Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 137: Phá kỷ lục hoàn toàn đè bẹp! Chúc Văn Hoa phải bùng nổ (1)

Chương 137: Phá kỷ lục hoàn toàn đè bẹp! Chúc Văn Hoa phải bùng nổ (1)





Đặng Tiên đã dự đoán quyển sách này của Thẩm Lãng sẽ gây sốt.

Nhưng thật không ngờ còn gây sốt hơn những gì ông tưởng tượng, thậm chí còn lan nhanh như vậy.

Thứ hút hồn người ta trên diện rộng chính là poster đầy màu sắc, đây quả thật là đòn sát thủ, khiến cho bao nhiêu con mắt đều tập trung lại chỗ này.

Bìa ngoài của quyển sách này chính là đòn sát thủ thứ hai, để những người đó cầm sách lên, mở sách ra.

Còn thứ mạnh thực sự chính là nội dung bên trong, giọng văn xuất sắc như thế, câu chuyện đặc sắc như vậy mới là điều kiện cơ bản khiến người ta bỏ tiền ra mua về.

- Ông chủ ơi, nhanh, nhanh lên bổ sung hàng cho con đi, bán chạy đến phát điên mất rồi.

- Bán xong, bán xong hết rồi, ông chủ nhanh chóng lấy cho lão đây một trăm bản, à không, hai trăm bản, không ba trăm bản!

Lúc trước, những tên bán sách thuê được phái đi đều nhanh chóng chạy về báo.

Lúc ấy Đặng Tiên cố ý đem sách đặt ở đối diện các hiệu sách, chính là vì nhờ độ nóng của Chúc Văn Hoa nhưng mà thật chẳng ngờ căn bản không cần.

Nếu như nói hôm nay sách mới Chúc Văn Hoa đưa ra thị trường, giống như ném một tảng đá vào mặt hồ, đưa tới gợn sóng thật lớn.

Vậy cú nổ của《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Truyền Kỳ 》đưa đến quả thực chính là ở giữa hồ trực tiếp cho nổ, dấy lên sóng gió động trời.

Bán được càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng... Hoàn toàn bán đến mức phát rồ.

Đặng Tiên ban đầu đánh giá, toàn bộ thành Lan Sơn tối đa chỉ có thể bán ra ba bốn trăm bản mà thôi.

Thật không ngờ, trực tiếp tăng gấp mười lần!

Chỉ một buổi sáng, trực tiếp bán ra ba nghìn bản.

Đây, đây là sắp điên rồi sao!

Là chính mình không hiểu? Hay là thế giới này biến hóa quá nhanh?

Lẽ nào mỗi một gã đàn ông ở thành Lan Sơn cũng lén lút có quỹ đen sao?

Ba nghìn bản đó!

Lúc trước lượng tiêu thụ tốt nhất trong số mớ sách của Đặng Tiên ở thành Lan Sơn cũng không đến năm trăm bản.

Dù cho 《 Mộng Uyên Ương 》của Chúc Văn Hoa ở thành Lan Sơn cũng chỉ bán ra năm sáu trăm cuốn thôi.

Nhưng toàn bộ trongthành Lan Sơn chỉ có ba bốn vạn người mà thôi, số biết chữ không vượt qua tám ngàn người.

Nói cách khác, bình quân ba người biết chữ sẽ có một người mua quyển sách này của Thẩm Lãng.

Đương nhiên, mấy số liệu đó cũng không chính xác, bởi vì rất nhiều không biết chữ cũng mua.

Rõ ràng quá buồn cười, vốn là còn muốn đi hưởng ké độ nóng của Chúc Văn Hoa.

Kết quả, lượng tiêu thụ ước chừng gấp mấy lần Chúc Văn Hoa.

Hơn nữa, đây chỉ là bắt đầu.

Bởi vì ban đêm, đã có rất nhiều cô gái lén lút tới mua.

Không chỉ có như thế, Đặng Tiên còn nghe nói.

Lệ Xuân viện đã bắt đầu xếp hàng.

Di Hồng lâu càng trưng bảng hiệu tiếp khách.

Quyển sách gây sốt đến nước này, hoàn toàn để cho người ta không cách nào tưởng tượng nổi.

Dù cho sách hay cũng không phải như thế nha!

Ông ta đương nhiên không rõ, đây là hiệu ứng đám đông, hiệu ứng thị giác.

Trong thế giới internet sau này, với các tác giả mạng, mỗi tháng đều có những khoản tiền tăng vọt không thể giải thích được, bùng đến mức ngay cả nguyên chủ cũng hoài nghi nhân sinh.

Ta là ai? Đây là đâu? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đây mới chỉ là ở thành Lan Sơn mà thôi, sau đó tiếng lành đồn xa, hàng của ông ta sẽ tràn đến bốn quận hai mươi mấy thành xung quanh.

Cuối cùng quyển sách này có thể bán bao nhiêu bản?

Vậy thật sự chỉ có trời mới biết!

...

Chúc Văn Hoa ở trong biệt viện nhắm rượu ngon lành.

Hôm nay sách bán chạy, thanh danh của gã lại muốn tăng lên một nấc thang.

Loại cảm giác hô phong hoán vũ trong giới văn hóa văn nghệ này quá sướng.

Bên cạnh có bốn thư sinh, ra sức tâng bốc.

Tiếng tăm của gã rất lớn, cơ hồ là thủ lĩnh toàn bộ các thư sinh trẻ ở thành Lan Sơn, bất cứ lúc nào đều có người nịnh bợ.

Hơn nữa gã xuất thân hiển hách, trong tay tiền bạc rất nhiều, một chút người đọc sách gia cảnh thông thường cũng thích đi theo phía sau gã mà bon chen ăn uống ké.

Thế là, gã chọn lựa ra bốn con chó săn cỡ bự, cầm đầu chính là tú tài Uông Thế Dân.

- Hôm nay rầm rộ, tụi bây nhìn thấy chưa? Đơn giản là giấy Lan Sơn quý thật!

- Quyển sách này của Chúc công tử chắn chắn sẽ bán ra một số lượng trước đó chưa từng có.

- Để xem mấy danh môn khuê tú, có bao nhiêu người vì Chúc huynh mà điên cuồng si mê?

- Các ngươi liền chỉ có thấy được mặt ngoài, lại không có thấy rõ ràng bản chất. Then chốt vẫn là quyển sách này của Chúc huynh thực sự viết quá hay, để cho người ta đọc quả thực ba tháng không biết mùi thịt.

- Đệ dám đánh cuộc, trong vòng năm đến mười năm, số lượng tiêu thụ này không bao giờ có người thứ hai vượt qua Chúc huynh.

- Nếu tiểu thư Trương Xuân Hoa nhìn thấy một màn này, chỉ sợ cũng sẽ ám ảnh tâm thần thôi.

- Các huynh không phải nói chuyện vô ích sau? Xung quanh mấy trăm dặm, hãy tìm cho đệ một người có tài ngang bằng với Chúc công tử xem nào?

- Một? Cứ đùa hoài? Đệ có thể tìm cho ra tới nửa tên, ta băm con gà nhỏ bên dưới tới cho đệ nhắm rượu.

- Dù cho chẳng được rượu, huynh cũng ăn xong.

Nghe mọi người tâng bốc, Chúc Văn Hoa cũng không nói lời nào, cũng chỉ là uống rượu, nhưng trong lòng tự hào.

Qua ngàn qua vạn, không qua nổi nịnh bợ.

Loại tâng bốc nịnh nọt này, rõ ràng mười năm đều nghe không chán.

Đương nhiên, sự e thẹn người đọc sách vẫn phải có.

Nghe được bọn họ liên tục tâng bốc mấy chục câu, Chúc Văn Hoa thản nhiên nói:

- Được rồi, qua đi...

Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

- Người nào vậy? - Chúc Văn Hoa nói.

- Ta, Trịnh Xương Niên. - Đây là ông chủ nhà sách Như Ngọc Các, giọng điệu có chút vội vã.

Chúc Văn Hoa không khỏi nhướng mày, Trịnh Xương Niên này sao lại không hiểu chuyện, giọng nói lại không cung kính như vậy?

Bên cạnh một thư sinh lập tức nói:

- Lão Trịnh, ông nên nhẹ nhàng chút đi, sao dám cùng Chúc công tử nói chuyện như vậy? Không sợ về sau sách của Chúc công tử không phát hành chỗ ông sao?

Chúc Văn Hoa mỉm cười nói:

- Không đến mức đó, mở cửa đi.

Lập tức liền có một gã sai vặt tiến lên mở cửa.

Ông chủ nhà sách Như Ngọc Các Trịnh Xương Niên vội vội vàng vàng đi đến, nét mặt có chút phức tạp, có ý muốn nói lại thôi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch