Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 209: Từ Thiên Thiên dùng mọi cách lấy lòng! Virus lan ra (1)

Chương 209: Từ Thiên Thiên dùng mọi cách lấy lòng! Virus lan ra (1)





Bên trong phủ Bá tước Huyền Vũ.

Mộc Lan có quân vụ trong người, không ở nhà.

Thế là, Thẩm cô gia liền hoàn toàn cho phép bản thân cất cánh.

Hắn đang vẽ.

Tiểu Băng là người mẫu, ngồi trên ghế bành, ăn mặc ít ỏi vô cùng, xinh đẹp động lòng người.

- Cô gia, xong chưa, người ta tạo dáng này mệt mỏi quá.

Mộc Lan không ở đây, nha đầu này cũng hoàn toàn cho phép bản thân thoải mái.

Dù sao cũng dù cho bị tiểu thư phát hiện cái gì, bị đánh cũng là cô gia, tiểu thư từ trước đến giờ có đánh mình đâu.

Thế là đôi mắt xinh đẹp kia chớp chớp lia lịa, tư thế kia hận không thể lõm thành một đóa hoa.

Hai con mắt to thời thời khắc khắc đều ngập nước, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp có chút bụ bẫm hận không thể viết lên mấy chữ.

Cô gia tới nha!

- Được rồi, chắc không cần chỉnh gì nữa. - Thẩm Lãng nói.

Tiểu Băng không kịp chờ đợi đã chạy tới, nói dịu dàng:

- Để người ta đến xem chút nào.

Tiếp đó, nàng có vẻ không cẩn thận, đem thân thể mềm mại của mình chen vào lòng Thẩm Lãng.

Vẽ thật sự quá đẹp, tiểu Băng cũng nhanh chóng biết được cái hình ảnh kia trên giấy vẽ mình rõ ràng quá… quyến rũ.

Tiếp tục nàng giả bộ nghiêm túc ngắm tranh lại vờ vịt như tình cờ chạm vào môi Thẩm Lãng vậy.

- Ôi chao, cô gia rõ ràng không biết xấu hổ, người ta sao lại thành cái dạng này, ngài rõ ràng vẽ người ta thành yêu tinh rồi.

Cô bé này vừa làm nũng, vừa dùng tay kéo bỏ thắt lưng, ra vẻ vô tình cọ vào Thẩm Lãng.

Đậu má, ngươi mới mười bảy tuổi thôi? Cứ dụ dỗ người ta như vậy thì sao mà sống? Còn nói mình không phải là yêu tinh.

Thẩm Lãng cảm giác được mình đang đùa với lửa, tiếp tục như vậy rất nguy hiểm, nhưng lại không đẩy ra được.

Vừa lúc đó, một tỳ nữ khác tên là tiểu Hoàn chạy vào, nhìn thấy một màn này, không khỏi kêu lên một tiếng.

- Nô tỳ không thấy gì cả! - Tiểu Hoàn vội vàng che mắt.

Tiểu Băng lập tức tránh ra thật nhanh, bản năng bưng kín ngực, thế nhưng cũng chẳng buông hắn ra, còn vô cùng kiêu ngạo mà ưỡn mông lên.

Ở trong nhà này, tiểu thư đệ nhất, tiểu Băng ta đây thứ hai, cô gia tuyệt đối không thể bị đám đê tiện các ngươi dụ dỗ đâu.

Thẩm Lãng đứng dậy, hơi hơi ưỡn ngực một cái, cất giọng chính nghĩa:

- Tiểu Hoàn, ngươi biết làm người quan trọng nhất là gì không?

Tiểu Hoàn nói:

- Tát vào mồm quan trọng, nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói, trong lòng phải rõ ràng.

Thẩm Lãng nói:

- Quả nhiên rất hiểu chuyện.

Tiểu Hoàn nhủ thầm, ta có thể không hiểu chuyện à? Cô gia nhà ngươi hại ta bao nhiêu lần?

Ngay hôm qua, tiểu Hoàn không cẩn thận nói lỡ miệng.

Kết quả buổi tối, lúc nàng say giấc, cô gia ngâm 2 tay của nàng trong nước nóng.

Sáng sớm hôm sau, tiểu Hoàn phát hiện chăn của mình ướt cả.

Cô gia này quả thực rất xấu xa.

Tiểu Hoàn vội vội vàng vàng tắm, giặt mền, tiếp đó trong não ảo tưởng cô gia đêm qua sẽ không có thừa cơ đối với mình làm chút cái gì khác chứ?

Tiếp đó nàng không khỏi chạy đến trước gương soi một cái, trong lòng chẳng biết tại sao chùng xuống.

Thẩm Lãng nói:

- Tiểu Hoàn, ngươi vội vã như vậy tới tìm ta? Có chuyện gì vậy?

Tiểu Hoàn nói:

- Trung thúc có chuyện tìm ngài.

Trung thúc chính là Kim Trung, ông ta là đại thủ lĩnh kiêm thần tượng của toàn bộ người hầu nha hoàn cả phủ Bá Tước.

Nhưng mà Kim Trung bây giờ rất hiểu chuyện, đều biết để nha hoàn trước vào tới bẩm báo, mà không phải trực tiếp xông vào.

Lúc Thẩm Lãng đi ra, ánh mắt Kim Trung có chút cổ quái.

- Cô gia, Từ Thiên Thiên đến đây cầu kiến.

Nàng quả nhiên đã đến rồi!

Nhưng trên mặt của Thẩm Lãng không có biểu cảm đắc ý bao nhiêu, mà là có chút do dự.

...

Từ Thiên Thiên trong lòng có chút vô cùng lo lắng chờ đợi.

Nàng đang suy nghĩ, Thẩm Lãng phải lấy loại nào khuôn mặt tiếp đãi mình nhỉ?

Đắc ý? Khinh thường? Hay hoặc là trực tiếp đùa giỡn, thậm chí càng thêm lấn lướt?

Thẩm Lãng tới nơi!

Biểu cảm trên mặt Từ Thiên Thiên trong nháy mắt biến hóa, lộ ra nụ cười quyến rũ.

- Dân nữ bái kiến Thẩm cô gia.

Từ Thiên Thiên hướng Thẩm Lãng cong người hành lễ, đường cong mê người vô cùng.

Nàng cho tới bây giờ cũng không mở nụ cười lấy lòng như thế, cũng không hề dùng ánh mắt quyến rũ như thế này.

Hơn nữa quần áo nàng mặc trên người, lớp hóa trang trên mặt lại giống y hệt Tây Môn Tiêm Tiêm trong Phong Nguyệt Vô Biên vậy.

Đây là Thẩm Lãng trong lòng với Từ Thiên Thiên mong đợi.

Ra vẻ tài nữ gì thế?

Mỹ nhân quyến rũ như con rắn độc mới phù hợp thuộc tính của ngươi.

Lúc trước mỗi một lần Thẩm Lãng nhìn thấy Từ Thiên Thiên, hoặc là bêu xấu, hoặc là đùa giỡn, sơ lược tiểu sử một đêm phu thê ơn trăm ngày, hay hoặc là Khai Tắc Lộ các loại.

Thế nhưng lúc này đây, Thẩm Lãng ngược lại đặc biệt nghiêm túc, trực tiếp đi tới trước mặt nàng.

Từ Thiên Thiên cứ như vậy khuất thân một nửa ở chỗ đó.

Bởi vì Thẩm Lãng cũng không nói những câu đại loại như đứng dậy.

Hơn nữa cái tư thế này của nàng, có vẻ đường cong vòng eo càng mê người.

- Thẩm Lãng cô gia, quyển sách này của ngài ta từ đầu tới đuôi xem mười một lần, rõ ràng viết hay vô cùng. - Từ Thiên Thiên giở giọng nịnh nọt:

- Ta bây giờ không có nghĩ đến, ngài lại có tài hoa như thế, so với quyển sách này của ngài, những bài thơ trước kia ta viết thực sự xấu hổ vô cùng. Hơn nữa Chúc Văn Hoa đem toàn bộ sách của hắn đốt cháy hết là đúng, bởi vì trước mặt sách của ngài, quyển 《 Mộng Uyên Ương 》kia của hắn quả thực khó coi.

Thẩm Lãng vẫn không có để ý tới.

Từ Thiên Thiên mở ra Thẩm Lãng quyển này 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên》 đọc lên một đoạn.

- Mật vân mê vãn tụ, ám vụ tỏa trường không. Quần tinh dữ hạo nguyệt tranh huy, lục thủy cộng thanh thiên đồng bích. Tăng đầu cổ tự, thâm lâm trung nhượng nhượng nha phi; khách bôn hoang thôn, lư hạng nội uông uông khuyển phệ.

(Tạm dịch: Mây mật mê hồn tụ chậm lại, sương mù khóa trời cao. Những ngôi sao và ánh trăng tranh nhau phát sáng, mặt nước và bầu trời cùng mang màu ngọc bích. Tăng lữ bỏ chùa cổ, trong rừng sâu quạ bay ồn ào; khách chạy trong thôn hoang vắng, trong đường làng tiếng chó sủa gâu gâu)

- Đoạn văn duyên dáng thế này chỗ nào cũng có, quả thực để cho người ta say mê. Không sợ ngài chê cười, những ghi chú của ta trên quyển sách này nhiều đến mức có mười mấy vạn chữ.

- Quyển thứ hai lúc nào xuất bản, ta rõ ràng ngẩng đầu trông mong.

Từ Thiên Thiên cất giọng kiều mị mê người, giống như hoàn toàn hóa thân trở thành fan não tàn của Thẩm Lãng vậy, giống như quyển sách này Thẩm Lãng không làm bẩn nàng tí ti nào cả.

Giống như hôm qua kẻ buộc Thẩm Lãng đốt sách không phải nàng vậy.

Nhưng Thẩm Lãng vẫn không nói một lời, mắt lạnh đối đãi.

Hơi hơi cắn răng ngọc một cái, Từ Thiên Thiên nói dịu dàng:

- Thẩm công tử, nhất dạ phu thê bách nhật ân. Ta đã biết sai rồi, ta nhận thua, xin công tử thu thần thông đi.

Thẩm Lãng nói:

- Ngồi xuống đi.

Từ Thiên Thiên lúc này mới dùng thân thể mềm mại đứng lên, lượn lờ ở trên ghế gấm ngồi xuống.

Thẩm Lãng nói:

- Từ Thiên Thiên, nhà ngươi gặp kiếp nạn, vì sao không đi xin Trương Xung? Vì sao không đi xin phu quân Trương Tấn của ngươi vậy?

Từ Thiên Thiên cất giọng cười quyến rũ:

- Thẩm công tử nói đùa sao.

Liền một câu nói này, giống như có ý tứ hàm xúc vô cùng.

Từ Thiên Thiên nói:

- Chuyện của nô gia, tại sao có thể để phu quân xuất thủ tương trợ?

Lời này nghe giống như với Trương Tấn tràn đầy thâm tình, mơ hồ phải lôi ra đố kỵ Thẩm Lãng.

- Thẩm công tử, ta thực sự nhận thua, ta thực sự sai rồi. - Từ Thiên Thiên lại đứng dậy, lại cong lưng xuống lạy Thẩm Lãng, nói:

- Ta hướng ngài xin lỗi, lúc trước ngài ở nhà họ Từ, ta không đối đãi với ngài thật tốt, sau đó lại nhiều lần mạo phạm ngài, xin ngài nể tình ta vô tri phân thượng, bỏ qua cho ta, bỏ qua cho nhà họ Từ đi.

- Không. - Thẩm Lãng nói:

- Ngươi cảm thấy bản thân cũng không sai, trong lòng ngươi thậm chí hoàn toàn không có ý hối hận. Ngươi đến nay vẫn cảm thấy đuổi ta ra khỏi nhà là đúng, gả cho Trương Tấn cũng là đúng. Thậm chí ở trong mắt ngươi, phủ Bá Tước Huyền Vũ trong vòng ba tháng sẽ bị tiêu diệt, đến lúc đó ta liền chết không có chỗ chôn.

Từ Thiên Thiên nói dịu dàng:

- Làm sao biết chứ? Thẩm công tử anh minh thần võ, tại sao có thể gặp chuyện gì kia chứ?

Thẩm Lãng nói:

- Trương Xung cùng Trương Tấn đi phủ Hầu tước Trấn Bắc, kế tiếp muốn đi chính là phủ Bá tước Tấn Hải, tiết tấu cắn giết phủ Bá Tước Huyền Vũ tăng nhanh, lực lượng chẳng những không có yếu bớt, ngược lại tăng cường, phủ Bá tước Tĩnh An cũng khẩn cấp phải chia một chén súp. Ở trong mắt thế nhân, phủ Bá Tước Huyền Vũ đã là một nấm mộ xương, Thẩm Lãng ta đây cũng đã là một người chết, thắng họ Từ nhà ngươi một màn căn bản không sửa đổi được đại cục.

Vẻ quyến rũ trên gương mặt của Từ Thiên Thiên dần dần nhạt đi:

- Thẩm công tử thật biết nói đùa.

Thẩm Lãng nói:

- Còn đối với họ Từ ngươi mà nói, bây giờ quan trọng nhất không phải truy cứu đại tác phường là ai đốt. Mà là vượt qua cái cửa ải khó khăn này, giữ được tấm bảng vàng Từ Tú, như thế nhà ngươi mới có giá trị với Trương Xung. Bằng không còn chưa có đến khi phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong, các ngươi xong đời trước hết.

Nụ cười quyến rũ giả tạo trên gương mặt Từ Thiên Thiên cuối cùng thu lại.

- Thẩm công tử, chúng ta sẵn lòng ra giá gấp rưỡi, thu mua hơn ba trăm vạn cân kén tằm trên đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ. - Từ Thiên Thiên trực tiếp ngã giá.

Thẩm Lãng nói:

- Gấp ba!

Nghe những lời này, thân thể mềm mại Từ Thiên Thiên run lên bần bật.

Nụ cười trên mặt cùng vẻ quyến rũ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Rõ ràng công phu sư tử ngoạm!

Gấp ba giá tiền, đây là muốn đem tiền nhà họ Từ còn lại ép sạch sành sanh.

- Thẩm công tử, ngài ra giá cũng không tránh khỏi quá độc ác đi. - Từ Thiên Thiên cắn răng nói:

- Bằng không cứ thế này vậy? Ngài sẽ đối ta làm cái gì mới có thể giải hận, cứ động thủ đi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch