cách nào khiến đối phương tạm dừng.
"Người thứ sáu!"
"Thứ bảy!"
Tiếng bùm bùm không ngừng, xen lẫn tiếng ông lão tức giận gầm, tiếng hét thê lương của tu sĩ thiên cảnh chét đi. Còn lại hai tu sĩ thiên cảnh, một nam một nữ này mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Họ chính mắt thấy đồng bạn bên người lần lượt chết đi, đối phương... Kẻ bị truy nã mặc áo dài màu đỏ, đội mặt nạ đen từ đầu đến cuối đều lạnh lùng vô tình, chịu tất cả thần thông vào người nhưng không thấy hắn bị thương chút gì. Dường như hắn không biết đau, như là người hắn có thể chịu tất cả hủy diệt.
Tình hình này khiến hai người dù không đến tan vỡ tinh thần nhưng hoảng sợ không còn chút đấu chí, lao nhanh định rời đi. Tuy nhiên, hai người chưa lùi bao xa đã có mùi gió tanh ập đến, trán hai người xuất hiện lỗ máu như bị cái gì chích một cái.
Sau đó khi Tô Minh còn đang nói.
"Người thứ chín."
Thì hai người đã hóa thành máu loãng.
"Người thứ nhất là Sơn Thái, ngươi là thứ mười." Tô Minh xoay người nhìn sau lưng, ông lão Mặc Ngang cực kỳ tức giận nhưng tốc độ không theo kịp hắn.
Ông lão Mặc Ngang bề ngoài trông rất giận chứ trong lòng thì bình tĩnh. Khi đối phương giết thiên tu thứ năm thì lão đã đặt quyết tâm không tự mình đi lấy giải thưởng giới thạch này.
"Sơn Thái? Đó là giới tôn độc hành cách chỗ này không xa, xem ý của người này không lẽ Sơn Thái chết vào tay hắn? Người này có thể bị bốn chân giới truy nã thì tất nhiên có chỗ mạnh mẽ, có thể lấy thân thể cứng rắn chống thiên tu, nhưng rõ ràng hắn còn giữ lại. Đối mặt ta càng không có kinh hoảng cùng bỏ chạy, hiển nhiên trong ý thức của hắn thì xem như là giới tôn cũng không đủ tạo uy hiếp bao nhiêu cho hắn. Nếu giết người này cần chờ người khác đến cùng nhau giết mới là bảo đảm nhất, dù sao giới thạch đúng là báu vật nhưng nếu vì thế mà bỏ mạng thì không đáng giá." Ông lão Mặc Ngang biểu tình âm trầm Tô Minh nân�ng là trời ban ơn. "
"Phải dốc hết sức, đừng lo đến hao phí lực vị giới. Ta được đến tin tức bây giờ rất nhiều tu sĩ Tây Hoàn tinh vực đang mau chóng ùa tới đây. Chúng ta phải trước họ giành lấy giải thưởng!"
Khi Mặc Ngang ra tay thì phía xa hai giới tôn Thiên Bảo Tinh lo nhanh đến liền phát ra thanh âm hùng hồn. Nhìn biểu tình hai người bình tĩnh nhưng trong lòng cực kỳ kích động, theo họ thấy bên mình ba giới tôn ra tay, có thể nói là không có khả năng không thành công.
Thiên Bảo Tinh của họ còn có một giới tôn, vì đang bế quan nên không thể lập tức đến, nhưng chẳng bao lâu sau chức chắn sẽ phát hiện trời đất biến đổi, sẽ đến ngay. Khi ấy bốn giới tôn Thiên Bảo Tinh giết kẻ bị thế lực trấn giữ bốn chân giới rồi có thể chấn nhiếp cường giả từ ngoài đến.
Tất cả đều tốt đẹp, nhưng với điều kiện là giết chết Tô Minh.
Tiếng* bùm bùm* khoảnh khắc chấn động bốn phía, rù chín đầu to lớn gầm gừ vọt lên, thân hình nó ở giữa không trung chợt khựng lại, thân thể thụt lùi. Trong lúc lùi người nó như thời gian đảo ngược, lại biến thành từng đợt khói xanh, trở thành một khối không khí to lớn.
Hình ảnh quái dị này khiến Mặc Ngang trợn to mắt, hít không khí.
"Khống chế thời gian!"
Mặc Ngang tinh thần rung động lập tức lùi lại, da đầu lão mát lạnh, trong óc hiện ra ký ức xa xưa. Lão từng thấy một người cũng có thể khống chế thời gian, thi triển thần thông rồi khiến người xung quanh chớp mắt già nua, trở thành tro bụi.
Cơ hồ khi lão lùi lại thì tay phải Tô Minh héo rút, đôi chân thậm chí là toàn thân đều khô quắt, thân hình như mặt kính vỡ thành vô số mảnh. Vèo một tiếng, những mảnh vỡ lao hướng Mặc Ngang.
Mấy người ở chân trời phía xa cách chỗ này chưa đến ngàn mét, chớp mắt là tới ngay. Đặc biệt hai giới tôn nhấc chân tựa như thuấn di mau chóng đến.
Nếu chỗ này không phải là tinh toái phong hải, không cách nào thuấn di thì hai người càng đến nhanh hơn. Nguồn truyện t u n g h o a n h. C o m
Mặc Ngang con ngươi co rút, lão thây thân thể Tô Minh quái dị biến thành mảnh vỡ, tình hình này khiến lão giật mình và nguy hiểm mãnh liệt điên cuồng dâng lên trong lòng.
"Không đúng, không thích hợp!!"
Mặc Ngang không chút do dự thụt lùi, lực vị giới trong người bùng phát. Lực vị giới như chất dính lấy lão làm trung tâm khuếch tán xung quanh, ngoài người lão liền ngưng tụ ra nhiều phù văn.
"Vỡ cho ta!!" Mặc Ngang gầm lên, phù văn ngoài người xoay nhanh, lực lượng phép tắc giáng xuống ầm vang vọt hướng mảnh vụn Tô Minh.
"Kẻ giết ngươi, Mặc Tô."
Thanh âm lạnh lùng vang vọng, phía xa hai giới tôn Thiên Bảo Tinh chớp mắt đến gần, Mặc Ngang gào thét. Thân thể Tô Minh biến thành mảnh vụn xuyên thấu lực vị giới, xuyên thấu phù văn tan vỡ, trực tiếp đâm vào người Mặc Ngang. Từng mảnh vụn đều đâm hết vào người lão, nhanh chóng hòa tan thấm vào. Mặc Ngang phát ra tiếng hú thê lương, ký ức mau chóng bị nuốt, máu thịt biến mất, lực vị giới trong người bị hút không còn một mảnh.
* Ầm!*
Thân hình Mặc Ngang nổ tung, thật nhiều mảnh vỡ bay ra ngưng tụ trên trời sao, hình thành thân thể héo tàn của Tô Minh, chớp mắt hồi phục, khí thế giới tôn rõ ràng phát ra từ người hắn. 0