Chương 330: Cừu Kiêu chết thảm khuất nhục! Vua Hải Tặc, xin ngài nén bi thương (2)
- Thẩm Lãng ngươi xong rồi, gia tộc họ Kim kết thúc, phủ Bá Tước Huyền Vũ xong luôn, Kim Mộc Lan cũng xong. Trên trời dưới đất, sẽ cũng không người nào có thể cứu ngươi.
- Thẩm Lãng ngươi chờ đó mà xem, chờ phụ thân ta dẫn đầu đại quân, giết sạch bọn ngươi, chém tận giết tuyệt...
Thẩm Lãng ngồi xổm xuống, nói:
- Gào rú xong chưa? Phát tiết xong chưa? Thoải mái chưa? Im được chưa?
Hai tròng mắt Cừu Kiêu vô cùng thù hằn, nhưng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
- Tiểu hầu gia, chuyện ta muốn cùng ngươi nói nhiều lắm, ta cần chỉnh lý một chút, nắm giữ tiết tấu tốt, như thế mới có thể với tâm linh của ngươi tạo thành cú đánh trí mạng, mới đủ gây chấn động. - Thẩm Lãng nói:
- Đầu tiên nhé, phía trên đảo Vọng Nhai căn bản không có vàng mỏ, tất cả vàng cũng là hội Thiên Đạo cho.
Cừu Kiêu hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Thẩm Lãng nói câu nói đầu tiên quả nhiên cũng rất chấn động.
- Không, không có khả năng, ta chính mắt thấy được mỏ vàng, ta chính mắt thấy được một số thỏi vàng đã tinh luyện, có chừng mấy vạn cân. - Cừu Kiêu thét to.
Thẩm Lãng nói:
- Đó là ta dùng mấy chục vạn lượng vàng hòa tan, một lần nữa biến thành cát vàng xen lẫn trong trong lớp bùn đất, trăm phương ngàn kế đó chứ.
Cừu Kiêu ra sức lắc đầu:
- Không có khả năng, ngươi không có khả năng có nhiều vàng như vậy, hội Thiên Đạo sao có thể cho ngươi nhiều tiền như vậy, tầm hơn một trăm vạn lượng vàng, không có khả năng, không có khả năng...
Thẩm Lãng không nói gì, trực tiếp lấy tới cái gương, một tấm gương thủy tinh dài một thước, đặt ở trước mặt Cừu Kiêu.
- Một tấm gương này, chi phí không đến một lượng bạc, ngươi nói có đáng giá một triệu lượng vàng hay không? - Thẩm lang nói.
Cừu Kiêu tức khắc ngây người.
Gã phách lối tàn ác, thế nhưng gã không ngốc, ngược lại gã đặc biệt khôn khéo.
Thấy bản thân trong gương, rõ ràng sáng rực trước nay chưa từng có, vượt xa tất cả gương đồng, gương bạc lẫn gương thạch anh.
Gã dễ dàng có thể suy đoán ra, giá trị cái gương này vượt xa một triệu lượng vàng.
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Hội Thiên Đạo thảo nào sẵn lòng xuất ra hơn một trăm vạn lượng vàng.
Thẩm Lãng nói:
- Chuyện thứ hai, ngươi không hiếu kỳ những dấu răng này trên người ta là ai cắn à? Ngươi không hiếu kỳ vì sao tr*m ta sưng đỏ thế à? Ngươi biết ta bị người nào làm nhục cả đêm à?
- Là tỷ tỷ Cừu Yêu Nhi của ngươi đó! Nàng ước chừng đè ta suốt hai canh giờ, thực sự để ta đau muốn chết, thế nhưng cũng cho ta thoải mái hết sức luôn.
- Mặt khác, mỹ nữ đại phu chữa lành bệnh cho Cừu Yêu Nhi, chính là bản thân ta đây.
Tin tức này càng thêm chấn động, để Cừu Kiêu hoàn toàn không thể tin nổi.
Cả người giống như bị sét đánh vậy.
- Ta có ưu tú hay không? Ngươi mau khen ta, mau khen ta đi chứ! - Thẩm Lãng nói.
- Cừu Kiêu, ngươi thèm nhỏ dãi Cừu Yêu Nhi mười mấy năm, thế nhưng ngay cả nửa đầu ngón tay cũng không có đụng tới, mà ta mới vừa cùng nàng gặp mặt một lần liền ngủ mười lần, tầm mười lần, nghiệt duyên!
- Mặt khác Cừu Kiêu ngươi có biết hay không, đêm hôm đó Cừu Yêu Nhi đã trúng tình độc, căn bản không còn sức phản kháng, chỉ cần ngươi thoáng gan dạ như vậy một chút, ngươi là có thể ngủ thẳng nàng, hơn nữa còn có thể ngủ thẳng Từ Thiên Thiên, đáng tiếc, ngươi chưa đủ gan dạ!
- Đáng tiếc không phải ngươi có thể đè nàng đến cuối cùng.
Cừu Kiêu thực sự muốn hỏng bét, muốn điên rồi!
- Thẩm Lãng, ta giết ngươi, ta giết ngươi!
Cừu Yêu Nhi, Cừu Yêu Nhi, người gã mong nhớ ngày đêm.
Lại bị thằng tra nam Thẩm Lãng này ngủ.
...... A!
Thẩm Lãng nói tiếp:
- Chuyện thứ ba, ngươi chẳng lẽ không tò mò ta vì sao phải đi cứu trị Cừu Yêu Nhi, ta vì sao phải chế tạo thế này một trò bịp bợm hoành tráng thế này? Quan trọng nhất là ta vì sao giữ lại ngươi mà không à?
- Trong thiên hạ những kẻ từng đắc tội với ta, trên cơ bản đều chết sạch.
- Mà trong số những kẻ đắc tội với ta thì Cừu Kiêu nhà ngươi mất nhân tính nhân. Kết quả ta luôn luôn không có giết ngươi, thậm chí không có tìm ngươi gây phiền phức, đáng sợ hơn là ta lại đi lấy lòng ngươi.
- Thiếu chủ Cừu Kiêu, lòng dạ ngươi thật ghê gớm, dạng rắn độc như ta đi lấy lòng một người nào đó, theo đúng lý người đó phải cả đêm ngủ không yên,, rõ ràng như không bình thường, ngươi thế nào lại không phát hiện được kia chứ.
Cừu Kiêu tức khắc hết hồn nói:
- Thẩm Lãng, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?
Thẩm Lãng nói:
- Ta muốn tạo ra một cái bẫy hoành tráng trên đảo Vọng Nhai, một thiên la địa võng, để thu hút cha ngươi qua đây, để ông ta mang mấy mấy vạn hải tặc tới, tiếp đó... Toàn bộ chết hết.
- Ta muốn giết sạch cả nhà họ Cừu các ngươi.
- Ta muốn chém sạch sẽ toàn bộ hải tặc thành Nộ Triều.
- Ta muốn báo thù mối hận 20 năm trước của gia tộc họ Kim.
- Ta muốn đoạt đi thành Nộ Triều!
Nghe những lời này.
Cừu Kiêu rợn cả tóc gáy, dù cho cái cổ đã không còn cảm giác gì, dù cho đã bị thiến, nhưng lông tr*m vẫn dựng thẳng lên.
Ra tay lớn như vậy?
Âm mưu khổng lồ như thế này?
Thấy những điều chưa thấy, nghe những điều chưa nghe.
- Dưới trướng phụ thân ta có mấy vạn hải tặc, ngươi làm sao có thể đánh thắng được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ chính là đám các ngươi. - Cừu Kiêu kêu gào nói.
Thế nhưng gã lại chột dạ.
Trước mắt tên Thẩm Lãng này thật là đáng sợ, hắn có thể sắp xếp cạm bẫy khổng lồ thế này.
Vậy hắn còn có chuyện gì không làm được?
Não Cừu Kiêu bắt đầu vận chuyển.
Thẩm Lãng bắt đầu sắp xếp mọi chuyện có phải từ lúc tranh đảo Kim Sơn hay không?
Không, không phải!
Khi hắn viết 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, cũng đã bắt đầu sắp xếp.
Trong thiên hạ còn có kẻ nào đáng sợ hơn ngươi sao?
Tức khắc Cừu Kiêu thét to:
- Thẩm Lãng, ngươi là người hay quỷ a!
Thẩm Lãng nói:
- Cừu Kiêu huynh, đối thoại của ngươi có chiều sâu hơn rồi đó? Cảm ơn!
- Ôi! - Thẩm Lãng lại phát sinh một tiếng thở dài nói:
- Kết thúc khoe khoang, tức khắc cảm thấy trống rỗng quá chừng.
Tiếp đó, tay hắn sẽ phải giơ lên.
Cừu Kiêu gặp việc này, biết đây là tín hiệu, đây là tín hiệu Thẩm Lãng muốn giết người.
Không, ta không thể chết được.
Dù cho bị thiến, sống cũng tốt hơn so với chết.
Ta phải sống nữa, ta phải sống nữa.
- Thẩm Lãng, ngươi đừng giết ta, đừng giết ta...
- Lãng gia, van cầu ngươi đừng giết ta.
- Ta hữu dụng, ta đặc biệt hữu dụng. Lãng gia, ta không biết ngươi thế nào tiêu diệt mấy vạn hải tặc thành Nộ Triều của ta, ta cũng không biết ngươi thế nào cướp đi thành Nộ Triều của ta, thế nhưng khi ngươi đại công cáo thành, chẳng lẽ không cần phải có một nhân chứng à?
- Để ta mắt mở trừng trừng nhìn tất cả chuyện này phát sinh, chẳng lẽ không thoải mái à? Ta là địch nhân của ngươi, ngươi hẳn nên để ta sống sót, đây mới là nghiêm phạt đối với ta lớn nhất.
- Hơn nữa ta biết kho vàng của phụ thân ta ở nơi nào, ngươi đừng giết ta, đừng giết ta!
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Hắn phục!
Con người muốn cầu sinh lại mạnh mẽ đến nước này à?
Bị thiến còn muốn sống? Hơn nữa dưới cổ đã tê liệt hết rồi, còn muốn sống sót?
Thẩm Lãng nói:
- Cừu Kiêu huynh, ta cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý. Như thế ta cho mạng sống của ngươi cơ hội, ngươi phải nắm chặt, được không?
Cừu Kiêu ra sức gật đầu nói:
- Ta nhất định nắm chặt, cảm ơn Lãng gia, từ nay về sau, ta làm cho ngươi heo làm chó, làm trâu làm ngựa.
Thẩm Lãng đốt một nén nhang, cắm trên mặt đất.
Tiếp đó, hắn hướng bên ngoài chỉ vào nói:
- Ngươi xem đây một cánh cửa bên ngoài.
Bên trái cánh cửa mở ra.
Ngoài cửa cách đó một trăm mét, có một cô gái, một mỹ nhân tư thế oai hùng hiên ngang.
Thẩm Lãng nói:
- Cừu Kiêu huynh, ngươi thấy mỹ nhân kia à?
Cừu Kiêu gật đầu một cái nói:
- Lãng gia, ta thấy được, thấy được.
Thẩm Lãng nói:
- Nói cho ta biết, nàng là người nào?
Cừu Kiêu nói:
- Kim Kiếm Nương.
Thẩm Lãng nói:
- Đúng, Kim Kiếm Nương, chính là Kim Kiếm Nương ngươi mong nhớ ngày đêm. Đêm qua ngươi còn nói với ta, ngươi phải ngủ với nàng đúng hay không? Bây giờ ta đã tìm nàng tới cho ngươi, ngươi nói ta có đối xử tốt với ngươi không?
- Tốt, tốt. - Cừu Kiêu nói:
- Cảm ơn Lãng gia, cảm ơn ân công.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi leo đến trước mặt nàng, hôn đế giày nàng, chỉ cho ngươi thời gian một nén nhang. Nếu như ngươi thành công, ta liền không giết ngươi.
Cừu Kiêu ra sức gật đầu:
- Cảm ơn ân công, cảm ơn ân công.
Tiếp tục, hắn bản năng sẽ phải bò về phía Kim Kiếm Nương đi.
Chính là một trăm mét, thời gian một nén nhang, không nên quá ung dung.
Thế nhưng ngay sau đó gã bỗng nhiên phát hiện, bản thân hai tay hai chân cũng không thể động, bò thế nào.
- Ân công, tay chân ta cũng không thể động, bò không được. - Cừu Kiêu nói.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi phải còn có hàm răng à? Dùng hàm răng bò cũng cũng đượ mcà.
Cừu Kiêu tức khắc muốn bùng nổ.
Dùng hàm răng bò?
Ngươi bò cho ta xem hả?
Thế nhưng, gã không dám tức giận.
Cái mạng nhỏ của gã hoàn toàn nắm giữ ở trong tay Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng, ngươi chờ cho ta, ngươi chờ cho ta.
Kế tiếp.
Một màn lật đổ thế giới quan Thẩm Lãng xuất hiện.
Cừu Kiêu lại thực sự làm xong rồi.
Thật không còn nghi ngờ gì nữa.
Kỳ tích!
Gã lại thực sự dùng hàm răng bò về phía trước.
Trước dùng hàm răng cắn một hòn đá mục tiêu, sau đó kéo thân thể về phía trước.
Thẩm Lãng thấy da đầu tê rần, kính nể vạn phần.
Con người muốn cầu sinh mạnh đến nổi đến nước này à?
Cừu Kiêu, ngươi quá ngầu.
Thật lợi hại!
Cứ như vậy, Cừu Kiêu dùng hàm răng từng bước một kéo về phía trước.
Gã cách Kim Kiếm Nương chỉ có một trăm mét mà thôi.
Nhưng mỗi một mét, đều như chãy huyết lệ.
Mỗi một mét gian nan như địa ngục vậy.
Mỗi một mét đều vô hạn khuất nhục.
Cừu Kiêu hoàn toàn bằng vào ý chí đang chiến đấu, dù cho hàm răng rớt mấy cái, dù cho mặt mũi máu tươi, gã vẫn ra sức bò về phía trước.
Thẩm Lãng ngươi chờ đó cho ta.
Lần này ngươi để ta sống sót, ta nhất định giết cả nhà ngươi, giết cả nhà ngươi!
Khi nén nhang còn dư lại một phần mười.
Cừu Kiêu hoàn thành cái sự nghiệp to lớn này.
Gã dùng hàm răng bò được một trăm mét, bò đến dưới chân Kim Kiếm Nương.
- Ân công, ta hoàn thành, ta hoàn thành, ta có thể sống. - Cừu Kiêu khóc rống chảy cả nước mắt.
Gã cảm thấy bản thân mới vừa hoàn thành sự nghiệp trọng đại nhất.
Thẩm Lãng nhiệt liệt vỗ tay, thở dài nói:
- Không tầm thường, Cừu Kiêu huynh quá thần kỳ, ngươi sáng lập một kỳ tích.
Cừu Kiêu khóc thút thít nói:
- Cảm ơn ân công, cảm ơn ân công.
Thẩm Lãng nói:
- Không cần cảm tạ, cái kỳ tích này là ngươi hoàn thành, ngươi sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử, ta không giết ngươi, ta nói được thì làm được.
Cừu Kiêu khóc lớn nói:
- Cảm ơn ơn tha mạng của ân công.
Thẩm Lãng nói:
- Không khách khí, ta nói ta không giết ngươi, thế nhưng ta không cách nào ngăn cản người khác giết ngươi, thật xin lỗi!
Nghe những lời này.
Kim Kiếm Nương rút kiếm, chợt đâm xuyên qua trái tim Cừu Kiêu.
Tiếp đó, kiếm thứ hai cắt đứt đầu Cừu Kiêu.
Vua Hải Tặc nhỏ, chết không nhắm mắt.
Thẩm Lãng tiến lên, cầm lấy đầu Cừu Kiêu, đưa cho bên trên một người áo đen.
Người này, chính là sứ giả đượ Vua Hải Tặc Cừu Kiêu phái tới. Gã vốn đến để Cừu Kiêu cải biến phương án đàm phán, lên giá thành tỉ lệ 8:2.
Vừa rồi, gã tận mắt chứng kiến Cừu Kiêu bò lê bò lết, như là chó vậy.
Gặp được cái chết khuất nhục thê thảm của Cừu Kiêu.
Thẩm Lãng đặt cái đầu Cừu Kiêu trên tay sứ giả Vua Hải Tặc, nói bằng giọng trịnh trọng:
- Huynh đài, xin nén bi thương!
- Mặt khác, làm phiền ngươi cầm đầu Cừu Kiêu huynh tự mình đưa đến tận tay Vua Hải Tặc, nhắn nhủ với lão nhân gia đó bớt đau buồn đi.
- Thuận tiện cũng cầm hơn hai ngàn cái đầu đưa cùng luôn một thể nhé.
- Đúng rồi, không nên quên nói cho Vua Hải Tặc, đứa con hắn yêu bị chết rất không bình thản!
- Trân trọng, thuận buồm xuôi gió!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay chương gần hai vạn mốt, ta... Ta đúng là điên!
Các huynh đệ, hỗ trợ cho ta, khuyến khích ta, cho ta sức mạnh!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Vâng, 3 chương hơn hai chục ngàn chữ. Mị muốn tiêu.