Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 229: Tình cảm vợ chồng thêm phần ấm áp! Tách ra! Nữ quỷ trong đêm (1)

Chương 229: Tình cảm vợ chồng thêm phần ấm áp! Tách ra! Nữ quỷ trong đêm (1)





Thẩm Lãng cùng Mộc Lan trên đường về nhà.

Mộc Lan cảm giác được vô cùng ngọt ngào, bởi vì đây là hai người lần đầu tiên ở cùng một chỗ suốt một thời gian dài bên ngoài.

Có một loại cảm giác yêu đương.

Ở dưới sự lưu manh của Thẩm Lãng, tình cảm hai người lên men ấm áp hẳn lên.

Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu.

Đàn ông không lưu manh, đàn bà mở chân khó.

Ví như lúc này, bầu trời trăng sáng như một cái vòng, xung quanh giăng đầy những vì sao.

Bầu trời giống như một tấm màn sân khấu lộng lẫy che phủ mặt đất.

Bờ nước hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn mỗi tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu vang.

Chợt có con cá nhảy ra mặt nước, xẹt qua gợn sóng.

Thẩm Lãng nằm ở Mộc Lan trên đùi, ngửi mùi hương quyến rũ của nàng, kể cho nàng nghe câu chuyện Hằng Nga Bôn Nguyệt.

Loại mùi vị đặc thù này chưa tính là thơm, nhưng lại là để cho người ta say mê.

Sau khi kể câu chuyện Hằng Nga, thỏ Ngọc và Ngô Cương xong.

Thẩm Lãng đột nhiên hỏi:

- Nương tử, trên mặt trăng có hai người lớn là Ngô Cương và Hằng Nga. Ngô Cương mê Hằng Nga như vậy, hơn nữa còn lợi hại đến thế kia, tại sao Hằng Nga vẫn còn giữ được trinh tiết nhỉ?

Mộc Lan nói:

- Bởi vì Ngô Cương yêu Hằng Nga từ tận đáy lòng, đương nhiên sẽ không đi ép buộc làm bẩn nàng.

Thẩm Lãng nói:

- Không, bởi vì hàng của hắn quá bé, không cứng nổi.

Mộc Lan không nói gì, nàng cũng biết là loại đáp án này.

Thẩm Lãng lại hỏi:

- Nương tử, nàng có biết tại sao Hằng Nga vĩnh viễn nuôi một con thỏ à?

Mộc Lan biết Thẩm Lãng lại muốn nói những chuyện hài thô tục, nhưng nàng vẫn tò mò mà hỏi:

- Tại sao?

Thẩm Lãng nói:

- Bởi vì mỗi ngày Hằng Nga đều cần cà rốt, sau khi dùng xong thì cho thỏ ăn thôi, bằng không thì lãng phí lắm.

Tức khắc, bầu không khí lãng mạn trong lòng Mộc Lan toàn bộ bị phá nát bét.

Nàng vặn lỗ tai Thẩm Lãng nói:

- Phu quân, trong đầu của chàng mỗi ngày cũng là loại vật này à?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng vậy, tục ngữ nói gần son thì thắm, gần cá thì tanh mà. - (*)

(*) Vốn dĩ có thể sửa gần mực thì đen, gần đèn thì sáng cho gần gũi nhưng cái câu này có ý nghĩa đen tối như chuyện dùng cà rốt nên phải giữ nguyên ý ban đầu của Bánh.

Chỉ trong nháy mắt, Mộc Lan liền hiểu hết, mặt nàng đỏ như gấc chín, một tay đẩy đùi Thẩm Lãng ra.

Thẩm Lãng thật hối hận, đều miệng mồm ăn mắm ăn muối, không có số hưởng phúc lợi cho tốt.

Không đầy mấy phút, sau khi Thẩm Lãng bị đánh cho tan xác lại một lần nữa quấn tới, lại một lần nữa nằm ở trên đùi Mộc Lan.

Hai người lại một lần nữa lâm vào yên lặng.

Không phải Lãng gia không nói chuyện tào lao, mà là mùi vị trong không khí càng thêm nồng nàn.

Hắn phải chuyên chú.

Ngón tay ngà của Mộc Lan đặt ở trên huyệt thái dương Thẩm Lãng xoa bóp nhẹ nhàng.

Động tác dịu dàng hữu lực.

- Nương tử, kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh thật lợi hại. - Thẩm Lãng bỗng nhiên nói.

Nghe được phu quân cuối cùng nói chính sự, Mộc Lan thở dài một hơi.

Thế nhưng, ở sâu trong nội tâm lại thoáng có chút tiếc hận.

Cái cảm giác bị phu quân đùa tim đập thình thịch giỡn nhảy loạn mặt đỏ tới mang rất kích thích.

Thẩm Lãng nói:

- Chiêu kiếm pháp này đến nay khó giải, gần như tất cả cao thủ trẻ tuổi đều đi khiêu chiến Đường Viêm, nhưng không hề ngoại lệ đều thất bại, toàn bộ bị hạ gục trong nháy mắt, thế nàng có biết nguyên lý chiêu kiếm pháp này không?

Mộc Lan nói:

- Xin chỉ giáo.

Trên đường lên bắc về nhà, Thẩm Lãng trừ đùa giỡn Mộc Lan ra, gần như tất cả thời gian đều dùng nghiên cứu bí tịch 《 Thiên Ngoại Lưu Tinh 》.

Bí tịch mấy trăm trang này, toàn bộ đều chứa ở trong não của hắn.

Nghiên cứu qua sau, Thẩm Lãng thở dài một hơi, cảm thấy vô cùng kinh diễm.

Người nhiên cứu ra bộ kiếm pháp này thực sự là... quá dữ dằn.

Kế tiếp, Thẩm Lãng nói liên tục.

Thẩm Lãng nói:

- Người luyện tập bộ kiếm pháp này mỗi ngày đều phải dùng một loại bị kim loại đặc biệt, thứ kim loại này đến từ thiên thạch bên ngoài. Kể từ đó trong máu của hắn sẽ chứa một số lượng lớn loại kim loại đặc biệt này, cả người sẽ hình thành một loại từ trường. Khi hắn thả ra nội lực cùng chân khí, cũng mang theo lực từ tự nhiên.

Mộc Lan kinh ngạc, thảo nào trong ghi chép của tổ tiên Kim Trụ nói luyện tập bộ kiếm pháp này, dễ dẫn đến vô sinh, thật sự không phải hay nói đùa.

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên, dù cho lượng kim loại đặc biệt trong cơ thể hắn vượt quá tiêu chuẩn quy định, từ lực trong chân khí cũng yếu.

Mộc Lan nói:

- Nếu lực từ yếu ớt, thì vô địch như thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử biết lốc xoáy không?

Mộc Lan nói:

- Biết.

Thẩm Lãng nói:

- Gió kỳ thực chính là không khí chuyển động, bình thường sức mạnh của không khí cũng vô cùng yếu ớt. Thế nhưng một khi tốc độ của nó chuyển động nhanh hơn, sẽ hình thành bão tố, gió lốc, cũng đủ phá hủy tất cả.

Mộc Lan nói:

- Nghe đến như vậy, thiếp cũng hơi hiểu rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm của Đường Viêm dùng được rèn bằng kim loại từ thiên thạch, khi cộng hưởng với kim loại đặc biệt trong cơ thể hắn sẽ tác động qua lại lẫn nhau, khi thi triển ra chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh, trong nháy mắt khuấy lên cơn lốc điện từ.

Mộc Lan nghe đến mê mẩn.

Thẩm Lãng nói:

- Sức mạnh của lốc xoáy vô hạn, bởi vì nó có lực hướng tâm mạnh mẽ vô cùng, đủ nhổ tận gốc bất cứ vật gì. Mà bộ kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh này, cung cấp là lực ly tâm cường đại. Bất luận kẻ nào một khi tiến vào phạm vi, liền sẽ lập tức bị đẩy lùi đi ra ngoài. Sức mạnh vọt vào càng lớn, lực ly tâm nó hất ra lại càng nhiều, cho nên căn bản không thể phá.

Tiếp tục Thẩm Lãng cầm lấy cái mũ xoay tròn thật nhanh, tiếp đó ném vào một viên đá, tức khắc viên đá này văng ra ngoài.

Cái này thí nghiệm vô cùng đơn giản rõ ràng, nhìn một cái có thể hiểu ngay.

Thẩm Lãng tiếp tục giải thích:

- Đại đa số võ giả giải chỉ có nội lực cùng chân khí, đối với kiến thức về thứ lực từ này, hoàn toàn không biết. Bọn họ chỉ biết là cậy sức mạnh, dùng nội lực cường đại nhất đi phá giải kiếm chiêu của Đường Viêm. Nhưng mà nhưng không biết, chất lượng thân thể bọn họ không thay đổi, nội lực vọt vào càng mạnh, tốc độ càng nhanh, sẽ bị đẩy lùi ra ngoài càng ác. Đây cũng là nguyên nhân mà bất luận cao thủ trẻ tuổi nào, dù cho nội lực mạnh hơn Đường Viêm, cũng bị hạ gục ngay trong một chiêu.

Mộc Lan nói:

- Chiêu kiếm pháp này, quả nhiên tinh diệu vô song. Vậy phu quân có phương pháp phá giải à?

Thẩm Lãng đáp:

- Có!

Mộc Lan nói:

- Tranh chấp đảo Kim Sơn sắp bắt đầu đến nơi rồi, chuyện thiếp và Đường Viêm đánh một trận cũng sắp diễn ra ngay lập tức, hiện tại thiếp tu luyện còn kịp à?

Mộc Lan lo lắng là có đạo lý.

Bất luận thứ kiếm thuật thần bí cường đại gì, đều cần dùng thời gian rất dài học tập.

Liền một chiêu kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh này, Đường Viêm liền ước chừng luyện mười bốn năm.

Thời gian cho Mộc Lan đặc biệt ngắn ngủi.

Nhưng mà, Thẩm Lãng nói:

- Kịp chứ, dù cho ngày mai đấu võ, cũng kịp mà.

Mộc Lan vô cùng kinh ngạc, nói:

- Đường Viêm luyện tập một chiêu này suốt mười mấy năm, luyện phương pháp phá giải lại nhanh như vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng vậy, xây dựng rất khó, phá hoại dễ. Chiêu kiếm này càng vô địch, chỉ khi nào tìm được kẽ hở, gần như trong nháy mắt tan nát.

Mộc Lan nói:

- Phu quân dạy thiếp đi nào.

Thẩm Lãng dụ dỗ:

- Vậy cho ta ăn lưỡi nàng một cái đi.

Mộc Lan nhíu mày lại, cái mũi thanh tú cũng nhăn theo.

Thẩm Lãng nói:

- Đùa thôi, đùa thôi, ta không chịu nổi nàng buồn đâu.

Tiếp tục, Thẩm Lãng nói:

- Lốc xoáy mạnh mẽ vô cùng, thế nhưng vị trí mắt bão cũng chính là nơi an toàn nhất. Chiêu kiếm pháp Thiên Ngoại Lưu Tinh này cũng giống như vậy, lực ly tâm mà cơn bão này tạo ra cũng có một mắt bão, chỉ cần tìm được mắt bão này liền phá giải trong nháy mắt. Đương nhiên mắt bão của nó là biến hóa ngẫu nhiên như là mò kim đáy bể vậy, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cách nào tìm được.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch