Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 367: Việc vui của phủ Bá Tước! Thẩm Lãng tiến cung! (1)

Chương 367: Việc vui của phủ Bá Tước! Thẩm Lãng tiến cung! (1)





Phong thần là phong thần, không phải phong thần của ta (*).

(*) Ở Tây Âu, các lãnh chúa trực tiếp quản lý chư hầu bên dưới, nhưng không thể chỉ huy được chư hầu của các chư hầu này trực tiếp quản lý.

Thứ phép tắc này đặc biệt lưu hành ở phong kiến phương Tây, nhưng ở thế giới phương Đông sẽ không dễ tưởng bở như vậy.

Vương triều Đại Viêm tự có tình hình riêng.

Nhưng dù cho như thế, quốc quân bao biện sắc phong Kim Sĩ Anh là thành chủ Nộ Triều đã dầy xéo lằn ranh phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Tuy rằng bởi vì nguyên nhân tân chính, rất nhiều phép tắc tổ tông đều bị phá hỏng, thế nhưng cái quy củ này cũng quá xấu xa độc ác rồi.

Kết quả ở dưới sự khuyên bảo của Thẩm Lãng, Bá tước Huyền Vũ nhịn.

Bây giờ lại lại tới một đường ý chỉ.

Cho đòi Thẩm Lãng vào kinh đô?

Bá tước Huyền Vũ tức khắc không thể nhẫn nhịn, sắc mặt tại chỗ liền thay đổi.

Tên đại thái giám nói:

- Thẩm công tử tiếp chỉ đi, quốc quân triệu kiến ngươi đây là chuyện tốt vô cùng, chuẩn bị một chút lập tức lên đường đi.

Bên cạnh Bá tước Huyền Vũ nói:

- Vị công công này, lẽ nào ngài cũng muốn ở thành Huyền Vũ chờ, chuẩn bị cùng con rể của ta cùng nhau vào kinh đô à?

Lần trước với Kim Mộc Thông, chính là làm như vậy, đại thái giám dường như là áp tải Kim Mộc Thông vào kinh đô vậy.

Đại thái giám nói:

- Bá tước Huyền Vũ nói đùa, dù sao cũng ý chỉ ta đã đưa đến, còn có đi không, bản thân Bá tước Huyền Vũ quyết định đi.

Tiếp đó, đại thái giám này liền đi.

...

- Không đi!

- Không đi!

Vợ chồng Bá tước Huyền Vũ tất cả đồng thanh nói.

- Không đi.

Tân tấn thành chủ Nộ Triều Kim Sĩ Anh nói.

Lúc đầu gã vẫn luôn ở thành Nộ Triều nắm giữ quân vụ, kết quả quốc quân sắc phong gã làm thành chủ Nộ Triều, thế là gã liền không thèm đi thành Nộ Triều nữa, mà là chuyên chú với phòng ngự của phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Gã đã quyết định, trừ phi Bá tước Huyền Vũ Kim Trác ở thành Nộ Triều, bằng không gã tuyệt không một mình sống ở thành Nộ Triều, cũng tuyệt đối không nắm binh quyền.

Kim Sĩ Anh nói:

- Vị quốc quân này của chúng ta hành sự thật là không có có nửa phần nhân từ của tiên vương, cay nghiệt thiếu tình cảm đến mức tận cùng, cô gia không đi kinh đô, hắn có thể như thế nào? Cứ như vậy kéo dài được rồi.

Lúc trước Kim Sĩ Anh ít nói kiệm lời.

Thế nhưng bây giờ chỗ có thể đủ tỏ thái độ, gã nhất định phải tỏ thái độ, hơn nữa lập trường đặc biệt rõ ràng dứt khoát mà lại kiên quyết.

Thầy đồ Lâm nói:

- Dù sao cũng sứ giả nước Ngô cứ liên tiếp tới, kẻ nóng nảy chắc hẳn là quốc quân, hắn sẽ không sợ một lần nữa diễn ra kịch biến Diễm Châu à?

Tô Bội Bội nói:

- Kinh đô như là nơi cực kỳ nguy hiểm, Lãng nhi đi chỉ sợ phải ăn thiệt, không đi!

Lúc này Thẩm Lãng ngược lại cười nói:

- Không, con muốn đi.

Nghe những lời này, tất cả mọi người thất kinh.

Quốc quân người này hành sự, quả thực liên tục diễn dịch sự thay đổi của một quân vương đến mức tận cùng.

Đầu tiên là ba đạo ý chỉ trước đó, thưởng cho Trương Xung cái gọi là công tiêu diệt Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.

Ngay tất cả mọi người cảm thấy Trương Xung như một ngôi sao sáng dâng lên thì một án tham nhũng đã đánh Trương Xung vào nhà tù.

Thế là vô số người đều bỏ đá xuống giếng, tấu chương tố cáo bay vào trong cung như bông tuyết, quả thực muốn thiên đao vạn quả Trương Xung.

Kết quả toàn bộ bị ẩn không công khai, tên Chủ Bộ vô cùng tàn nhẫn càng là trực tiếp chết ở trong tù.

Các ngươi người nào nếu muốn giết Trương Xung, vậy quả nhân liền trước hết giết các ngươi.

Hôm nay với phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng là như vậy.

Bao biện làm thay, sắc phong Kim Sĩ Anh làm thành chủ Nộ Triều, khiêu khích ranh giới cuối cùng của Bá tước Huyền Vũ.

Lại cho đòi Thẩm Lãng vào kinh đô, ra vẻ muốn cắn người khác.

Tóm lại, ông ta chính là không cho ngươi đoán ra ông ta đến tột cùng phải làm gì, chính là muốn để cho người ta cảm thấy thiên uy khó lường.

Thẩm Lãng nói:

- Quốc quân giống như một con cọp, mà chúng ta nguyên lai là một con nai, ông ta có thể dễ dàng đập chết. Nhưng là chúng ta tiến vào hải lý, từ một con nai biến thành một con rắn biển, con cọp tạm thời xuống biển không được, giết không được chúng ta, vậy nó sẽ làm cái gì?

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Hướng về phía ngoài khơi gầm, đồng thời xé nát một con nai khác, uy phong lẫm lẫm, sát khí tận trời.

Thẩm Lãng nói:

- Đúng! Gia tộc họ Đường trình độ nào đó là vì quốc quân cõng nồi, trong lòng quốc quân một chút đều không hận ông ta, nhưng là vì làm cho chúng ta cùng quý tộc lâu đời khác kinh hoàng, ông ta trực tiếp chém ngang lưng Đường Luân, giết một nửa toàn bộ gia tộc họ Đường, đây là giết gà dọa khỉ.

- Người mà ông ta thống hận nhất vào lúc này không phải chúng ta, ngược lại là Trương Xung. Lúc trước ông ta coi trọng Trương Xung như thế, xem Trương Xung là đồ đao tân chính, thậm chí nhiệm vụ quận Nộ Giang còn chưa hoàn thành, cũng đã vì Trương Xung mưu đồ cho vị trí kế tiếp, Hạ đô đốc Diễm Châu.

- Quốc quân có sự xem trọng và đề bạt Trương Xung quả thực vô cùng dụng tâm, để ông ta làm hai lần ác quan, một lần ở Đông Giang thành, một lần ở quận Nộ Giang. Sau sẽ phải ở Diễm Châu bồi dưỡng ông ta cái nhìn đại cục, để ông ta tại ngoại giao cùng quân chính có kiến thụ, quả thực muốn xem ông ta thành cánh tay đắc lực, kết quả Trương Xung ở quận Nộ Giang thất bại.

- Ở trong mắt chúng ta, Trương Xung đã hết sức lợi hại, cướp đi một nửa quần đảo Lôi Châu. Ngăn cơn sóng dữ, ngăn cản thế cục phát triển theo hướng tan vỡ, kỳ thực chưa nói tới thất bại.

- Thế nhưng ở trong mắt của vua, thất bại chính là thất bại, ông ta không nhìn quá trình, chỉ nhìn kết quả.

- Trương Xung bại một lần, tân chính bị đình trệ, quốc quân thể diện mất đi, từ trong lòng ông ta rõ ràng hận không thể lập tức giết Trương Xung.

- Nhưng ông ta vẫn tĩnh táo lại, dùng một tội tham nhũng không đến nơi đến chốn nhốt Trương Xung ở bên trong ngục giam Đại Lý tự, cũng không kiểm tra, cũng không xử, cũng không thả, chính là dùng tuyết giấu đi.

- Hôm nay tân chính muốn tạm dừng, phủ Bá Tước Huyền Vũ của ta muốn cách biển làm vua. Đối với quốc quân mà nói quan trọng nhất là cái gì? Quân uy cùng thể diện.

- Cho nên ông ta muốn giết đến máu chảy thành sông, để cho người ta nghe tin đã sợ mất mật.

- Nó giống như một con cọp muốn về hàng, ngược lại cố ý gầm sơn lâm, muốn cho loạt thú quỳ rạp dưới đất không dám lộ ra.

- Nếu như ông ta thực sự muốn đánh muốn giết, ngược lại sẽ thái độ ôn hòa, hỏi han ân cần. Nếu là nó suy nghĩ thu hồi móng vuốt, ngược lại sẽ sát khí nghiêm nghị, kinh hoàng tứ phương.

- Cho nên chỉ cần ta vừa vào kinh, kế tiếp ý chỉ sắc phong nhạc phụ có thể sẽ xuống.

Thẩm Lãng đây vừa phân tích, đám người Bá tước Huyền Vũ nhất thời nhìn mà than thở.

Nguyên bản với một chút hành động của quốc quân, thật sự mờ mịt như sương mù, không biết vị chí tôn này muốn làm gì.

Hơn nữa cũng tràn đầy thấp thỏm cùng sợ hãi.

Thậm chí Bá tước Huyền Vũ thiếu chút nữa chuẩn bị để lộ ra tin đồn cùng nước Ngô đàm phán tiếng, thiếu chút nữa sẽ phải sử dụng chiêu số áp trục ra.

Nhưng mà, hết chuyện này cũng chỉ là quốc quân phô trương thanh thế, với gia tộc họ Kim điên cuồng thăm dò.

Hôm nay nghe được Thẩm Lãng phân tích, thế cuộc trước mắt lập tức trở nên rõ ràng.

- Hơn nữa dù cho quốc quân không cho đòi con vào kinh đô, bản thân con cũng muốn đi. - Thẩm Lãng cắn răng nghiến lợi nói:

- Tô Kiếm Đình lại nhảy vào nhà trong của chúng ta, không chỉ giết chết hơn một trăm người, hơn nữa còn làm nhạc mẫu đại nhân cùng Mộc Lan bị thương. Thù này nếu không phải báo, con còn có mặt mũi diễu võ dương oai hả? Không chém tận giết tuyệt gia tộc họ Tô, ta cũng không xứng làm Mộc Lan phu quân, không xứng làm con rể nhạc mẫu.

Nghe được lời này Tô Bội Bội mở cờ trong bụng.

- Giết, giết sạch bọn họ. - Nhạc mẫu vẫn là yêu ghét rõ rệt, cùng tính cách Bá tước Huyền Vũ ngược lại.

Bá tước Huyền Vũ nói:

- Lãng nhi, nếu như quốc quân muốn thăm dò, vì sao không cho đòi ta yết kiến? Như vậy mới càng thêm danh chính ngôn thuận.

Thẩm Lãng nói:

- Ngài là người như thế nào, quốc quân rõ mồn một. Mà con là như thế nào người, quốc quân còn không biết. Ông ta muốn xác định, nhà của chúng ta đến tột cùng sẽ làm phản hay không.

Lời nói này coi như không có.

Bá tước Huyền Vũ người này, không chỉ quốc quân thấy rất rõ ràng, tất cả những người khác cũng hiểu.

Ngay cả Đường Luân bị Bá tước Huyền Vũ bị bắt tù binh xong xuôi, cũng nửa điểm không lo lắng an nguy của mình. Bá tước Huyền Vũ đồng ý thả Đường Luân đi, đối phương cũng lập tức tin ngày.

Ngay cả địch nhân đều tuyệt đối tín nhiệm ngươi, nhạc phụ đại nhân có phẩm chất như vậy, Thẩm Lãng cũng thật không biết là nên kiêu ngạo, hay là nên bất đắc dĩ.

Đổi thành Thẩm Lãng?

Cắt!

Ngươi nói một dấu chấm câu ta cũng không thể tin.

Nhân phẩm của hai người này, một là chính vô tận, một là phụ vô tận. Thật không biết cặp cha vợ con rể này làm sao ở chung với nhau được.

Thẩm Lãng nói:

- Cho nên, gia tộc họ Kim chúng ta không làm phản, then chốt ở chỗ con, mà không ở nhạc phụ. Quốc quân triệu kiến con, chỉ muốn nhìn con có ý phản hay không. Hơn nữa cũng hy vọng cái tai họa con đây rời nhạc phụ đại nhân xa một chút, đỡ phải để gia tộc họ Kim sẽ mở rộng tiếp nữa.

Tô Bội Bội nói:

- Vậy quốc quân có thể phải thất vọng, chuyện làm phản mệt như vậy, mẹ không thích, Lãng nhi cũng không thích.

Thẩm Lãng nói:

- Cũng không phải sao, ta sống trên thế giới này chỉ có hai mục đích. Thứ nhất, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Thứ nhì, thiên hạ không còn kẻ thù này.

Lời này khi nghe thật sự dữ dội cực kỳ.

Thiên hạ không có kẻ thù.

Đây có hai cách giải thích, một loại là lòng dạ đặc biệt rộng rãi, cũng không kết thành hận thù.

Một cách nói khác chính là, kẻ nào đắc tội thì ta giết chết toàn bộ, vậy sẽ không có kẻ thù nữa.

Lãng gia hiển nhiên là cái loại sau.

...

Bên trong viện!

Mặc dù là ban ngày, nhưng Thẩm Lãng lại cùng Mộc Lan liều mạng, tiếp đó nằm vắt vẻo lên nhau..

- Nương tử, nàng yên tâm, ta đây lần đi kinh đô tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.

- Nhân phẩm của ta, nàng là tuyệt đối có thể tín nhiệm, Trương Xuân Hoa nàng cũng đã gặp, con hồ ly tinh này đẹp thật. Ả dụ dỗ ta như vậy, ta cũng không có vượt quá giới hạn.

- Từ Thiên Thiên nàng cũng đã gặp qua, cô gái này nhưng không biết xấu hổ, ở trên thuyền trăm phương nghìn kế thông đồng ta, ta chưa từng cho ả sắc mặt tốt, kết quả lần này ả lại đến vay tiền, mà không có tìm ta, bởi vì ả không mặt mũi nào gặp ta.

Từ Thiên Thiên là không có nghe được những lời này, bằng không có thể sẽ rủa xả Thẩm Lãng chết toi.

Tên căn bã nha ngươi, ta không muốn gặp ngươi, không phải là không dám gặp ngươi.

Tên ác ôn nhà ngươi, ta dù cho cùng ngươi ngủ, ngươi cũng sẽ không cho ta bất kỳ chỗ tốt nào, chỉ có thể ngủ đơn thuần.

Cái tên cặn bã này không có tí xíu nhân phẩm, Từ Thiên Thiên ta đây ở trên người ngươi ăn mệt, so với đời này ăn muối còn nhiều hơn.

Thẩm Lãng vừa thề non hẹn biển mà cam đoan bản thân sẽ giữ mình trong sạch.

Vừa vuốt ve cổ của nương tử, thoáng rục rịch một cái, tiếp đó lại ngừng xuống.

Ôi!

Khí lực đã hoàn toàn dùng hết.

Thận cũng cơ hồ bị móc sạch.

Cho nên Lãng gia nói là lời thật lòng.

Thẩm Lãng ở vào giai đoạn hiền giả, chính là một Phật gia, vô dục vô cầu.

Thế nhưng Mộc Lan căn bản cũng không nghe những thứ này, thậm chí nàng bây giờ cũng không kịp suy nghĩ đến chuyện Thẩm Lãng vượt quá giới hạn.

Vừa nghĩ tới Thẩm Lãng phải rời khỏi mình, nàng liền khó chịu chết người.

Thiếu niên tình cảm nồng nhiệt.

Trong khoảng thời gian này hai người như là cặp sinh đôi kết hợp vậy, đừng nói ăn cơm đi ngủ cùng một chỗ, ngay cả đi tiểu đều hận không thể cùng một chỗ.

Làm sao có thể xa nhau được một ngày.

Vừa nghĩ tới phu quân không bên người, không nghe được những lời hèn hạ của hắn, ngửi không thấy mùi của hắn, Mộc Lan đã cảm thấy cả người muốn rơi vào nôn nóng bất an.

Nhiều lần nàng đều muốn mở miệng, ta cũng theo chàng đến kinh đô.

Thế nhưng ngẫm lại đây là không thể nào, nàng có trọng trách trong người.

Phụ thân và Kim Sĩ Anh quanh năm đều ở thành Nộ Triều, mà phòng ngự phủ Bá Tước Huyền Vũ liền rơi vào trên người của nàng.

Lúc này Mộc Lan lần đầu tiên muốn đánh chết Kim Mộc Thông.

Tên phế vật điểm tâm này, nếu như đệ lợi hại một chút, ta có thể cùng phu quân song túc song phi.

Thẩm Lãng nói dịu dàng:

- Cục cưng, có một loại bí tịch nội công siêu cấp lợi hại, nàng chỉ cần luyện một năm rưỡi xong xuôi, liền trở thành tông sư hay không?

Mộc Lan một chút đều không muốn nghe những thứ này, chỉ cùng Thẩm Lãng rúc cùng một chỗ.

- Không có.

Thẩm Lãng nói:

- 《 Cửu Âm Chân Kinh 》, 《 Cửu Dương Thần Công 》, 《 Hấp Tinh Đại Pháp 》, 《 Bắc Minh Thần Công 》, những thứ này cũng không có à?

- Không có!

Thẩm Lãng nói:

- Làm sao sẽ không có được vậy? Vậy võ công thế giới này luyện còn có ý gì, mỗi một loại võ công đều phải luyện cái mười mấy năm mới có thể trở thành là tông sư, người nào có công phu kia, hiện tại ở tiết tấu thế giới này nhanh như vậy, muốn chính là một đao 999 cấp, võ công thật chậm rãi luyện thật không có ý nghĩa, giá trị kinh nghiệm tăng chậm thì không ai chơi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch