Chương thứ tám trăm mười hai: Lão tổ Triệu gia (tt)
"Là lão tổ Triệu gia, Triệu Thiên Cương, một trong ba đại gia tộc Tây Hoàn tinh vực! Đồn rằng người này ở hai ngàn năm trước đã đến đỉnh trung kỳ vị giới, cách hậu kỳ vị giới chỉ kém một bước."
"Ha, kém một bước là sai đến vạn dặm, cảnh giới giới tôn mới bắt đầu không chênh lệch nhau bao nhiêu, sức chiến đấu sơ kỳ vị giới ngang ngửa, thậm chí một ít cường đại thiên tu nếu có thủ đoạn cùng pháp bảo đặc biệt thì không phải không thể đấu với sơ kỳ vị giới. Nhưng một khi tu vi đến trung kỳ vị giới thì sức chiến đấu bùng phát vô số, một cường giả trung kỳ vị giới có thể dễ dàng tiêu diệt sơ kỳ vị giới. Người thiên tu cảnh dù có pháp bảo nghịch thiên thì có giết được sơ kỳ vị giới nhưng ở trước mặt trung kỳ vị giới không phải đối thủ."
"Đúng rồi, chúng ta đều hiểu đạo lý này, hơn nữa trung kỳ vị giới có chia khác ra nữa, trong đó đỉnh trung kỳ vị giới dễ dàng trấn áp trung kỳ vị giới khác, mặt khác Triệu gia không chỉ bằng vào một Triệu Thiên Cương khiến gia tộc hiển hách thế đâu."
Tiếng vèo vèo hỗn loạn rít gào từ bốn phương tám hướng lao đến, hóa thành vài chục bóng người nhào hướng chỗ Tô Minh và lão tổ Triệu gia chiến đấu. Những người này là vì truy sát Mặc Tô mà đến, vì mặt dao động này chạy đến liếc mắt thấy lão tổ Triệu gia im lặng nhìn phương xa nhưng không gặp Mặc Tô đâu.
"Đáng tiếc, bị lão tổ Triệu gia nhanh chân đến trước, chắc Mặc Tô đó đã bị lão tổ Triệu gia tiêu diệt hoặc là bắt giữ rồi."
"Một viên tu chân tinh có giới nguyên hoàn chỉnh, ngay sau Triệu gia sẽ càng cường đại, lão tổ Triệu gia thậm chí bước ra một bước trở thành lão quái hậu kỳ vị giới."
"Nhưng hiện tại lão vẫn chỉ là đỉnh trung kỳ vị giới, nếu gặp phải hậu kỳ vị giới, cho dù là lão quái mới bước vào hậu kỳ đều có thể hoàn toàn trấn áp lão, trừ phi có thủ đoạn chạy trốn nếu không chết chắc. Tiếc rằng Tây Hoàn tinh vực ta chỉ có ba lão quái hậu kỳ vị giới, ba người này trừ lão tổ Lý gia quanh năm bế quan không ra, hia người kia không biết ẩn tu ở đâu rồi, đã rất lâu không lộ mặt ra."
Người xung quanh tới ngày càng nhiều, lát sau đã gần trăm. Ánh mắt họ chớp lóe, đôi khi liếc qua cười Triệu Thiên Cương, bàn tán xôn xao.
Một lát sau phía xa trời sao truyền đến dao động, dần có chín cổ kiếm thanh đồng to lớn lộ ra, uy nhiếp khổng lồ tỏa ra khiến người xung quanh cùng thụt lùi, chín thanh kiếm to từ từ đứng yên.
"Lão tổ Triệu gia, chiến quả ra sao rồi?" Từ trên kiếm to đằng trước nhất cất bước đi ra một người, người này mặc chiến giáp, chính là ông lão lúc trước ở Thiên Bảo Tinh chiến với Tô Minh một trận bỏ chạy ra.
Tu vi của ông lão này cùng là trung kỳ vị giới nhưng từ giọng nói nghe ra rất khách sáo với lão tổ Triệu gia, không cao cao tại thượng như khi đối với tội nghiệt phế địa khác. Dù sao hoàn cảnh cùng địa vị nhưng căn bản của tu sĩ vẫn là tu vi, kẻ yếu tôn trọng cường giả là qua bất cứ thời đại nào, bất cứ thế giới nào phải là căn bản hệ thống cả thiên địa.
Không nói mặt khác, nếu không thi triển lực lượng cổ kiếm thanh đồng thì nếu lão tổ Triệu gia phát cuồng, vậy lão có thể tiêu diệt hơn phân nửa chân vệ trên chín thanh kiếm to. Loại thực lực này chính là cái gốc cho người tôn trọng.
"Hắn trốn."
Triệu Thiên Cương thầm than, lão là người có tu vi cao nhất trong đám người truy sát Tô Minh đợt này, lấy thân phận, tu vi của lão cực kỳ hận bốn chân giới. Nhưng nỗi hận này theo thời gian trôi qua, gia tộc sinh sản, dần bị lão giấu sâu và lòng. Vì gia tộc, lão đè nén địch ý với bốn chân giới, tạm nghe lời truy sát Tô Minh.
Lão vừa thốt lời lập tức dấy lên xôn xao, cơ hồ mỗi người đều bị lời của Triệu Thiên Cương làm giật mình, họ biết rõ có thể bỏ trốn khỏi tay lão tổ Triệu gia đại biểu cho điều gì.
Triệu Thiên Cương không muốn nói nhiều, vung tay áo, trước mặt hư ảo, bên trong ảo ảnh chớp lóe vô số hình ảnh chính là lúc lão chiến đấu với Tô Minh. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, toàn bộ quá trình bày ra trước mặt mọi người, sau đó lão tổ Triệu gia không nói một lời xoay người rời đi. Lý do lão chờ ở đây chỉ vì báo cáo với thế lực trấn giữ bốn chân giới mà thôi, chuyện đã xong lão không muốn ở lại lâu.
Khi người trong khu vực này nhìn chằm chằm hình ảo thì cách chỗ này rất xa, trong trời sao mênh mông có sóng gợn xuất hiện, khuếch tán, Tô Minh bước ra khỏi hư vô.
Khi đi ra, hắn hộc máu.
"Đáng giá không? Biết rõ thất bại mà vẫn muốn ra tay, đổi lấy là trọng thương, đáng giá không?" Xích Hỏa Hầu biến ảo bên cạnh Tô Minh, lão nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
"Đáng!" Tô Minh lau đi máu tươi, đôi mắt sáng ngời.
"Theo ta thấy, tu vi chính là từng ngọn núi to. Trước mắt có rất nhiều núi, đạp qua một tòa tương đương tu vi tăng cao một cảnh giới. Kẻ địch cũng là từng ngọn núi, ta có thể bị núi cản chân, dù gặp phải ngọn núi cả đời không thể đi qua cũng chẳng sao. Nhưng nếu khi ta gặp núi cao như vậy mà không dám cả leo thử chỉ vì núi quá cao, có vẻ hùng hồn khiến ta cảm thấy mình bé như con kiến, không nhấc chân lên được, vậy thì ta còn tu hành làm gì?" Tô Minh nhìn Xích Hỏa Hầu, thanh âm bình tĩnh toát ra cố chấp khiến gã rung động.
"Nếu như ta không ở bên cạnh người, không thể mang đi na di thì ngươi sẽ làm sao?" Qua một lúc, Xích Hỏa Hầu bỗng hỏi.
"Nếu đã phải chết, nếu không phản kháng nhắm mắt chờ chết, so với oanh liệt chết trận thì ta chọn cái sau." Tô Minh biểu tình kiên quyết, thanh âm dù không cao nhưng rơi vào tai Xích Hỏa Hầu khiến gã im lặng.
"Tiếp theo ngươi định làm sao? Hai lần na di đã dùng hết một lần, còn lại một lần cần ngươi đến gần Hắc Mặc Tinh thì ta mang ngươi trực tiếp bước vào Hắc Mặc Tinh." Mười giây sau Xích Hỏa Hầu mở miệng nói.
"Nếu chúng khiến ta khốn khổ thì ta cũng sẽ khiến chúng khó chịu lại." Tô Minh lấy ra một ít đan dược nuốt vào, mắt lóe tia sáng lạnh chất chứa điên cuồng, lạnh lùng nói.
Ba ngày sau.
Trên một tu chân tinh cách chỗ Tô Minh na di gần nhất truyền đến tiếng nổ kinh thiên, tiếng nổ vang vọng kèm the từng tiếng gầm của mãnh thú. Khí thế của đám mãnh thú đều cường đại, có vài con bay ra tu chân tinh gầm rống trong trời sao. Khi những mãnh thú bị mở phong ấn thoát khốn thì sâu trong tinh cầu, có tiếng gầm hưng phấn vang vọng, thanh âm toát ra điên cuồng và căm hận, đến từ đại tu dị tộc của tinh cầu bị phong ấn trấn áp!
Theo phong ấn mãnh thú bị mở ra, hình ảnh tựa như Hỏa Xích Tinh trình diễn trên tu chân tinh này. Phong ấn trận pháp tan vỡ cho đại tu dị tộc cơ hội thoát khốn, còn cuối cùng có thể chạy ra hay không thì phải coi số mạng của y.
Bảy ngày sau, một tu chân tinh cách chỗ này khá gần cũng vang tiếng nổ tương tự chấn động trời sao, có tiếng gầm của nhiều mãnh thú truyền khắp tám hướng.
Mấy ngày sau, tu chân tinh xảy ra biến đổi...
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã là hai tháng. Trong hai tháng này có hơn chục tu chân tinh xuất hiện biến đổi khiến thế lực trấn giữ bốn chân giới tức giận, vô số mãnh thú xuất hiện trong trời sao, từng phong ấn tu chân tinh bị xé rách, những dị tộc bị phong ấn có dấu hiệu chạy ra.
Dựa theo tình huống như vậy phát triển tiếp, chỉ vài năm sau là trong Tây Hoàn tinh vực sẽ bùng phát ra lực lượng dị tộc đảo điên tất cả.
Đây chính là Tô Minh điên cuồng, cũng là hắn chuẩn bị món quà lớn cho thế lực trấn giữ bốn chân giới, dùng hành động này trả thù bốn chân giới truy sát.
Hạc trọc lông cực kỳ hưng phấn hơn cả Tô Minh, nó rất hận chuyện phong thần trận bị đóng, rất tán đồng kế hoạch của hắn. Nó hiếm khi không cần Tô Minh trả tinh thạch gì liền chủ động giúp đỡ.
* Ầm!*
Lại một tu chân tinh phát ra tiếng nổ, trận pháp phong ấn bên trong xuất hiện vết rạn phạm vi lớn, từng mãnh thú bay ra ở trong trời sao rống gầm, có quan tài màu đỏ bay khỏi tinh cầu đi xa.
Quan tài này dù lúc trước bị lão tổ Triệu gia đánh tan nhưng không bị thương căn bản, cho nên có thể hóa thành quan tài lao nhanh trong trời sao.
"Hạc bà nội nó, bố tiên sư cha nhà nó! Ai kêu đám người chân giới các ngươi lão tử, lão tử cùng các ngươi liều mạng. Ta phá, ta phá, ta phá phá phá, ta phải phá hết tất cả phong ấn, khiến bốn chân giới các ngươi biết hậu quả chọc giận Hạc gia gia! Hừ hừ, Hạc cũng không phải dễ khi dễ như vậy! Nhớ năm đó Lục Áp bị Hạc gia gia buộc đến phát điện, bốn chân tổ tính cái thá gì, cũng bị Hạc gia gia xem thành chim... Ủa, mình lợi hại thế sao ta?"
Tiếng hạc trọc lông hưng phấn hú tản ra theo quan tài đi xa.
***
"Giết hắn, giết người tên gọi Mặc Tô, mặc kệ hắn đến Thần Nguyên Phế Địa thế nào, hắn xúc phạm đến lằn ranh của chúng ta, hắn phải chết!" Thanh âm tức giận truyền ra từ chỗ Âm Thánh chân giới trú đóng thuộc thế lực trấn giữ bốn chân giới.
"Nếu hắn ở tinh vực khác cũng đành thôi, trong khu vực Âm Thánh chân giới ta giám thị lại mở phong ấn mười ba tu chân tinh, đây là đang khiêu chiến, trả thù chúng ta truy nã hắn!"
"Bản doanh đã không vui, truyền đến phong mệnh, nếu trong một tháng không thể giải quyết vấn đề này thì chân vệ Âm Thánh chân giới chúng ta phải trả giá cho điều này."
"Kiếp chủ truyền đến mệnh lệnh, ban cho bảo vật treo giải thưởng, một lần này... Chân vệ Âm Thánh chân giới ta xuất kích hết, cho phép sử dụng căn nguyên chi lực na di, hai vị kiếp nguyệt cảnh trưởng lão cũng sẽ ra tay, trong một tháng phải giải quyết chuyện này!"
Từng thanh cổ kiếm thanh đồng khổng lồ xuyên qua tinh vực Âm Thánh chân giới trú đóng ra khỏi phong không đại trận, xuất hiện ở Tây Hoàn tinh vực. Nhìn lại thì vô biên vô hạn, mỗi một thanh kiếm to đều dài cỡ vạn trượng, có đến vài trăm.
Trời sao ầm ĩ.
Có một thông cáo giải thưởng truyền khắp Tây Hoàn, dẫn đến mấy tinh vực còn lại, thậm chí là chân vệ chân giới khác tim đập nhanh chú ý, nổi lòng tham.
"Kẻ tiêu diệt Mặc Tô trừ vốn có treo giải thưởng ra, Âm Thánh chân giới ta đặc biệt ban thưởng một hơi thở kiếp dương, kiếp bảo!"