Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 132: Sách hay tuyệt thế! Thẩm công tử quả thật là bậc thầy! (2)

Chương 132: Sách hay tuyệt thế! Thẩm công tử quả thật là bậc thầy! (2)


Thế là, ông chủ hiệu sách nhặt lên bản thảo sách, cung kính trả lại cho Kim Mộc Thông nói:

- Thế tử quyển sách này cực kỳ độc đáo, thật không hỗ danh con nhà danh môn, nhưng cực kỳ xin lỗi, tiểu hào gần nhất không tính phát hành sách mới, ngài đi hỏi thăm hiệu sách khác, ví như Mặc Hương Lâu?

Kim Mộc Thông tức khắc nổi giận.

Quyển sách của ta hay như vậy, ngươi lại không xuất bản? Không phải có mắt không tròng sao?

Thẩm Lãng lôi gã, nói:

- Đi thôi.

Liền chỉ trong chốc lát, trong đầu Thẩm Lãng đã có kế hoạch toàn diện.

Không những suy nghĩ kế hoạch đạp Chúc Văn Hoa thượng vị xong xuôi.

Thậm chí ngay cả kế hoạch phế bỏ gã như thế nào luôn, đều đã thành hình hoàn chỉnh!

Thậm chí còn có 3 loại phương án ABC.

...

Thẩm Lãng cùng Kim Mộc Thông bước ra Như Ngọc Các.

Một lát sau, Chúc Văn Hoa cản đường bọn họ đi.

Gã lộ ra nụ cười phong khinh vân đạm khuyên:

- Thẩm Lãng, đừng phí thời gian nữa. Có ta ở đây toàn bộ thành Lan Sơn sẽ chẳng có hiệu sách nào dám xuất bản sách của ngươi, nơi đây không phải thành Huyền Vũ, chỗ này là thành Lan Sơn của gia tộc họ Chúc ta đây.

Xì!

Gia tộc họ Chúc nhà ngươi là nỗi sỉ nhục của dòng quý tộc lâu đời, Thái Thú quận Dương Võ còn chưa ra tay, ngươi liền trực tiếp quỳ, ngoan ngoãn giao ra đất phong cùng binh quyền.

Ngươi còn có mặt mũi bảo là thành Lan Sơn của gia tộc họ Chúc ư.

- Trở về đi, trở về thành Huyền Vũ của ngươi đi. - Chúc Văn Hoa nói:

- Chỉ cần ta hiệu triệu một tiếng, toàn bộ hiệu sách thành Lan Sơn chả ai dám xuất bản sách của ngươi đâu.

Kim Mộc Thông lạnh giọng nói:

- Chúc Văn Hoa, ngươi dựa vào cái gì muốn cùng đối nghịch chúng ta hả?

Thẩm Lãng không nói gì, thằng mập kia, tại sao lại nói lời ngây thơ đến thế, không phải tốn công vô ích cho đối phương có cơ hội làm màu sao?

Quả nhiên, trên mặt Chúc Văn Hoa cảm thấy tràn ngập ưu việt, gã mỉm cười phán:

- Chúc Văn Hoa ta đây muốn chèn ép người nào, còn cần lý do sao?

...

Kế tiếp, Thẩm Lãng không có đi chào hỏi bất kỳ hiệu sách nào của thành Lan Sơn cả.

Nhưng Kim Mộc Thông không cam lòng, đi trước Mặc Hương Lâu, quả nhiên bị từ chối.

Sau đó, gã đi tìm nhà thứ hai, nhà thứ ba, hiệu sách thứ tư.

Chẳng hề ngoại lệ, toàn bộ bị từ chối hết.

Dưới lời kêu gọi của Chúc Văn Hoa cùng người ái mộ gã, quả nhiên hết thảy hiệu sách thành Lan Sơn không nhà nào bằng lòng vì Thẩm Lãng in sách.

Đây không khỏi khiến Thẩm Lãng nghĩ tới một câu nói.

Đại thần chèn ép người mới, đại thần chèn ép cho nằm sấp mặt.

Xì! Không đúng nha!

Hẳn là Đại Thần nổi tiếng chèn ép Bạch Kim tương lai. (* thứ tự xếp hạng tác giả trên qidian)

Sắc trời đã tối, Kim Mộc Thông uể oải than:

- Tỷ phu, lẽ nào chúng ta cứ ỉu xìu như thế mà trở về phủ sao?

Rồi gã cắn răng nói:

- Không được, quyển sách của chúng ta hay như vậy, đệ không tin không xuất bản được, chúng ta đi thành láng giềng Chính Dương đi.

Thẩm Lãng lắc đầu bảo:

- Không cần, đệ đi theo ta nào!

...

Sau nửa canh giờ!

Thẩm Lãng bước vào một hiệu sách, gặp một ông trung niên đầu trâu mặt ngựa.

Sau khi ông ta nhận bản thảo sách liền đọc luôn một lèo.

Ông ta nhanh chóng tìm được đoạn giường chiếu, lập tức dào dạt hứng thú mà đọc.

- Hay lắm, sách hay, đặc sắc...

- Trời ạ, lại còn có tranh minh hoạ, tranh này quá giống thật, ngon lành...

- Quá xá hay, hay tuyệt trần luôn…

Kim Mộc Thông mừng rỡ hỏi:

- Vậy ngươi sẵn lòng xuất bản sách của chúng ta sao?

- Được chứ, sẵn lòng, quá bằng lòng luôn. – Ông chủ trung niên đáp.

Kim Mộc Thông nói:

- Ngươi tùy tiện lật xem vài đoạn, liền phán đoán sách của chúng ta đây hay tuyệt đối ư?

Người đàn ông trung niên thô bỉ kia đáp lời:

- Đó là đương nhiên, ta duyệt sách vô số, trong lòng đã sớm không hề bận tâm, nhưng sách này của các ngươi có mấy đoạn, ngay cả ta xem cũng đều cứng lên, đương nhiên tuyệt đối là sách hay.

Éc!

Hoá ra, ông ta toàn chọn xem cảnh xôi thịt.

Kim Mộc Thông nói:

- Vậy ngươi sẽ không sợ bị Chúc Văn Hoa cấm vận sao?

Người đàn ông trung niên quắt queo vốn lưu luyến đọc đoạn nào đó, cười hề hề:

- Ta chuyên bán tranh xuân cung mà, hắn cấm vận nổi sao?

- Bán Xuân Cung Đồ? - Tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông nhịn không được kinh kêu thành tiếng.

- Thế nào? - Thẩm Lãng cùng tên trung niên bỉ ổi nhìn sang.

Đúng vậy, bán Xuân Cung Đồ thì sao? Mọi người đều là vì làm phong phú sinh hoạt văn hóa của quần chúng nhân dân nghiệp dư thôi sao.

- Không, không có gì. - Tên mập lập tức xìu.

Thẩm Lãng trong lòng khinh thường, thằng mập hiểu được cái gì?

Đừng xem hai hiệu sách Mặc Hương Lâu cùng Như Ngọc Các kia có vẻ cao thượng như vậy, thế nhưng bàn về con đường phát hành, bọn họ kém xa ông chủ Đặng bán sách xuân cung trước mắt này.

Ông chủ Đặng có thể khiến mỗi một quyển xuân cung đồ đặt vào mỗi một cửa hàng thành Lan Sơn, thậm chí cả cửa hàng quan tài cũng có.

Không những thế, ông ta làm ăn rất lớn, có thể bán ra các cửa hàng 4 hay 5 quận xung quanh, hai mươi mấy thành.

- Ông chủ xưng hô thế nào đây? - Kim Mộc Thông bèn hỏi.

- Tiểu nhân Đặng Tiên. – Người đàn ông trung niên thô bỉ trả lời.

Ổng nhanh chóng xem xong tranh màu trong bản thảo, trong miệng không ngừng khen ngợi.

Mà khi thấy Thẩm Lãng vẽ những tranh minh hoạ kia, càng là kinh ngạc sững sờ.

Bậc thầy a!

Tuyệt đối bậc thầy đó!

Cái... tiêu chuẩn này, nhân vật ấy, thần vận kia, mức độ giống thật, so với xuân cung đồ của ổng tốt hơn quá nhiều mà.

Không phải ổng bảo nhà ổng bán không tốt, nhưng muốn ổng thực sự bình luận chính mình bán những tập xuân cung đồ kia, chỉ có thể dùng một câu hình dung.

Cứng không nổi nha.

Phong cách vẽ thật sự là quá sống động.

Mà những tranh minh hoạ của Thẩm Lãng, tham khảo lối vẽ chân dung tả thực của phương Tây, cho nên trình độ giống thật căn bản không phải tranh vẽ thế giới này có thể so sánh.

- Tuyệt đối bán chạy, nhất định bán chạy đó. - Đặng Tiên bảo:

- Hai vị công tử, quyển sách này nếu không thể bán trên ba nghìn cuốn, ta đem đầu vặn xuống cho hai vị làm cầu đá.

- Ba nghìn cuốn ư? Đùa vui quá! - Thẩm Lãng nói:

- Mục tiêu của ta là đột phá hết thảy kỷ lục.

- Yêu cầu của ta chỉ có một, cùng 《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa cùng phát hành ra thị trường, sau đó nghiền hắn ra cám!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch