Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 222: Ngày tận thế của Từ Thiên Thiên! Lãng gia trở thành thiên tài bất ngờ (2)

Chương 222: Ngày tận thế của Từ Thiên Thiên! Lãng gia trở thành thiên tài bất ngờ (2)


Khoảng cách hai vị trí cách nhau hai nghìn dặm, đồng dạng dưới ánh nắng giữa trưa chiếu trực tiếp, cùng một cây trúc có chiều dài 8.5 xích (tầm 283.305 cm) sẽ không có kết quả y hệt, sẽ chênh lệch tầm 1cm.

Chênh lệch chiều dài giữa hai cái bóng ở hai vị trí khác nhau trong khoảng cách hai nghìn dặm, căn cứ theo định lý Pythagoras (định lý Pytago) có thể tính toán ra khoảng cách giữa mặt trời và thế giới này.

Tiếp đó, lấy khoảng cách này trừ với 85, có thể tính ra đường kính của mặt trời của thế giới này.

Thẩm Lãng đem toàn bộ quá trình giải đáp viết ra.

Nhưng sau cùng không có cho ra đáp án chính xác.

Bởi vì hắn không có thời gian đi thuyền lên bắc hai nghìn dặm, nói cho đúng không phải hai nghìn dặm, bởi vì bề ngoài hành tinh là hình cầu, còn phải tính cả độ cong, cái này cần dùng đến số Pi.

Chỉ một khắc đồng hồ, Thẩm Lãng đem đáp án nộp tới.

Mặc dù không có cho ra kết quả sau cùng.

Thế nhưng, sau khi đại sư xem thậm chí hơi hơi run.

Bởi vì đáp án Thẩm Lãng là chính xác tuyệt đối, thậm chí so với bọn họ càng thêm chính xác.

Bởi vì Thẩm Lãng dùng số Pi chính xác hơn.

- Công tử, ngài không cách nào đi thuyền hai nghìn dặm lên phía bắc, thế nhưng xin ngài thử đoán xem, đường kính mặt trời là bao nhiêu? - Đại sư bèn hỏi.

Thẩm Lãng thoáng tính toán một chút nói:

- Hẳn là 289 nghìn dặm.

Đường kính của mặt trời của hai không gian không hề giống nhau, Thẩm Lãng căn cứ cái đường kính của mặt trời quen thuộc mà tính tạm ra đường kính của mặt trời thế giới này.

Đại sư nhìn Thẩm Lãng không thể tin nổi.

Thật sự là quá sững sờ, quá rung động.

Ước chừng một lúc lâu, đại sư bèn hỏi:

- Công tử, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?

- Mười chín tuổi. - Thẩm Lãng sực nhớ ra chữa lại:

- A không, mười tám tuổi.

Đại sư không rõ sự ngoan cố này là gì.

Lão thở dài nói:

- Thiên tài quả nhiên là trời sanh!

- Thiên tài a, thiên tài tuyệt đỉnh!

- Chưa từng có gặp qua thiên tài còn trẻ như vậy.

- Vị tiểu thư này, ngươi không xứng với hắn đâu.

Mộc Lan không nói gì, đại sư không phải mới vừa nói ngược lại sao.

Thẩm Lãng nói:

- Đại sư, bây giờ ta có thể tiến vào Thiên Nhai Hải Các được không?

Đại sư cười nói:

- Hoan nghênh công tử, ngài đã thành khách quý của Thiên Nhai Hải Các chúng ta.

Không phải những bậc thầy học thuật không có tính hài hước, chẳng qua là chỉ biểu hiện điều đó với người nào mà thôi.

Ở dưới sự dẫn đường của đại sư, Thẩm Lãng tiến vào thánh đường võ đạo và học thuật.

Tiến vào đại dương của vô số bí tịch cùng tác phẩm.

- Ngọc Nương, tiếp khách. - Đại sư hô.

Một tiểu mỹ nhân nở nang lượn lờ đi đến, khoảng chừng ba mươi mấy tuổi.

Cái áo choàng học giả mặc ở trên người của nàng có vẻ càng bó sát mê người.

Nhưng mà, ngoại hình của nàng tuy rằng rất đẹp, thế nhưng tóc tai rối bời, mắt thâm quầng, hoàn toàn không có hình tượng gì đáng kể.

Vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ.

- Lại một lão già yếu ớt nào tới nữa đây? Những kẻ thông thái trẻ tuổi của thiên hạ đều chết hết à? Muốn mượn đọc cái gì gì? - Vị nữ học sĩ cất giọng oang oang.

- Nói nhanh một chút, lão nương không rảnh, cho ngươi một canh giờ tự đi tìm, tay của lão nương không có tình cảm đâu.

Ngẩng đầu một cái, đôi mắt to tròn xinh đẹp của nàng thấy Thẩm Lãng.

Tiếp đó nàng kinh ngạc sững sờ, đôi mắt đẹp trong nháy mắt sáng choang.

Vừa kêu một tiếng, nàng lại chạy ra thật nhanh.

Thẩm Lãng kinh ngạc, sao đi mất rồi?

Thế nhưng một khắc đồng hồ sau đó, nàng lại đi ra.

Giống như thay đổi thành một người khác, tóc trở nên mượt mà, quầng thâm trên mắt cũng không còn, trên mặt xoa phấn, môi cũng thêm tí sắc hồng.

Còn đổi sang một bộ váy màu lam quyến rũ..

Nữ học sĩ quyến rũ thỏ thẻ tiếng nói:

- Vị công tử này, vừa rồi là tỷ tỷ thô lỗ dơ dáy của ta. Từ trước đến giờ tỷ ấy đều thô lỗ như thế, hy vọng ngài bỏ qua.

Tỷ tỷ?

Mông, ngực, ngay cả hàm số lượng giác của bắp đùi hai người các ngươi giống nhau y hệt.

Nhưng mà, ngươi nói cái gì thì cứ tạm tin như vậy.

Học sĩ xinh đẹp dịu dàng nói:

- Xin hỏi ngài muốn mượn đọc cuốn sách nào? Hoặc là bí tịch nào? Ngài cứ ngồi yên chỗ này cho khỏe đi, ta đi lấy cho ngài. Công tử à, ngài có muốn uống trà hay không, có cần ăn chút điểm tâm gì hay không?

Thẩm Lãng nói:

- Ta muốn mượn đọc kiếm pháp《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》.

Mỹ nhân học sĩ không khỏi kinh ngạc, tiếp đó điềm nhiên hỏi:

- Có, tỷ tỷ này đi lấy cho.

...

Bên trong nhà lớn của họ Từ.!

Vô số tơ lụa, chồng chất như núi.

Sáu thành lụa tím, bốn thành lụa cầu vồng.

Mấy chục thương nhân Tây Vực mắt mơ mơ màng màng mà nhìn chằm chằm những thứ lụa này.

Quá đẹp a!

Đơn giản là kiệt tác trời cao.

Đây căn bản cũng không phải là tơ lụa, đơn giản là thành núi vàng núi bạc đó.

Bọn họ có thể tưởng tượng, những thứ lụa này một khi vận đến quốc gia bọn họ sẽ gây bùng nổ như thế nào?

Tại sao toàn bộ là thương nhân Tây Vực?

Bởi vì thị trường phía Việt quốc nhà họ Từ đã chiếm lĩnh từ lâu rồi.

Ở những quốc gia thuộc Tây Vực kia nhà họ Từ không có khả năng đi mở tiệm, cho nên chỉ có thể bán sỉ cho những thương nhân này.

- Đưa ra!

Từ Thiên Thiên ra lệnh một tiếng.

Tức khắc mấy chục áo choàng màu tím, mấy chục chiếc váy cầu vồng sắc đưa lên.

- Đây coi như là lễ gặp mặt ta tặng cho các vị. - Từ Thiên Thiên nói.

Đây cũng là quy tắc cũ, mỗi một lần lúc giao dịch, đều phải đưa lên những thứ lụa này làm quần áo.

Những thương nhân Tây Vực này không chỉ là tới một mình, còn mang theo tình nhân cùng đi, cho nên còn phải tặng cả váy cầu vồng.

Mấy chục thương nhân Tây Vực cùng tình nhân bọn họ gấp rút vào phòng, mang những thứ lụa này lên thuyền.

Quả nhiên là lộng lẫy óng ả.

Nhất là váy màu cầu vồng, mặc lên người giống như tiên nữ vậy.

Từ Thiên Thiên nói:

- Các vị có hài lòng không?

Mấy chục tên thương nhân Tây Vực khen không dứt miệng:

- Thoả mãn, vô cùng thoả mãn.

Từ Thiên Thiên nói:

- Chúng ta chính thức giao hàng thế này? Chính thức giao hàng được chưa?

Mấy chục tên thương nhân Tây Vực đều đồng ý.

Bọn họ càng thêm cấp thiết, nghĩ phải tốc độ nhanh nhất đem đám lụa này chuyển đến thị trường của quốc gia mình để đón lấy một khoản tiền của phi nghĩa.

Kế tiếp, sẽ phải chính thức giao hàng.

Ý vị này nhà họ Từ đem lập tức có mười mấy vạn lượng vàng nhập vào kho.

Cho dù là dùng giá cả gấp ba thu kén tằm, nhưng cuộc trao đổi này còn là buôn bán lời chán.

Cũng không cần vội xây lại phân xưởng, số tiền này có thể hiến cho Trương Xung đi mưu cầu chức Hạ đô đốc Diễm Châu.

Từ Thiên Thiên thở nhẹ nhõm một cái thật dài.

Phấn đấu nhiều ngày như vậy, cuối cùng thành công.

Nhà họ Từ cuối cùng vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Tấm biển vàng Từ Tú chẳng những không bị lật xuống, ngược lại còn nâng cao một bước.

Suốt mấy buổi tối nay, nàng gần như mỗi ngày đều gặp ác mộng.

Nội dung mơ đến đều giống nhau.

Tơ lụa bỗng nhiên phai màu.

Cho nên, ở trước khi giao hàng, nàng để cho người ta làm rất nhiều thí nghiệm.

Hong gió, phơi nắng, hơ lửa, giặt nước muối, đổ nước sôi v.v…

Gần như toàn bộ bản lĩnh đều dùng qua.

Tơ lụa không có phai màu.

Bây giờ cuối cùng đại công cáo thành.

Mắt của Từ Thiên Thiên ươn ướt.

Quá khó khăn, quá không dễ dàng.

Xoay người thấy được vị hôn phu Trương Tấn, nàng lộ ra nụ cười thân mật.

Trương Tấn lộ ra nụ cười thâm tình, bản thân gã cũng thở dài một hơi.

Nhà họ Từ thành công, đại biểu cho phụ thân có tiền đi mưu cầu chức Hạ đô đốc Diễm Châu.

Quan trọng nhất là, gã có thể lấy Từ Thiên Thiên vào cửa, không cần làm ra sự việc đáng sợ.

Từ Thiên Thiên trong lòng đắc ý nói:

- Thẩm Lãng ơi là Thẩm Lãng, ngươi là thứ đồ ngu có mắt không tròng, lại đem hai phần công thức thuốc nhuộm vô giá này cho ta.

- Ngươi cho là thiêu hủy đại tác phường của ta là có thể hoàn toàn hủy diệt nhà họ Từ sao?

- Thứ đồ vô tri nhà ngươi căn bản cũng không biết gì, hai cái công thức này còn đáng giá hơn một cái xưởng nhiều.

- Ngươi chẳng những không hạ nhà họ Từ chúng ta được, ngược lại để chúng ta càng lớn mạnh hơn, để Từ Thiên Thiên ta đây càng lớn mạnh hơn.

- Nhà họ Từ của ta không có ngã xuống, kế tiếp xui xẻo chính là Thẩm Lãng nhà ngươi.

- Thẩm Lãng, ta chờ ngươi chết! Ta muốn nhìn, ngươi sẽ bị chết thê thảm cỡ nào? Ngày này sẽ phải đến thật nhanh, ngày cuối cùng của ngươi cũng sắp đến rồi.

Từ Thiên Thiên trong lòng thoải mái.

Đúng ngay tại lúc này!

Trong đám thương nhân Tây Vực đó, bỗng nhiên có người phát sinh một tiếng thét kinh hãi thảm thiết.

- A... A...

Tiếp đó, Từ Thiên Thiên hoảng sợ phát hiện.

Lại có mấy thương nhân Tây Vực, còn có tình nhân bọn họ, trên người nổi lên thật nhiều mẩn đỏ và mụn nước.

Có mặt người bắt đầu sưng đỏ biến dạng.

Có người cá biệt thậm chí bắt đầu thở khò khè, hoàn toàn không cách nào hít thở.

- A... A...

- Lụa này có độc, có độc...

Lụa này đương nhiên không có độc.

Chỉ bất quá, trong công thức thuốc nhuộm này đã bị Thẩm Lãng bỏ thêm vài loại hóa chất gây dị ứng.

Hơn nữa còn là đặc biệt nhằm vào thể chất dị ứng của nhân chủng Tây Vực.

Bản lĩnh của Lãng gia ta đây, sao lại để cho Từ Thiên Thiên nhà ngươi đoán được dễ thế à?

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay chương một vạn bốn ngàn chữ, chân chính mệt mỏi hết lực, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng a.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch