Chương thứ tám trăm bốn mươi chín: Ách Thương phân thân, xuất hiện!
"Trời sao tàn phá, ngươi không thể ngăn cản ta, cũng không hủy diệt được ta. Hôm nay ta ra ngoài không vì một niệm diệt khung trời, chỉ mượn mười vạn trời sao của ngươi, ngươi... Đừng ngăn ta."
Khi câu nói thốt ra thì tia chớp tím quanh người Ách Thương phân thân lan tràn, chớp mắt đã phủ lên phạm vi ý chí Tô Minh ở, tổng cộng là mười vạn dặm trời sao.
Mười vạn dặm trời sao, mười vạn dặm khu vực tia chớp tím trở thành tinh vực của Ách Thương phân thân Tô Minh!
Tinh vực này không lớn, không sánh bằng một phương trời sao tử sắc trong dị tộc. Nhưng đây là bên ngoài, không phải của dị địa Tây Hoàn, chỗ này có ý chí khung trời, có thể làm được điều này đã vượt qua tầng cấp tu sĩ.
Ách Thương phân thân thốt lời, Xích Hỏa Hầu ngây ngốc nhìn bài xích đến từ dị địa Tây Hoàn biến mất. Có lẽ không phải hoàn toàn biến mất, còn tồn tại giám thị nhưng đó là đại biểu thỏa hiệp, đai biểu bóng tím này có thể ngang ngửa với tinh vực khung trời này.
Càng thấy Xích Hỏa Hầu đầu óc trống rỗng là gã thấy Tô Minh, chúng chính là Phệ Không phân thân mở mắt ra, chậm rãi đi hướng bóng tím, hai người... Từ từ dung hợp.
Đây không phải Tố Minh tộc dung hợp mà là một loại bao dung.
Đến lúc này Xích Hỏa Hầu còn không hiểu nữa thì gã sống uổng nhiều năm, tuy nhiên mọi thứ vẫn khiến gã khó tin. Gã ngây ngốc nhìn Tô Minh tím bước đến, đứng trước mặt gã. Khi ánh mắt gã giao nhau với Ách Thương phân thân, Xích Hỏa Hầu linh hồn run rẩy, chậm rãi cúi đầu, chắp tay.
Nhưng gã chưa cúi đầu hoàn toàn thì uy nhiếp ngưng tụ quanh thân gã biến mất.
"Xích Hỏa tiền bối không cần làm vậy, phân thân này của ta lần đầu tiên ra ngoài, nắm giữ ý chí không tốt lắm, mới nãy có gì đắc tội xin tiền bối đừng để ý." Tô Minh nhìn Xích Hỏa Hầu, bình tĩnh nói.
Nói là thế nhưng Xích Hỏa Hầu rung động sao có thể vì vậy mà biến mất. Gã ngơ ngác nhìn Tô Minh, lần đầu tiên lòng sinh ra kính sợ hắn cực kỳ, loại kính sợ này lúc trước gã không có, liên hệ lợi dụng với Tô Minh bỗng nhiên biến đổi. Người như vậy, tồn tại như vậy, đừng nói là Xích Hỏa Hầu bây giờ, coi như ở giai đoạn đỉnh cao trước kia cũng không dám có chút bất kính. Gã thậm chí cảm giác có lẽ Tô Minh sẽ là tân Hoàng khiến chân giới thứ năm huy hoàng!
Ý nghĩ như vậy mới nảy ra đã nhanh chóng tăng trưởng trong hồn Xích Hỏa Hầu, khiến gã vẻ mặt kính sợ xen lẫn kích động. Gã lùi vài bước, lại cúi đầu hướng Tô Minh.
"Xưng hô tiền bối thì không cần nữa, lúc trước lão phu ôm lòng lợi dụng xin thứ lỗi cho, từ nay lão phu chắc chắn sẽ hỗ trợ thiếu chủ hồi phục huy hoàng chân giới thứ năm ta!" Xích Hỏa Hầu thật sâu cúi đầu, lộ ra chân thành, từ giờ phút này gã mới thật sự xem Tô Minh thành thiếu chủ, cả đời không phản bội.
"Nhưng lão phu có lời muốn nói, dù phân thân này của thiếu chủ mạnh có thể đối kháng cùng khung trời nhưng trên đời này còn tồn tại một số lão quái, họ vẫn có thể tiêu diệt thiếu chủ. Xin phân thân này của thiếu chủ đừng ra ngoài, ở lại dị tộc cho thỏa đáng." Xích Hỏa Hầu kích động nói.
"Ta biết, nhưng có một số việc, biết rõ nguy hiểm... Vẫn phải thực hiện." Tô Minh lắc đầu, trong óc hiện ra bộ dạng đắc ý của hạc trọc lông, khóe môi cong lên.
"Đi thôi, chúng ta đi... Bản doanh bốn chân giới trấn giữ một chuyến!" Mắt Tô Minh lóe tia sáng lạnh, cất bước đi hướng hư vô, trong thời gian ngắn tia chớp tím trong trời sao phát ra tiếng nổ như là biển lôi trì quét khung trời, lao nhanh tới phương xa. Nó đi qua đâu trời sao chấn động, hễ có ai trông thấy sẽ hoảng sợ và rung động.
Trong thế lực bốn chân giới trấn thủ, Tô Minh dự đoán sẽ có một số lão quái tồn tại, những người này dù bình thường không đi ra ngoài nhưng nếu có kẻ địch xâm nhập vào bản doanh bốn chân giới trấn giữ thì bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện.
Tô Minh không cuồng vọng đến mức có thể giao chiến với những lão quái này, hắn biết Ách Thương phân thân của mình dù có thể đối kháng với trời sao nhưng đây là vì thần nguyên, càng vì giữa loại sinh mệnh như Ách Thương và khung trời gần như là bản năng.
Có thể nói đẳng cấp sinh mệnh như Ách Thương đồng nhất với khung trời, nhưng nó vẫn yếu ớt, không hoàn chỉnh, vậy nên dù khung trời này không thể hủy diện nó nhưng tu sĩ bên trong thì có người làm được điều này.
"Thế lực bốn chân giới trấn thủ ciác quái dị tăng thêm gấp mấy lần.
Bóng chồng phù văn trong mắt phải hắn chớp lóe, con ngươi mắt trái chớp mắt biến thành vòng xoáy, bên trong có tia chớp đen khuếch tán, như là ẩn chứa một thế giới. Trong thế giới này tồn tại một vạn bia đá tím, bên dưới bia đá có vài trăm người hôn mê, trong đó có hai chân vệ bị Tô Minh đẩy vào dị tộc là gã đàn ông và ông lão.
Hai người hôn mê, bỗng bia đá trước mặt họ tỏa ra tử khí, chui vào đầu óc, từng màn ký ức phút chốc hiện ra trong mắt phải của hắn.
"Âm Thánh chân giới... Thái A Tinh... Phó tướng... Ngũ Lệ Tử!"
"Ngũ Lệ Tử... Kiếp dương cảnh... Thanh dương ngũ mang!"
"Thái A Tinh... Bên ngoài bản doanh... Âm Thánh chân giới là một trong thế lực trấn giữ nhân tinh!" Mắt trái của Tô Minh chợt lóe, tỉnh táo lại, đôi mắt lóe tia sáng lạnh.
"Thì ra không nằm trong bản doanh, vậy là mình có tám phần nắm chắc thành công!"
Tô Minh nhắm mắt lại, bên ngoài người tia chớp tím ầm ầm, tốc độ càng nhanh hơn, khoảnh khắc lao hướng thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới.
Tốc độ cực nhanh như tia sáng tím rạch trời sao, đi qua đâu thì quy tắc, phép tắc trời sao đều né tránh, dường như không muốn tới gần, có thể thấy Ách Thương phân thân Tô Minh bá đạo, cũng khiến tốc độ của hắn tăng lên đến loại khủng bố.
"Chín mươi giây sau ta ta sẽ thấy phong không trận bên ngoài thế lực bốn chân giới trấn thủ."
***
Ba mươi giây sau, trong vô tận tu chân tinh Tây Hoàn tinh vực có không ít tu sĩ nhìn thấy ban ngày sáng sủa bị một mảnh tím phủ lên, khiến trời đất trong chớp mắt hoàn toàn thành màu tím. 0