Chương 313: Tà hỏa bốc cháy! Đánh một trận động trời! (1)
- Nếu như ngươi chữa cho ta lành bệnh, ngươi muốn cái gì? - Cừu Yêu Nhi bèn hỏi.
Ta muốn thành Nộ Triều!
Đương nhiên lời này Thẩm Lãng chỉ có thể ở trong lòng nói mà thôi, hắn cười lắc đầu.
Đây quả thực là đáp án tiêu chuẩn nhất.
Khi một nhân vật lợi hại mà không vô sỉ hỏi ngươi muốn cái gì, “cái gì cũng không cần” chính là câu trả lời tốt nhất.
Khi một nhân vật lợi hại mà vô sỉ hỏi ngươi muốn gì, ngươi phải đưa ra yêu cầu tối cao trong phạm vi chịu đựng của người đó.
Nhìn thấy Thẩm Lãng cái gì cũng không cần, ánh mắt Cừu Yêu Nhi lộ ra sự tán thưởng.
- Ta thiếu ngươi một nhân tình, sau này mặc kệ chuyện gì xảy ra, chỉ cần ta có thể làm được, đều có thể thực hiện cho ngươi.
Những lời này khá quen tai.
Đúng rồi, Kiếm Vương Lý Thiên Thu cũng từng nói như vậy.
Nhưng mà Thẩm Lãng quá nhanh chóng bảo ông ta trả nhân tình này, cụ thể là bảo Kiếm Vương đi tráo quần lót.
Từ đó về sau, tiền bối Kiếm Vương cũng chẳng muốn gặp hắn nữa, nhưng lúc chia tay, tiền bối Kiếm Vương có nói một câu, không tính cái việc trước kia.
Ông ta nói việc ấy thật sự không minh bạch nên cũng chả biết tính vào đâu.
Đại khái là chuyện ông ta đi đổi quần lót kia không tính là trả nhân tình.
Ôi!
Người có nhân phẩm cao thượng rõ ràng dễ bị ăn hiếp, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ.
Tiếp tục, Cừu Yêu Nhi đi liền vào bên trong căn phòng, bắt đầu lột ra quần ngủ trên người nàng.
Lại không đóng cửa.
Hơn nữa không lo lắng gì đến Thẩm Lãng cùng Từ Thiên Thiên.
Nữ ma đầu này không cho đàn ông đụng vào nàng một cái, thế nhưng ở trước mặt con gái rõ ràng không e dè, thảo nào tất cả mọi người cảm thấy nàng thích con gái.
Chỉ nhìn thoáng qua, trái tim của Thẩm Lãng tức khắc muốn nổ.
Thân cao 1 mét 9 đó, đôi chân dài này thực sự vô địch.
Đường cong vóc dáng này, quả thực để toàn bộ nữ nhân phải tự ti không thôi.
Thẩm Lãng run lên, vội vàng hướng tầm mắt sang chỗ khác.
Không phải hắn không muốn xem, mà là không dám nhìn.
Nhỡ ra dưới váy hoạt động quá nhiệt tình, bị Cừu Yêu Nhi khám phá ra thân phận nam nhi, chỉ e là nàng lập tức bẻ gãy luôn thì chết.
Nhưng mà gặp quỷ rồi, dù nàng coi như không thấy, hắn cũng không thể khống chế được
Không được, không được, ta phải tranh thủ thời gian hạ xuống.
Hoàng Phượng ngủ với ta, Hoàng Phượng ngủ với ta.
Thẩm Lãng không ngừng lẩm bẩm.
Lại vẫn vô dụng, hay là tiêu hóa không nổi.
Đây... Sao lại như thế này kia chứ?
Giống như có một ngọn lửa từ sâu trong cơ thể tiến ra dũng mạnh.
Tuy rằng đặc biệt rất nhỏ, nhưng kéo dài gấp nhiều lần.
Tiếp tục, Thẩm Lãng cố tưởng tượng Hoàng Phượng không mặc nội y hướng hắn làm điệu bộ tao nhã.
Kết quả chẳng những không tiêu xuống dưới, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Trời ạ?
Ta đây coi như sắp tiêu rồi, khẩu vị của ta khi nào lại trở nên nặng như vậy à?
Sau một hồi cố thi triển công phu, Cừu Yêu Nhi đi ra.
Lúc này, nàng đã đổi sang một bộ trang phục chiến đấu của hải tặc.
Vừa rồi không mặc quần áo cũng đẹp, sau khi mặc vào, vóc dáng đường cong càng thêm nổ tung.
Thẩm Lãng càng thêm không dám đứng lên.
Lúc này đừng cho hắn tưởng tượng ra Hoàng Phượng, dù cho có tự thôi miên là Phượng tỷ cũng vô ích.
Căn bản là đè không nổi nữa.
- Đại phu đừng đi, cứ ở ngay chỗ này. - Cừu Yêu Nhi nói:
- Ta đi ra ngoài lập tức trở về, đương nhiên cũng có thể sẽ về không được nữa.
Nàng thật đúng là muốn đi quyết đấu.
Đây là một người điên.
Ngươi vừa mới phẫu thuật xong, vết thương cũng không có băng bó.
Hơn nữa, ngươi mới vừa rút ra 1000 cc máu.
Khối máu tụ trong đầu ngươi tuy đã dẫn chảy ra nhưng áp lực thần kinh não bộ vẫn còn, cần phải mất thời gian mấy ngày mới có thể hoàn toàn tiêu trừ.
Nói cách khác lúc này Cừu Yêu Nhi vẫn còn đau đâu hoa mắt, hai chân vẫn còn yếu.
Lúc này võ công nàng chắc chắn giảm bớt nhiều.
Lúc này đi quyết đấu, không phải muốn chết sao?
Ngươi đâu phải là mới chữa thương sơ sơ đã ra chiến trường, ngươi đây quả thực là từ trong quan tài nhảy ra chiến đấu.
Từ Thiên Thiên cất giọng bi ai cầu khẩn:
- Tướng quân, cuộc quyết đấu này lẽ nào lại không thể trì hoãn hay so?
Thẩm Lãng không khỏi hướng nàng nhìn lại.
Chất giọng này Từ Thiên Thiên vô cùng lẳng lơ, ngươi lúc trước có phải như thế đâu, lẽ nào ngươi thực sự thất thủ với nữ ma đầu này?
Chuyện này cũng không khỏi có khéo quá hay chăng.
- Ngây thơ. - Cừu Yêu Nhi đáp.
Tiếp đó, nàng nhặt lên hai cây Quỷ Đầu Đao, đi ra bên ngoài.
Thẩm Lãng thấy da đầu tê dại.
Bởi vì đây hai cây Quỷ Đầu Đao dài hơn một thước, mỗi một cây có thể vượt qua một trăm cân đi, nàng nắm trong tay lại như là không có gì.
Rõ ràng quá mạnh.
Cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua dũng tướng vô địch như vậy.
Then chốt nàng là nữ, thảo nào vô số nữ nhân sẽ thất thủ dưới tay nàng.
Thẩm Lãng cúng bái không thôi.
Thế nhưng bản thân Cừu Yêu Nhi lại cảm thấy có cái gì không đúng.
Bởi vì hai chân hai tay có chút mềm, hơn nữa ở sâu trong nội tâm giống như tuôn ra một cảm giác khác thường.
Loại cảm giác này quá xa lạ, giống như có một đám đốm lửa nhỏ đang bốc cháy.
Nàng chưa từng thích bất luận kẻ nào, bất kể là đàn ông hay là đàn ba.
Mấu chốt là nàng cũng chưa từng xem mình là nữ, cho nên đối với loại cảm giác này quá xa lạ, căn bản không biết đồ chơi này gọi là dục niệm.
Nàng còn tưởng rằng là hậu di chứng trích máu mới chết.
- Ôi, tối hôm nay quyết đấu có thể sẽ thua, thậm chí sẽ chết.
Cừu Yêu Nhi thầm nghĩ trong lòng.
Thế nhưng nàng cũng không xem là chuyện gì đáng kể, sống có gì vui, chết có gì sợ?
Tiếp đó, nàng tùy ý vác lên vai hai cây Quỷ Đầu Đao nặng hai trăm cân trực tiếp liền đi ra ngoài.
Đến bờ biển, cùng quyết đấu với Chúc Hồng Tuyết!
Vừa phân rõ trên dưới, cũng quyết sinh tử!
Bất quá buổi tối hôm nay rõ ràng gặp quỷ, nàng càng hướng bờ biển đi tới, thân thể lại càng ngày càng nóng lên.
Hơn nữa sự thôi thúc trong nội tâm càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng quái dị.
Thẩm Lãng thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, Cừu Yêu Nhi cuối cùng đi.
Hắn tức khắc tê liệt.
Tức khắc ngay một vị trí đặc biệt bất nhã, trong váy như ẩn giấu một vật.
Từ Thiên Thiên liếc mắt một cái, tức khắc toàn thân khô nóng.
- Không biết xấu hổ, biến thái... - Từ Thiên Thiên thấp giọng mắng.
Mặc dù nàng mắng, thế nhưng không biết tại sao, trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Ngọn lửa càng cháy càng càng mạnh mẽ, quả thực không cách nào dập xuống.
Da trên người càng ngày càng đỏ, càng ngày càng khô nóng.
Hơn nữa, trong đầu không ngừng hiện ra một chút hình ảnh quỷ dị.
Chính là lời văn cùng hình ảnh trong quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Hơn nữa còn là nàng còn đang chìm vào hình ảnh không thể diễn tả bằng lới, hơn nữa người đàn ông kia dĩ nhiên mang khuôn mặt Thẩm Lãng.
Từ Thiên Thiên ra sức lắc đầu.
Ta, ta đây bị làm sao vậy?
Ta đây là gặp quỷ à?
Nhưng mà mở mắt nhìn thấy Thẩm Lãng mặc váy, ngọn lửa trong lòng tức khắc lại tiêu mất.
Trước mắt Thẩm Lãng này thật đáng ghét, nào có vẻ hấp dẫn như hồi trước mặc nam trang thì sao?
Xì! Xì! Xì!
Ta tại sao muốn dùng cái chữ hấp dẫn này chứ?
Từ Thiên Thiên cảm thấy không thể ở tiếp nữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa chẳng biết tại sao quá nóng.
- Ta đi xông lạnh cái đã!
Từ Thiên Thiên nói, tiếp đó đi ra phòng đằng sau.
Nhưng mà không biết tại sao, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa xụi xuống trên đất.
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám nhìn lén, ta sẽ móc mắt ngươi ra, ta nói được thì làm được, võ công ta tuy rằng rất dở, nhưng thu thập ngươi vẫn là dư sức có thừa.
Từ Thiên Thiên đi tới bên trong căn phòng cách vách, trực tiếp đóng kín cửa phòng, bắt đầu tắm.
Trời hiện giờ đang rất lạnh, xông lạnh cái gì
Thẩm Lãng cảm thấy có chút không ổn.
Vì lúc này, ngọn lửa càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn tiêu không xuống.
Đây không phải bình thường, Cừu Yêu Nhi cũng đi, Từ Thiên Thiên cũng biến mất trong tầm mắt.
Hắn cảm thấy khô nóng, không khỏi rót trà lia lịa, không ngừng uống.
...
Trong lâu đài Thành chủ Nộ Triều!
Cừu Thiên Nguy nghênh đón một người khách, Bá tước Tấn Hải Đường Luân.
Ánh mắt của Cừu Thiên Nguy lóe ra ánh sáng tham lam, nói:
- Ngươi xác nhận đảo Vọng Nhai trên có mỏ vàng?
Đường Luân bản năng dời đi ánh mắt, dù cho ông ta gặp Cừu Thiên Nguy đã rất nhiều lần, thế nhưng đối diện khuôn mặt này, ông ta vẫn vô cùng khó chịu.
Mũi thực sự quá dài, quá cong.
Thực sự không biết đàn bà của tên này chịu đựng thế nào được
- Chín thành chín. - Đường Luân nói:
- Bằng không, phủ Bá Tước Huyền Vũ làm sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn xuất ra tám mươi vạn lượng vàng? Đây chính là một con số khổng lồ, nhà ta là hào phú, nhưng ngay cả mấy cái chữ số này một nửa đều không ra.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Có khả năng mượn tới hay không? Hoặc là làm một khoản giao dịch?
Đường Luân không trả lời.
Trong thiên hạ có thể có giao dịch gì có thể lập tức kiếm được tám mươi vạn lượng vàng?
Dù cho Bá tước Kim Trác cầm lâu đài cùng mấy vạn mẫu ruộng tốt bán sạch, cũng không kiếm được số tiền này.
Còn mượn thì sao?
Vậy thì càng thêm hoang đường.
Bá tước Kim Trác nếu có thể mượn tới tám mươi vạn lượng vàng, lúc trước cũng sẽ không thê thảm như vậy.
Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy nói:
- Đây có cái gì không đúng, những thứ mỏ vàng này sớm không hiện thế, chậm không hiện thế, hết lần này tới lần khác vào lúc này hiện thế.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Có thể mỏ vàng đã phát hiện từ lâu, hơn nữa đã khai thác rất lâu rồi, chỉ bất quá mãi cho đến kỳ hạn chót trả nợ, Thẩm Lãng mới đập toàn bộ lượng vàng ra tới, tát thật mạnh vào mặt tất cả mọi người.
- Việc này có cần thiết à? - Cừu Thiên Nguy nói:
- Thẩm Lãng có lẽ là loại người bạ đâu nói đấy, nhưng Bá tước Huyền Vũ Kim Trác không phải, ông ta chính là một con rùa già quật cường, loại chuyện làm mất mặt này chỉ có thể mang đến tai hoạ mà thôi.
Cừu Kiêu nói:
- Phụ thân, còn có một loại khả năng khác. Gia tộc họ Kim vẫn muốn giấu diếm vụ đảo Vọng Nhai có mỏ vàng, thế nhưng thời gian quá gấp, bọn họ nghĩ hết tất cả biện pháp cũng không thể xoay tiền từ địa phương khác. Hơn nữa cho dù có mỏ vàng, bọn họ muốn lập tức đề luyện ra tám mươi vạn lượng vàng vàng cũng vô cùng không dễ dàng, cho nên vẫn chờ đến cuối cùng từ sáng đến tối.
Đường Luân nói:
- Rất có lý, gia tộc họ Kim cuối cùng ra mới vàng đó, có lượng vàng mới vừa đúc thô, còn có một chút vàng không kịp chế tạo, có thể thấy được thời gian thật là phi thường gấp gáp, nhà hắn hết toàn lực mới rốt cục ở thời khắc tối hậu mới luyện ra một khoản tiền vàng này.
Cừu Kiêu nói:
- Rất nhiều người cũng nhìn thấy rõ ràng, trước khi gia tộc họ Kim trả tiền lại mấy ngà, có mấy trăm chiếc xe ngựa lương thực chở vào phủ Bá Tước Huyền Vũ, hiện tại xem ra đám vàng đó giấu trong xe ngựa. Hơn nữa những xe ngựa này từ bến tàu gia tộc họ Kim lên đất liền, chỉ bất quá cố ý trước đó vận đến phía tây, sau đó sẽ chở về phủ Bá Tước Huyền Vũ, khiến người ta cảm giác thật giống như chuyển đến từ hướng tây.
Kể từ đó, ngược lại giải thích được thông.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Hầu tước Nộ Triều, chúng ta chúng ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, cướp đảo Vọng Nhai, giết sạch người trên đảo, vẫn phải dùng đoạt, người trên đảo giết sạch, vẫn dùng hải tặc danh nghĩa.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Quốc quân không tức giận à? Sẽ không xuất binh? Nhỡ ra chờ ta xuất binh đoạt đảo Vọng Nhai, quốc quân điều động đại quân tiến đánh ta, đoạt đảo Vọng Nhai trở lại, ta chẳng phải công toi, là làm áo cưới cho người khác.
Bá tước Tấn Hải tước Đường Luân nói:
- Nộ Triều Hầu xin yên tâm, ta đã đàm phán, sẽ lôi cả bọn xuống nước.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Ngươi định tìm người nào nói chuyện?
Đường Luân nói:
- Thái tử điện hạ, tiếp đó hàng năm phải chia một bộ phận từ đảo Vọng Nhai cho hắn.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Chia bao nhiêu?
Đường Luân nói:
- Một phần tư, đổi lấy quốc quân không xuất binh đoạt lại đảo Vọng Nhai.
Ánh mắt của Cừu Thiên Nguy lóe lên:
- Hôm nay đảo Vọng Nhai có bao nhiêu quân phòng thủ?
Đường Luân nói:
- Ba nghìn, hơn nữa còn ở liên tục không ngừng thêm binh. Kim Trác quả thực điên rồi, chi vô số vàng để ra sức tăng cường quân bị, chính là một phủ Bá Tước Huyền Vũ lại tăng cường quân bị năm nghìn, hơn nữa còn mộ binh ba nghìn dân binh, toàn bộ đều khoác khôi giáp cùng vũ khí.
- Bá tước Kim Trác này điên rồi, hắn sẽ không sợ làm tức giận quốc quân à? - Cừu Thiên Nguy không dám tin tưởng:
- Một phủ Bá Tước, lại có tám ngàn vũ trang.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Điều này càng thêm chứng minh đảo Vọng Nhai có mỏ vàng, hơn nữa còn là số lượng dự trữ khổng lồ, để người bảo thủ như Kim Trác còn điên cuồng tăng cường quân bị, không tiếc đắc tội quốc quân. Nộ Triều Hầu, tốc độ chúng ta nhất định phải nhanh, ở vàng uy lực dưới họ Kim lực lượng của gia tộc mỗi một ngày đều ở tăng vọt. Thời gian kéo dài từ sáng đến tối, chúng ta tiến đánh đảo Vọng Nhai độ khó liền tăng một phần. Hơn nữa Bá tước Kim Trác phát động hơn vạn dân phu ở đảo Vọng Nhai xây công sự, một khi lâu đài xây, chúng ta đây muốn hạ được đảo Vọng Nhai liền khó khăn.
Cừu Kiêu nói:
- Bá tước Tấn Hải, ngươi giác phải cần xuất binh bao nhiêu mới có thể đánh hạ đảo Vọng Nhai?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Hôm nay Bá tước Kim Trác mỗi một ngày đều ở thêm binh, một tháng sau trên đảo Vọng Nhai trú quân có thể vượt qua bốn ngàn, hơn nữa hai ba nghìn dân binh, hơn vạn dân phu, chúng ta ít nhất phải xuất động gấp hai ba lần binh mã, mới có thể bắt.
Cừu Kiêu nói:
- Ta bây giờ rốt cuộc hiểu, phủ Bá Tước Huyền Vũ tại sao lại đột nhiên mua mấy trăm xe lương thực.
Đường Luân nói:
- Không sai, nhóm lương thực này toàn bộ chuyển về đảo Vọng Nhai, ước chừng trên trăm vạn cân. Bây giờ thái độ Bá Tước Huyền Vũ đặc biệt rõ ràng, thà mất đi đất phong, cũng tuyệt không mất đi đảo Vọng Nhai, được ăn cả ngã về không nên tất cả lực lượng đều đầu nhập trong đó
Cừu Thiên Nguy nói:
- Nói cách khác, chúng ta ít nhất phải xuất binh hai vạn, mới có thể thuận lợi đoạt được đảo Vọng Nhai?