Chương 345: Mười tám tầng địa ngục! Trấn áp Cừu Yêu Nhi (1)
Bá tước Tấn Hải Đường Luân mặc kệ Cừu Hào đi làm gì.
Dù sao cũng bây giờ đảo Kim Sơn đã không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Gia tộc họ Kim gần như đã bị xóa đi khỏi thế giới này.
Hạm thuyền của ông ta chạy ở cái hải vực này, Đường Luân đặc biệt khí phách hăng hái, giống như đang tuần tra trong vùng biển của mình vậy.
Chẳng mấy chốc, đảo Vọng Nhai đang ở trước mắt.
Nhìn từ mặt biển, hòn đảo này rõ ràng nhỏ.
Diện tích đảo Vọng Nhai chỉ có hơn một trăm cây số vuông, địa hình dài và hẹp.
Nơi này rộng chừng ba bốn km, chiều dài dọc theo đường bắc nam là hai đến ba mươi km.
Phần lớn cũng là vách đá cheo leo, chỉ có phía Nam có một bến tàu, còn có một bãi cát.
Mà ruộng muối của gia tộc họ Kim chính là ở ngay trên bãi cát đó.
Từ xa ngắm đảo Vọng Nhai này, Đường Luân sinh lòng hào phóng.
Chỉ một hòn đảo nhỏ như vậy, ai có thể nghĩ tới phía trên lại có mạch vàng thời thượng cổ.
Nhà ta tuy rằng chỉ có thể được chia đến 10%, nhưng là tuyệt đối là con số khổng lồ, thậm chí sẽ vượt xa tiền lời toàn bộ đảo Kim Sơn.
Vương triều Đại Tấn có thể bằng vào một mạch vàng thời thượng cổ mà điên cuồng quật khởi, từ một hầu quốc biến thành vương quốc. Gia tộc họ Đường của ta vì sao không thể từ một phủ Bá Tước biến thành một phủ Hầu tước, thậm chí phủ Công tước được kia chứ?
Gia tộc họ Đường của ta quật khởi, liền từ nay về sau tiến lên!
Bá tước Kim Trụ, ông năm đó uy phong lẫm lẫm, khí phách tận trời thời điểm có thể có nghĩ tới hôm nay, ta là kẻ sẽ giẫm lại xương của gia tộc họ Kim quật khởi.
Chẳng mấy chốc, khi ba chiếc chiến hạm của Đường Luân tới gần vùng biển đảo Vọng Nhai, đã bị bao vây ngăn cản.
Đương nhiên là chiến hạm Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.
Những chiến hạm này trung thành và tận tâm, vẫn tuần tra ở vùng biển này, trục xuất bất kỳ đội thuyền nào đến gần.
Vua Hải Tặc tổng cộng dùng hơn một trăm chiếc chiến hạm, trong đó hơn phân nửa đều bỏ neo.
Còn lại mấy chục chiếc không ngừng ngày đêm mà tuần tra.
- Người một nhà, người một nhà.
Mấy chục hải tặc từ tàu chiến Cừu Thiên Nguy lên tàu của Bá tước Tấn Hải.
Đường Luân là Bá tước cao quý chắc là sẽ không để ý tới bọn họ, bắt chuyện những hải tặc này chính là con trai thứ chín của ông ta.
Mấy thủ lĩnh hải tặc khom mình hành lễ.
- Bái kiến công tử Đường Cửu, chúc ngài năm mới tốt lành.
Công tử Đường Cửu một người ném qua hai lượng vàng, mắng:
- Thứ vô lại gì đâu.
Cái mấy hải tặc đầu sỏ cười nói:
- Công tử Đường Cửu, ngài còn rượu không? Suốt mấy ngày mấy đêm chúng ta đều ở trên mặt biển tuần tra, đại vương cũng không đưa mệnh lệnh mới qua đây, toàn bộ rượu đều uống cạn sạch, không kéo dài được nữa.
Công tử Đường Cửu lại mang qua tới một thùng rượu cho bọn họ.
- Cảm ơn công tử Đường Cửu, gia tộc họ Đường công hầu muôn đời, công hầu muôn đời.
Tiếp đó, những hải tặc này sẽ phải rời thuyền, cho qua ba chiếc chiến thuyền của gia tộc họ Đường.
Đường Luân lại để cho người thưởng mấy lượng vàng.
- Tình hình chiến đấu trên đảo như thế nào? - Đường Luân bèn hỏi.
- Tiểu nhân không biết. - Tên thủ lĩnh hải tặc kia nói:
- Phụng mệnh lệnh của đại vương, chúng ta thời thời khắc khắc đều phải ở cái vùng biển này dò xét, không được để bất luận thuyền bè nào tới gần. Nhưng mà chắc đã sớm kết thúc rồi, mấy ngày trước là trận chiến mới vừa lên đất liền, quân đội phủ Bá Tước Huyền Vũ dễ dàng sụp đổ, hai ngày trước càng là ngay cả thanh âm chém giết chiến đấu cũng không có, ngài xem... Doanh trại và cờ của đại vương vẫn ở chỗ này mà.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân vô cùng cố gắng nhìn ra xa, cuối cùng ở vị trí bốn năm dặm trên đảo, thấy được một doanh trại.
Phía trên có một lá cờ mang chữ “Cừu” tung bay trong gió, miễn cưỡng có thể nhìn thấy.
Đó không phải là vị trí cái hố lộ thiên của gia tộc họ Kim.
Đường Luân phất tay, ý bảo mấy thủ lĩnh hải tặc này rời thuyền.
Vậy mấy thủ lĩnh hải tặc nói:
- Bá tước Tấn Hải, ngài cùng đại vương chúng ta là bạn tri kỉ tốt đẹp, ngài đến trên đảo hãy xin hộ cho bọn ta được lên đảo một lần. Hôm nay thời tiết trên biển trôi cũng không quá thoải mái.
Đường Luân nói:
- Ngươi rõ ràng cũng muốn đi chia vàng đi.
- Hì hì, hì hì... – Tên đầu sỏ hải tặc cười.
Đường Luân nói:
- Được, ta sẽ nhắc nhở việc ấy cho ngươi.
Tiếp đó, ba chiếc thuyền của Đường Luân chạy về hướng bến tàu đảo Vọng Nhai.
Những tên hải tặc tuần tra rống to:
- Tránh hết ra, tránh hết ra, đây là thuyền của lão nhân gia Bá tước Tấn Hải đó.
Tiếp đó, xung quanh phía trên tàu chiến hải tặc đều vung vẩy cờ, hướng Bá tước Tấn Hải chào.
Đường Luân đặc biệt hưởng thụ.
Công tử Đường Cửu nói:
- Phụ thân, thật không ngờ ngài ở trước mặt những hải tặc này cũng được tôn kính như thế này.
Đường Luân cười mà không nói, đám hải tặc tuần tra muốn để cho mình xin xỏ với Cừu Thiên Nguy nên mới ân cần như thế này.
Chẳng mấy chốc, ba chiếc thuyền Cừu Thiên Nguy dừng sát ở phía trên bến tàu.
Ông ta suất lĩnh hai trăm người lên đất liền đảo Vọng Nhai, giơ cao cờ Bá tước Tấn Hải, bước tiến phóng khoáng về phía cái hầm lớn.
Đội ngũ chỉnh tề, đội hình bắt mắt.
Đây là phủ Bá tước Tấn Hải phô trương, nhất định phải ở trước mặt hải tặc giương cao thể diện.
Đi ở trên đường lớn.
- Gia tộc họ Kim bản lãnh khác không có, bản lĩnh sửa đường rõ ràng đủ mạnh. - Công tử Đường Cửu trào phúng nói:
- Cái chỗ chim không sót cứt như đảo Vọng Nhai cũng có thể sửa sang ra con đường lớn bằng phẳng thế này, rộng hơn một trượng, hai bên còn có rãnh thoát nước.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân hỏi:
- Mà hôm nay những con đường này cũng thuộc về chúng ta, conphải nhớ kỹ, gia tộc một khi sa sút, sẽ có kết cục như thế. Con có biết nguyên nhân căn bản gia tộc họ Kim sa sút à?
Công tử Đường Cửu đáp:
- Quá ngu.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân giải thích:
- Đúng, quá ngu xuẩn. Kim Trác chỉ lấy một vợ, Kim Vũ cũng chỉ lấy một vợ, Kim Mâu cũng chỉ lấy một. Đây đều là tật xấu gì vậy, gia tộc lớn như vậy, còn cố cho thằng phế vật Kim Mộc Thông làm người thừa kế, cho tới tam đại con một mấy đời. Quý tộc trăm năm còn chơi một lòng si tình, ngu xuẩn không thể tả.
Công tử Đường Cửu gật đầu nói:
- Phụ thân nói đúng, cho nên con đã có năm nữ nhân, sinh bốn đứa bé.
Công tử Đường Cửu năm nay mới mười bảy.
Đường Luân nói:
- Đúng, phải nhiều ngủ đàn bà, sinh nhiều con, gia tộc mới có thể thịnh vượng phát triển.
Công tử Đường Cửu nói:
- Phụ thân, nghe nói ngài tính gả Thập Tam muội cho Kim Mộc Thông?
- Ừ. - Đường Luân.
Công tử Đường Cửu nói:
- Nhưng mà, Thập Tam muội là con gái thúc thúc, thúc thúc mất, lúc này mới nuôi ở nhà của chúng ta.
Đường Luân nói:
- Như thế không tốt sao?
Công tử Đường Cửu thoáng do dự, nói:
- Phụ thân... Cái này, cái này, con đã ngủ qua Thập Tam muội.
Nói ra lời này, công tử Đường Cửu là rất lo lắng.
Đường Luân nói:
- Không có việc gì, ngủ tiếp. Tốt nhất sau khi gả cho Kim Mộc Thông, sẽ miễn phí đưa cho hắn một đứa con trai.
Công tử Đường Cửu mừng rỡ nói:
- Hay quá! Vậy sau này, gia tộc họ Kim chính là họ Đường chúng ta.
Đi tầm hai khắc.
Đoàn người Đường Luân cuối cùng đã tới vị trí hố lộ thiên lớn.
Chi chít doanh trại, xoay quanh cái hố lớn.
Phía trên chỗ nào cũng tung bay cờ hải tặc.
Cách thật xa, Đường Luân hét lớn:
- Nộ Triều Hầu, ta đến đây!
- Làm sao giữa ban ngày, đều ở trong doanh trại này nằm ngủ, cũng không có ai giữ cửa trại.
- Ôi chao, ta cũng hồ đồ, toàn bộ binh sĩ gia tộc họ Kim bị chém tận giết tuyệt, còn cần ai giữ trại nữa.
- Kim Trác chưa chết hả? Thẩm Lãng chưa chết hả?
- Nộ Triều Hầu, tuyệt đối cho bọn họ còn một chút hơi tàn. Ta và gia tộc họ Kim có đại thù trăm năm, một đao hạ trí mạng Kim Trác giao cho ta tới giết được không? Hoặc là một đao chặt bỏ đầu hắn giao cho ta cũng được.
- Tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này nhất định là phải lăng trì xử tử, thiết nghĩ, người muốn giết hắn nhiều lắm, then chốt một đao không tới phiên ta, thế nhưng một đao thiến hắn có thể dành cho ta không vậy.
Đường Luân cố ý lớn tiếng như vậy để hòa hoãn không khí.
Cuối cùng ông ta là không mời mà tới, hơn nữa còn là tới được chia mạch vàng thời thượng cổ.
Cứ như vậy, ông ta nghênh ngang đi vào trong doanh trại Vua Hải Tặc.
Tiếp đó!
Vô số người nhào lên.
Kơn bốn ngàn binh sĩ gia tộc họ Kim, bao vây xung quanh hai trăm người Bá tước Tấn Hải Đường Luân.
Đương nhiên, chỗ này chỉ có hơn bốn trăm tên lính lão luyện. Còn lại hơn một ngàn tên tân binh, hai nghìn tên dân binh.
Nhưng là bọn họ mặc khôi giáp chính quy, nhìn qua hoàn toàn là chủ lực gia tộc họ Kim.
Đường Luân nhìn thấy một màn này.
Tức khắc một trận lảo đảo, trước mắt trở nên tối sầm.
Gắng sức vỗ đầu.
Đây... Đây là ảo giác à?
Ta đây là đang nằm mơ à?
Vì sao thấy là binh sĩ gia tộc họ Kim vậy? Bọn họ không phải hẳn là chết hết à?
Ba vạn đại quân Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy ở đâu?
Cừu Thiên Nguy nhà ngươi đùa kiểu gì với ta thế, ngươi để thủ hạ hải tặc mặc khôi giáp gia tộc họ Kim? Sẽ hù chết người biết không?
Con trai Đường Tung của ta ở đâu?
Ba nghìn tư quân gia tộc họ Đường của ta ở đâu?
Mà ngay tại lúc này, một người vô cùng quen thuộc bước ra.
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác.
- Bá tước Tấn Hải, lâu ngày gặp lại!
Cái này, đây không phải là giấc mơ.
Đây cũng không phải là Cừu Thiên Nguy đùa giỡn.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân cảm giác cả người đều cứng ngắc, toàn bộ tay chân đều không nghe lệnh.
Cả người đều không thể hít thở.
Ra, ra, ra... chuyện gì.
Tại sao phải như thế hả?
Kim Trác tại sao còn sống kia chứ?
Đến tột cùng chuyện gì xảy ra vậy?
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Đường huynh đến thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn, kế tiếp hai chuyện phiền toái đều có thể giải quyết.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân gào thét nói:
- Tại sao phải như thế? Cừu Thiên Nguy ở đâu? Ba vạn đại quân của hắn ở đâu? Con trai Đường Tung của ta ở đâu? Ba nghìn tư quân của ta ở đâu?
Bá tước Huyền Vũ Đường Luân chỉ vào cái hố lớn nói:
- Này, tại đây.
- Ba vạn hải tặc Cừu Thiên Nguy, còn ba nghìn tư quân gia tộc họ Đường của huynh đều trôi nổi ở dưới này.
- Bá tước Tấn Hải tới để nhặt xác bọn họ à? Vậy thì thật ngại quá, bây giờ đã đóng băng, có thể phải chờ tới mùa xuân băng mới tan được.
Đường Luân run rẩy đi tới hố to bên cạnh, đi xuống nhìn.
Tiếp đó, ông ta gặp được một màn trước nay chưa từng có.
Trong cái hố lớn đó, đầy những xác người.
Vô số kể.
Hơn nữa nước trong toàn bộ cái hố đó đã đóng một tầng băng.
Xuyên thấu qua lớp băng, nhìn một đống thi thể chi chít, càng làm cho người nhìn thấy mà giật mình.
- Ba nghìn tư quân của ta ở đâu? Ba nghìn tư quân của ta ở đâu? - Đường Luân hét lớn.
Bá tước Huyền Vũ Đường Luân nói:
- Tư quân nhà ngươi mặc áo giáp, cho nên chết đuối từ sớm, bây giờ còn chìm ở đáy nước, trôi không được.
Đường Luân muốn rống to hơn.
Lại không phát ra được thanh âm nào.
Muốn khóc lớn, nhưng chảy không ra nước mắt.
- Tại sao phải như thế? Tại sao phải như thế?
- Chúng ta rõ ràng có hơn ba vạn người, tại sao phải thua, tại sao phải chết hết vậy?
Bá tước Huyền Vũ không nói gì.
Đường Luân xoay người lại nói:
- Hết chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng, đúng hay không?
Bá tước Huyền Vũ Kim Trác nói:
- Đúng, hơn nữa căn bản không có mạch vàng thời thượng cổ gì, chính là vì bẫy chết Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy. Nhưng thật không ngờ, Bá tước Tấn Hải nhà ngươi cũng khẩn cấp xông vào chịu chết.
- Ta... Ta... Ta...
Đường Luân nước mắt cuối cùng chảy ra, trào ra.
Hơn nữa nước mắt nước mũi cùng nhau tuôn ra.
Đau khổ, bi thương, hối hận.
- ...... A!
Nếu như là lúc trước, ông ta sẽ tràn trề vô hạn không cam lòng cùng phẫn nộ.
Thế nhưng bây giờ, ông ta chỉ có băng giá cùng tuyệt vọng, vô biên vô tận thê lương.
Ông ta đã trải qua hai lần chịu đả kích trí mạng.
Tranh chấp đảo Kim Sơn là lần đầu tiên.
Phủ Bá Tước Huyền Vũ trả tiền lại hội Ẩn Nguyên là lần thứ hai.
Trải qua hai lần đả kích khổng lồ thế này, Đường Luân vẫn chống đỡ nổi, vẫn dụng hết toàn lực, xuất binh ba nghìn tư quân tới đảo Vọng Nhai tiến đánh gia tộc họ Kim.
Ông ta dùng tận dụng tất cả lực lượng, cũng muốn tiêu diệt phủ Bá Tước Huyền Vũ, Đường Luân ta đây chính là một người đàn ông không thể ngã xuống.
Thế nhưng lúc này đây!
Ông ta trực tiếp từ thiên đường ngã vào mười tám tầng địa ngục.
Cũng không đứng dậy nổi nữa.
Đường Luân ta đây hoàn toàn kết thúc.
Gia tộc họ Đường của ta hoàn toàn kết thúc.
- Liệt tổ liệt tông, con cháu bất hiếu, con cháu bất hiếu.
Tiếp đó trước mắt Đường Luân tối sầm, trực tiếp ngửa ra sau ngã xuống, ông ta sẵn lòng lập tức cứ như vậy chết đi.
...
Thành Nộ Triều!
Từ Thiên Thiên lúc đầu bị giam lỏng trong đó, nhưng nàng chỉ nói một câu, đã được nữ võ sĩ Cừu Yêu Nhi mang tới.
- Mau dẫn được ta đi cứu chủ nhân nhà ngươi, bằng không liền không còn kịp nữa!
Lúc này!
Nàng chợt vọt tới Cừu Yêu Nhi trước mặt, dang hai cánh tay, hướng dưới lâu đài kêu khóc:
- Thẩm Lãng, van cầu ngươi đừng động thủ, đừng giết Cừu Yêu Nhi!
- Trong bụng của nàng thật sự có hài tử của ngươi, đã hơn một tháng, kinh nguyệt của nàng còn chưa có lại đây.