Chương 243: Đến một phát! Quyết đấu đỉnh phong! Đại quyết chiến (1)
Sau khi Thẩm Lãng ra đi, tiệc rượu vẫn tiếp tục.
Tử Tước Chúc Lan Đình nói:
- Tên Thẩm Lãng tuy rằng ỷ lại và chẳng ra thể thống gì, nhưng quả thật có chút tài hoa.
Cũng không có người nào đáp lại ông ta.
Duy chỉ có Trương Xuân Hoa hơi nhíu mày, nàng đã nghe được lời thuyết minh, Chúc Lan Đình là muốn phong kín đường lui của Thẩm Lãng.
Quả nhiên, Tử Tước Chúc Lan Đình nói tiếp:
- Bá Tước phủ Huyền Vũ sắp bị diệt tới nơi, đến lúc đó Thẩm Lãng giống như quạ đen mất ổ, hay là Tứ điện hạ đưa hắn thu nhập dưới trướng huấn luyện nhỉ.
Tứ hoàng tử Ninh Chân nói:
- Đã nói là quạ đen còn thu vào dưới trướng làm gì? Không may! Lại nói phụ vương không thích cái dạng người đầu cơ trục lợi bạ đâu nói đấy bất kể gì, ai lại dám dùng?
Lời này vừa ra, Tử Tước Chúc Lan Đình mừng rỡ.
Thẩm Lãng chết chắc rồi!
Nguyên bản ông ta còn lo lắng có người nhìn trúng tài năng của Thẩm Lãng, dù cho phủ Bá Tước Huyền Vũ huỷ diệt, tên tiểu súc sinh này vẫn chết không được, ngược lại đầu nhập vào dưới trướng mỗi một đại nhân vật, như vậy thì phiền toái.
Ví như Trương Xung, thậm chí là Tổng đốc Chúc Nhung, bọn họ đều cần nhân tài.
Nhưng mà lời của tứ hoàng tử Ninh Chân vừa ra, hẳn không có ai dám nhận Thẩm Lãng đi.
Quốc quân không thích Thẩm Lãng.
Đây là tín hiệu chính trị mạnh mẽ lan khắp mọi nơi.
Nhất là loại quan viên dã tâm bừng bừng như Trương Xung, tuyệt đối không có khả năng làm trái bất luận ý chí gì của quốc quân.
Quả nhiên, nghe được lời của tứ hoàng tử nói xong, tay Trương Xung hơi dừng lại một chút.
Mà Trương Xuân Hoa trực tiếp biến sắc, nhưng Trương tấn trong lòng mừng rỡ, gã càng muốn Thẩm Lãng chết thật nhanh.
Tổng đốc Chúc Nhung nhìn Tử Tước Chúc Lan Đình một cái.
Rõ là kẻ muốn cắn lén một phát, lập luận sắc sảo.
Thủ đoạn nhỏ xíu con con của của Chúc Lan Đình, liền cơ hồ đoạn tuyệt đường sống của Thẩm Lãng.
...
Tiệc sau khi kết thúc, bên trong nhà cũ của họ Trương.
Trương Xuân Hoa lại một lần nữa ngồi chồm hổm trên ghế, hai tay ôm chân, đặt cằm ở trên đầu gối.
- Phụ tử Chúc Lan Đình đáng chết. - Trương Xuân Hoa nói:
- Phụ thân sao lúc đó mắt mù, lại muốn con gả cho Chúc Văn Hoa.
Trương Xung đặc biệt nghiêm khắc với con trai, nhưng đối với con gái lại rất khoan dung, ngay cả khi Trương Xuân Hoa nói vô lễ như thế cũng chẳng để ý.
Lúc đó ông ta muốn gả Trương Xuân Hoa cho Chúc Văn Hoa, cũng hoàn toàn là vì đón ý nói hùa ý chí quốc quân.
Lúc Chúc Lan Đình dâng ra đất phong cùng binh quyền, thật sự được quốc quân trọng vọng, hoàn toàn là lá cờ biểu tượng trong tay quốc quân.
Hơn nữa lúc đó tân chính chưa thuận lợi như lúc này, trong lòng phái tân chính cũng không có tự tin lắm.
Rốt cuộc thế lực dòng quý tộc lâu đời vẫn là vô cùng cường đại.
Hơn nữa lúc ấy tài danh Chúc Văn Hoa là vô cùng hiển hách, nổi tiếng khắp hành tỉnh Thiên Nam, nhìn qua cũng tiền đồ vô lượng.
Cho nên ông ta tiết lộ muốn mang con gái gả cho Chúc Văn Hoa, hoàn toàn là một kiểu tỏ thái độ chính trị thôi, Trương Xung ta đây vĩnh viễn cùng quốc quân bảo trì nhất trí.
Hôm nay đã qua hai năm.
Thế cục đã nổi lên biến hóa cực lớn.
Phái tân chính hoàn toàn xưng là bẻ gãy nghiền nát.
Nhất là khi hai tên đầu sỏ Trấn Bắc Hầu, Trấn Viễn Hầu thỏa hiệp, khiến cho phe phái toàn bộ quý tộc lâu đời như rắn mất đầu, chia năm xẻ bảy.
Hôm nay phủ Bá Tước Huyền Vũ sắp bị diệt tới nơi.
Nên cái ngọn cờ của Tử tước Chúc Lan Đình cũng không còn chắc chắn như trước nữa.
Thế là, lòng của Trương Xung với cuộc hôn nhân này cũng phai nhạt.
- Con ạ, đàn ông tốt trên đời này còn nhiều mà, tìm một người khác thích đi con. - Trương Xung thở dài nói.
Trương Xuân Hoa nói:
- Phụ thân, người nghĩ lòng của con gái là nhà xí hay sao? Tùy ý đàn ông tiến lùi sao? Đúng là con không thích bị trói buộc, nhưng không phải loại phóng đãng.
Trương Xung nhíu mày một cái, nhưng cũng không đi chỉ trích con gái.
Trương Xuân Hoa hỏi:
- Phụ thân, Thẩm Lãng thực sự phải chết chắc à?
Trương Xung đành phải giải thích:
- Trừ phi quốc quân cải biến cái nhìn đối với hắn, bằng không không người nào dám dùng hắn, vi phụ thì càng thêm không dám dùng, cuối cùng vi phụ tay sai trung thành nhất của quốc quân. Con yên tâm, vi phụ nhất định sẽ tìm cho con một người đàn ông ưu tú hơn hắn.
Trương Xuân Hoa nói:
- Ưu tú Thẩm Lãng nhưng chưa chắc thú vị như hắn. Phụ thân bảo con trêu chọc hắn, bây giờ hậu quả đến rồi. Con sợ dù cho tương lai có lập gia đình vẫn không nhịn được tìm hắn vượt quá giới hạn.
Mí mắt Trương Xung giật điên cuồng.
Nếu như là con trai dám nói như vậy, sớm đã bị ông ta đánh chết tám trăm lần.
Trương Xuân Hoa không phải chưa từng đọc các loại sách dạy đàn bà con gái, nhưng cũng là bởi vì nàng đọc quá kỹ, xem thấu đáo lòng dạ của kẻ viết sách, cho nên mới biểu hiện không ràng buộc chẳng màng như thế.
Trương Xung vẫn còn cau mày không thể giãn ra được.
Trương Xuân Hoa thấy vậy, không khỏi hỏi:
- Phụ thân, người lại quan tâm Thẩm Lãng sống chết đến vậy ư?
Trương Xung lắc đầu, tuy rằng ông ta quý người tài, nhưng còn chưa tới nước đó.
- Tối nay biểu hiện Thẩm Lãng có vấn đề. - Trương Xung bảo.
Trương Xuân Hoa kinh ngạc:
- Hắn biểu hiện không có vấn đề, bài thơ sau cùng của hắn là phát ra từ nội tâm tuyệt vọng cùng thê lương mà.
Trương Xung nói:
- Bài thơ này không có vấn đề, mà là một chi tiết khác, phản ánh trong lòng cũng không tuyệt vọng.
Trương Xuân Hoa nhớ lại một hồi, nói:
- Đặng Tiên?
Trương Xung nói:
- Đúng, Thẩm Lãng xuất thủ cứu Đặng Tiên quá tích cực. Thử hỏi nếu một người lâm vào tuyệt cảnh hẳn phải chết sẽ còn có lòng dạ đi cứu người khác sao?
Trương Xuân Hoa hỏi:
- Phải chăng Thẩm Lãng rất nhiệt tình vì lợi ích chung?
Trương Xung lắc đầu nói:
- Con cảm thấy Thẩm Lãng là người như vậy à?
Trương Xuân Hoa lại ngẫm một hồi, lắc đầu nói:
- Không phải, hắn chính là một tên cặn bã.
Trương Xung tiếp:
- Đặng Tiên chỉ là một người vì hắn xuất bản sách, có giao tình không có cảm tình. Thời điểm Đặng Tiên gặp phải nguy cơ, Thẩm Lãng bản năng ra tay cứu giúp, còn biểu hiện cực kỳ nhạy bén quả quyết. Vào lúc một người khi ở tuyệt cảnh, trong lòng là u ám, chết lặng mọi nhận biết với thế giới xung quanh, đây là tính bản năng của con người, là sự bảo vệ tinh thần, mọi thứ sống chết chung quanh chả còn quan trọng nữa, cho nên Thẩm Lãng biểu hiện không bình thường.
Lời nói này Trương Xung không phải tuyệt đối không có.
Dẫu cho Trương Xuân Hoa thích Thẩm Lãng đến đâu, nhưng nếu là hiện tại phụ thân nàng Trương Xung thân ở tuyệt cảnh hẳn phải chết chắc, nàng còn có tâm trạng cùng Thẩm Lãng câu kết làm bậy sao?
Không hề nghi ngờ, không đời nào.
Trương Xuân Hoa nói:
- Không cần lo lắng đến tranh chấp đảo Kim Sơn, ba trận luận võ, họ Kim tất bại, điểm ấy không thể nghi ngờ được.
Trương Xung gật đầu.
Có một số việc tuyệt đối không phải dựa vào tài hoa có thể xoay chuyển.
Ví như ba trận luận võ giữa họ Kim cùng họ Đường.
Dù cho mặt trời mọc hướng tây, gia tộc họ Kim cũng chắc chắn thất bại.
Trương Xuân Hoa nói:
- Có lẽ là Thẩm Lãng đã nghĩ tới đường lui, đường lui khi phủ Bá Tước Huyền Vũ bại vong.
Cũng có cái khả năng này.
Trương Xuân Hoa nói:
- Nếu như cho đến lúc này, phụ thân sẽ thả cho hắn một con đường sống à?
Trương Xung lắc đầu đáp:
- Đến lúc đó còn hơn nữa, phụ thân chỉ là tay sai của quốc quân, quốc quân bảo ta giết đến đâu thì ta giết đến đấy.
...
Sau khi về đến nhà, Thẩm Lãng chau mày.
Mộc Lan nói:
- Thẩm Lãng, nếu như chàng vì che giấu chuyện lêu lổng cùng Trương Xuân Hoa thì không cần.
Á?
Thẩm Lãng vội vàng ngẩng đầu, hết hồn nói:
- Kim Mộc Lan, nàng theo dõi ta?
Không quá nửa giây sau, hắn lập tức đổi giọng:
- Nương tử, nàng lo lắng ta an nguy, cho nên luôn luôn âm thầm bảo hộ ta, nàng... nàng đối với ta thật tốt, ta cảm động quá chừng.
Thấy chưa, đồng dạng ý nghĩa, nhưng dứt khoát có thể nói ra hai câu khác nhau.
Một con đường sống, một con đường chết.
Mộc Lan đi tới trước mặt Thẩm Lãng, ngồi ở phía trên bắp đùi hắn, hai cánh tay ôm cổ Thẩm Lãng.
Màn này vô cùng kiều diễm tươi đẹp nhỉ?
Mộc Lan chưa từng có chủ động đến nước này.
Nhất là vóc người của nàng bốc lửa dường nào, xúc cảm vừa ngồi lên tới đây, hoàn toàn là đẳng cấp bùng nổ.
Thế nhưng lông tơ của Thẩm Lãng toàn thân đều dựng lên.
Màn này quen hay không vậy, hình như mấy canh giờ trước mới vừa phát sinh qua.
Trương Xuân Hoa lúc đó chính là ngồi ở trên đùi hắn như vậy.
Cho nên bây giờ Thẩm Lãng rõ ràng một cử động cũng không dám.
- Phu quân, đàn ông thỉnh thoảng đi ra ngoài gặp gỡ chơi bời thì thiếp cũng vậy có thể hiểu, chỉ cần lòng ở nhà, chỉ cần tinh thần không chệch hướng không coi là lạc lối. - Mộc Lan dịu dàng ngỏ ý.
Những lời này cũng là Thẩm Lãng từng nói.
Nguy cơ trước mắt là vô giải, mặc kệ Thẩm Lãng nói cái gì cũng là sai.
Cho nên, lúc này nhất định phải dùng tới đại pháp dời hồn phân tâm đổi chỗ.
- Nương tử, ngày hôm nay ta phạm vào một sai lầm. - Thẩm Lãng nghiêm túc nói.
- Cái gì? - Mộc Lan nói.
Thẩm Lãng nói:
- Trương Xung vẫn luôn đang thử thăm dò hư thật từ ta, ngay từ đầu phái Trương Xuân Hoa tới, sau lại khiến cho ta làm thơ, ta trả lời cũng không có sai lầm gì cả, duy lại lộ ra chút sơ hở, để Trương Xung nhìn ra kẽ hở đó.
Những lời này vừa hời hợt giải thích nỗi khổ cùng Trương Xuân Hoa lêu lổng, lại dời đề tài đi.
Mộc Lan là một người không vì việc riêng ảnh hưởng việc công, lập tức nghiêm túc nói:
- Sơ hở gì?
Thẩm Lãng nói:
- Ta xuất thủ cứu Đặng Tiên quá tích cực, thử hỏi cả người lâm vào tình thế không lối thoát, còn có khả năng nhàn hạ thoải mái đi cứu một người khác sao? Bản tính của con người đều giữ mạng mình trước lại cứu người khác, Nê Bồ Tát (Bồ Tát bằng đất sét) qua sông tự thân đều khó bảo đảm, lại nơi nào sẽ đi quản người khác chết sống.