Chương 226: Trương Tấn giết vợ! Vua Hải Tặc (2) Ta tuy rằng chưa ngủ hơn mấy trăm ngàn đàn bà, nhưng còn chưa có một người đàn bà nào chiếm được vị trí ngay ngực ta đâu.
Trên người của Cừu Kiêu xăm mấy trăm đàn bà, toàn bộ là được xử nữ gã từng ngủ.
Không phải xử nữ, gã cũng sẽ không xăm.
Còn nhớ rõ đời trước Huyền Vũ Bá thiếu con số thiên văn nợ nần à?
Ông ta thuê ba nghìn quân đội cùng một nhánh hạm đội, chính là vì noi theo tổ tiên Kim Trụ, quét dọn tất cả hải tặc trên mặt biển phía Đông, cướp đoạt quần đảo, khuếch trương lãnh địa gia tộc.
Mà khi lúc ấy, đối thủ của ông ta chính là Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.
Thế nhưng, Bá tước Kim Vũ thua.
Ba nghìn lính đánh thuê cùng cả nhánh hạm đội đều toàn quân huỷ diệt.
Tiếp đó, toàn bộ vùng duyên hải phủ Bá Tước Huyền Vũ, nhất là đảo Vọng Nhai, bị Cừu Thiên Nguy điên cuồng trả thù cùng càn quét.
Bất kỳ đội thuyền nào của phủ Bá Tước Huyền Vũ rời bến đều bị đánh chìm không chút lưu tình.
Rơi vào đường cùng, đời trước Huyền Vũ Bá Kim Vũ cùng Cừu Thiên Nguy ký xuống 《 Hiệp ước đình chiến Nộ Triều 》, bồi thường đối phương mười vạn lượng vàng.
Trong hiệp ước này, việc bồi thường sẽ được trả dứt trong ba mươi năm, hàng năm phải trả cả vốn lẫn lãi chín ngàn lượng vàng.
Một tháng trước ngày tết âm lịch hàng năm, Cừu Thiên Nguy phái người tới đòi tiền.
Thế nhưng năm nay, bọn họ lại đến sớm hơn hai tháng.
Còn Cừu Kiêu luôn mồm xưng Mộc Lan là nương tử, là bởi vì ở mấy năm trước gã gặp qua Mộc Lan rồi bị si mê, tiếp đó trực tiếp hướng Huyền Vũ Bá cầu thân, đồng thời nói tất cả tiền nợ không cần, thực hiện lời hứa xuất ra sính lễ ba vạn lượng vàng.
Đây chính là sự nhục nhã vô cùng của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Mộc Lan giận dữ.
Thế là, hai người đánh một trận.
Lúc đó Mộc Lan mười bảy tuổi, Cừu Kiêu hai mươi lăm tuổi.
Mộc Lan thua.
Từ đó về sau, Cừu Kiêu liền luôn mồm xưng Mộc Lan là vợ gã.
Cho nên, mỗi một quý tộc bên ngoài đều vô cùng ngăn nắp.
Nhưng là chân chính đi sâu vào thật kỹ, gần như mỗi một quý tộc đều có lịch sử khuất nhục.
Đương nhiên, từ đó càng thêm đó có thể thấy được Bá tước Kim Trác sống không dễ dàng như thế nào.
Hàng năm hoàn lại món nợ khổng lồ cho hội Ẩn Nguyên, bồi thường tiền cho Nộ Triều của Cừu Thiên Nguy, hơn nữa còn không chèn ép con dân, còn muốn duy trì ba nghìn tư quân.
Cứ như vậy, ước chừng ông ta chống đỡ suốt mười mấy năm.
Gia tộc chẳng những không có loạn, chí ít phía ngoài còn duy trì phồn vinh.
Nếu không phải nội tình quý tộc trăm năm, gia tộc họ Kim ở hai mươi mấy năm trước liền tan thành mây khói.
Cho nên giới quý tộc đều lưu truyền một câu nói.
Không cần sợ người thừa kế gia tộc vô năng, cũng không cần sợ bình thường, thậm chí không sợ xuất hiện người tiêu tiền như rác.
Nhưng sợ nhất là người thừa kế có hùng tâm bừng bừng.
Dù cho tiêu tiền như rác cả đời, cũng không thể ăn mòn cơ nghiệp trăm măm.
Thế nhưng một chủ quân hùng tâm bừng bừng, rất có khả năng tiêu táng toàn bộ tài sản của tổ tiên.
Trái đất hiện đại cũng có câu nói tương tự như vậy.
Một nhà giàu, không sợ con trai uống bằng gáo, thậm chí không sợ con cái hút chích.
Sợ nhất là gì vậy?
Sợ rằng có người thích gây dựng sự nghiệp, sợ rằng muốn mở rộng gia tộc sản nghiệp, leo lên một thời đại huy hoàng mới.
Như vậy ngược lại có thể sẽ táng gia bại sản.
Đời trước Huyền Vũ Bá Kim Vũ chính là người như vậy.
Ông ta một lòng muốn khôi phục vinh quang tổ tiên Kim Trụ, kết quả làm ra quyết sách vượt xa khả năng của mình, gần như đẩy gia tộc họ Kim vào con đường không lối thoạt.
Năm đó ký kết hiệp ước đình chiến Nộ Triều không lâu, Bá tước Kim Vũ bi phẫn mà chết.
Kim Trác thừa kế chức Bá Tước Huyền Vũ.
Bởi vì đón nhận phụ thân giáo huấn, hành sự Kim Trác trở nên rất bảo thủ, thậm chí cứng nhắc.
Nhưng cũng chính là như thế, mới để cho phủ Bá Tước Huyền Vũ vượt qua cái nguy cơ trí mạng của hai mươi năm trước.
Trải qua hai mươi năm, chí ít phủ căn cơ Bá Tước Huyền Vũ lại một lần nữa vững như bàn thạch.
Nếu không phải là bởi vì nguyên nhân tân chính, trăm năm cơ nghiệp phủ Bá Tước Huyền Vũ đã hoàn toàn ổn định.
Huyền Vũ Bá nói:
- Cừu Kiêu, khoảng cách thời gian hàng năm còn có hơn hai tháng, ngươi đến sớm rồi đó.
Cừu Kiêu nói:
- Ai cũng biết, phủ Bá Tước Huyền Vũ sắp bị diệt tới nơi! Nếu hai tháng sau ta mới trở lại, phủ Bá Tước Huyền Vũ có thể chỉ còn lại một cổ thi thể đi.
Gia tộc họ Kim gần như đến ngày tận thế.
Không chỉ có quý tộc chung quanh cho là như vậy, ngay cả Vua Hải Tặc cũng nhận định như thế.
Cừu Kiêu nói:
- Mà lại ta còn muốn đem bà nương Mộc Lan của ta đi nữa, ta nhưng không nỡ nàng đi theo các ngươi cùng chết, càng không nỡ nàng bị quốc quân Việt quốc bỏ vào Giáo Phường Ti.
Khuôn mặt Huyền Vũ Bá phát lạnh nói:
- Sĩ Anh, động thủ đi.
Kim Sĩ Anh rút ra đại kiếm, chiến mã tăng nhanh, nhanh như chớp phi về phía Cừu Kiêu.
Cừu Kiêu vẫn cỡi chiến mã bất động, khuôn mặt anh tuấn tà dị vẫn cười, ánh mắt mang theo sự khinh thường.
Hai người trong nháy mắt xen kẽ nhau.
Đại kiếm Kim Sĩ Anh chợt chém xuống.
Loan đao của Cừu Kiêu xuất ra như chớp
- Choang!
Một tiếng vang thật lớn.
Tia lửa văng gắp nơi.
Đại kiếm của Kim Sĩ Anh chợt rạn nứt bay ra ngoài, trước ngực áo giáp xuất hiện một khe hở, trào ra vết máu.
Mà chiến mã dưới háng Cừu Kiêu chợt hí một tiếng thê thảm, miệng mũi tràn ra máu tươi, đôi chân trước trực tiếp khuỵu xuống.
...
Ở trong nhà họ Từ!
Từ gia chủ thất khổng chảy máu, nhìn con rể Trương Tấn mà không dám tin vào mắt mình.
Ông ta dùng hết tất cả khí lực, lạc giọng bèn hỏi:
- Vì điều gì, tại sao? Ngươi có thể từ hôn kia mà, tại sao muốn giết ta?
Trương Tấn thản nhiên nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ta có thể ở góa, nhưng... không thể huỷ hôn, nhà ta là muốn nhân phẩm.
Từ Quang Doãn lại chợt phun máu.
Hơn nữa máu lúc này phun ra ngoài đã toàn bộ là màu đen.
- Trương Tấn, ngươi so với Thẩm Lãng còn ác độc hơn, các ngươi so với Thẩm Lãng còn ghê tởm hơn.
Thẩm Lãng tuy rằng độc ác, nhưng cho tới nay đều là ác đối với kẻ địch mà thôi.
Mà Trương Tấn đối với người thần cũng ác độc như vậy.
Từ Quang Doãn tràn trề không cam lòng mà gào thét.
Cuối cùng máu đen trong miệng phún khắp giường, chết bất đắc kỳ tử.
Kịch độc này, chỉ không đến nửa khắc đồng hồ.
Trước khi chết, Từ Quang Doãn thực sự hối hận.
Bản thân không nên dã tâm bừng bừng như thế, có thể cùng quyền lực cấu kết cùng một chỗ… thế nhưng không nên quá chặt.
Đây hoàn toàn là bảo hổ lột da.
Từ Quang Doãn sở dĩ có ngày hôm nay, hợp lại không phải là bởi vì đắc tội kẻ địch như Thẩm Lãng.
Mà là bởi vì ông ta được voi đòi tiên, lựa chọn kết thân cùng con sói dữ như Trương Xung.
Trương Tấn nhìn tử trạng của Từ Quang Doãn thảm thiết, trên mặt không có biểu cảm gì hết.
Từ trong ngực móc ra một phần di thư.
Phía trên hoàn toàn là Từ Quang Doãn bút tích.
Trên di thư viết: Thẩm Lãng hại ta cửa nát nhà tan, hiền tế vì ta báo thù, vì ta báo thù!
...
Sau khi giết Từ Quang Doãn.
Trương Tấn lại một lần nữa đi tới tú lâu Từ Thiên Thiên.
Tấm thân mềm mại của Thiên Thiên quấn trong mền, vẫn có thể nhìn ra đường cong mê người.
Đầy nhà cũng là hương thơm.
Đây thật là một đại mỹ nhân triệu người có một.
Cũng đủ nhạy bén, cũng đủ độc ác.
Hơn nữa với quyền lực sùng bái đầy đủ.
Rõ ràng một lựa chọn xứng đáng mà.
Trương Tấn trong đầu, không khỏi hiện ra từng cái nhăn mặt nhíu mày lẫn nụ cười của Từ Thiên Thiên.
Thật sự đẹp lắm..
Vóc người như là dương liễu, nhưng lại có vài phần nở nang động lòng người.
Da thịt như tuyết.
Khuôn mặt trái xoan, làn da vô cùng mịn màng, kiều diễm động lòng người.
Đáng tiếc...
Trương Tấn ta đây không có lựa chọn khác.
Gã đi đến bên giường, vỗ về đôi vai của Từ Thiên Thiên nhẹ nhàng.
Đôi bàn tay trắng nõn như là mỡ đông, hương thơm mê người.
- Thiên Thiên!
Từ Thiên Thiên giống như đang ngủ, nhưng vẫn là bản năng đáp:
- Vâng, lang quân.
Thanh âm rất ngọt nào, vô cùng yếu đuối, tràn đầy sự ỷ lại.
Thanh âm này, thật là làm cho người say mê, làm cho đau lòng người.
Trương Tấn nói dịu dàng:
- Thiên Thiên, ta thích nàng thật sự.
Từ Thiên Thiên bản năng muốn dùng khuôn mặt cọ tay Trương Tấn, nhưng khí lực trong giấc mơ chưa đủ.
- Thiên Thiên nàng hãy ngủ đi, sau khi ngủ thì chẳng có gì quấy rầy được nàng cả.
Trương Tấn nói thật dịu dàng.
Tiếp đó, gã đứng dậy rời đi.
Mắt của Từ Thiên Thiên vẫn nhắm ghiền như đang ngủ, thế nhưng nước mắt không ngừng từ khóe mắt chảy xuống.
Sau khi Trương Tấn đi ra khỏi phòng.
Tức khắc xuất hiện mấy bóng người, dội dầu vào tú lâu của Từ Thiên Thiên.
Tiếp đó, đem tất cả cửa phòng đều niêm phong thật chặt.
Trương Tấn dùng đá lấy lửa đốt một mảnh tơ lụa, cách cửa phòng thản nhiên nói:
- Thiên Thiên, đừng trách ta, ta không có lựa chọn.
Tiếp đó, gã ném mảnh lụa cháy xuống.
Trong nháy mắt, ngọn lửa dấy lên.
Toàn bộ tú lâu đều bị dội dầu.
Sau một lát, toàn bộ tú lâu Từ Thiên Thiên hừng hực đốt cháy.
- A... A...
Bên trong, tú lâu bên trong truyền đến một trận kêu lên.
...
Chú thích của Bánh: Phần 2 đưa lên, ta tiếp tục viết chương thứ ba, vẫn như cũ tranh thủ hơn mười giờ truyền lên.
Thật là nhớ xem phim lắm, đáng tiếc một chút thời gian cũng không có, hu hu!