Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 408: Kẻ địch nổ chết! Vua Khương thảm! Lãng gia thoải mái (2)

Chương 408: Kẻ địch nổ chết! Vua Khương thảm! Lãng gia thoải mái (2)


Đại vương, bất kể là khoe khoang hay thu mua nhân tâm, ngươi có thể dùng cái kịch bản khác hay không.

Kế tiếp vua Khương hăng hái bừng bừng mang theo Tả Bá Ngọc tham quan bảo khố, nhất là cái pho tượng phỉ thúy ba thước của Thẩm Lãng mới vừa dâng.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc thấy cũng tấm tắc lấy làm kỳ.

Bất quá gã lại chuyển giọng ngay:

- Đại vương, sáng sớm ngày mai công bố kết quả, nếu chứng minh ta trong một đêm có thể chữa cho tốt bệnh đậu mùa, Tam vương tử vậy Thẩm Lãng còn giết hay không?

Vua Khương cau mày, ông ta cuối cùng đã đáp ứng Thần nữ Tuyết Ẩn.

Hơn nữa Thẩm Lãng luôn luôn sẽ tặng quà cho ông ta, giam cầm hắn, chẳng phải là có thể liên tục không ngừng đe doạ gia tộc họ Kim?

Nhưng đây Tả Bá Ngọc có thể trị liệu bệnh đậu mùa, lại không thể làm lòng dạ gã lạnh lẽo được.

Thế là, vua Khương nói:

- Như thế như thế nào, chúng ta không giết hắn, thế nhưng làm gãy tay chân của hắn, đồng thời nhốt hắn vào lồng sắt. Chém đứt một cánh tay của hắn đưa cho gia tộc họ Kim, để cho bọn họ dùng tiền chuộc lại như thế nào?

Tả Bá Ngọc nói:

- Hơn nữa dù cho gia tộc họ Kim móc ra nhiều tiền hơn nữa, ngài cũng không thể có thể thả hắn mau được.

Vua Khương nói:

- Đúng, cứ như vậy.

Tả Bá Ngọc nói:

- Mang đồ quý dễ mắc tội chính là cái đạo lý này.

Vua Khương một khi khoe khoang bảo khố bản thân sẽ không hết.

Rất nhanh hai canh giờ đi qua.

Tả Bá Ngọc không nhịn được nói ra:

- Đại vương, trời đã sáng, thời khắc đã đến.

...

Buổi sáng mặt trời đã dâng lên.

Vua Khương, đạo sĩ Tả Bá Ngọc, Thẩm Lãng, toàn bộ vương tộc Khương quốc gần trăm người, đều đứng ở cổng hoàng cung vua Khương.

Bởi vì kết quả lại được công bố lần nữa.

Lúc trước Tả Bá Ngọc chữa hết bệnh đậu mùa cho hai vương tử, nhưng tốn được mấy ngày.

Lần này, gã lại muốn trong một đêm chữa lành bệnh đậu mùa cho Tam vương tử Aruhan.

Đến tột cùng có thể trình diễn kỳ tích hay không?

Nếu như lại một lần nữa thành công, vậy Tả Bá Ngọc liền trở thành thần y chân chính.

Toàn bộ vương tộc Khương quốc, sẽ cũng không cần lo lắng bệnh đậu mùa uy hiếp.

Cho nên, vương tộc Khương quốc gần như toàn bộ thành viên toàn bộ trình diện chứng kiến một màn này. Lạc Nhạn dường như là vì tránh hiềm nghi, hay bởi vì đêm qua thụ thương quá nặng, cho nên nằm ở trên giường chưa có tới.

Đạo sĩ Tả Bá Ngọc la lớn, gã lập tức sẽ phải nghênh đón thời khắc huy hoàng nhất của cuộc đời.

- Đại vương, các vị Vương phi, các vị vương tử, kế tiếp chính là chứng kiến kỳ tích thời khắc.

- Tả Bá Ngọc ta đây chẳng những có thể chữa bệnh đậu mùa, hơn nữa trong một đêm là có thể trị được.

- Mặc dù một bộ thần dược cuối cùng đã dùng hết rồi, nhưng ta sẽ nhanh chóng điều chế thần dược mới.

- vương tộc Khương quốc không bao giờ phải gánh chịu uy hiếp chết chóc từ bệnh đậu mùa nữa.

- Mà cái tên Việt quốc Thẩm Lãng thì sao? Hắn không chỉ hại chết dũng sĩ Khương quốc, còn nói khoác nói mình sẽ trị bệnh đậu mùa, kết quả đến bây giờ ngay cả căn phòng công chúa cũng không dám đi vào, cho nên hắn hoàn toàn nói láo.

- Ta hôm qua lập được quân lệnh trạng, nếu ta thành công trong một đêm chữa cho tốt bệnh đậu mùa Tam vương tử, liền giết chết Thẩm Lãng, đại vương chắc chắn đã hứa như vậy?

Vua Khương kinh ngạc, đêm qua rõ ràng đồng ý rồi.

Tả Bá Ngọc đương nhiên cảm thấy giết chết Thẩm Lãng, mới có thể hoàn toàn yên tâm, bằng không chỉ cần hắn còn sống chính là đêm dài lắm mộng.

Hơn nữa, cái chứng đậu mùa giả dạng nặng của vua Khương sắp sửa khởi phát.

Rất nhanh thôi, vua Khương sẽ phải cầu xin gã.

Sự sợ hãi trong lòng gã, đã phai nhạt rất nhiều.

Vua Khương tùy ý gật đầu.

Tả Bá Ngọc lớn tiếng nói:

- Các vị vương tử, một khi kết quả công bố, Tam vương tử nếu trong một đêm khỏi bệnh, các ngài liền lập tức giết Thẩm Lãng.

- Được! – Mấy vương tử Khương quốc còn lại la lớn.

Đã có ba huynh đệ bị nhiễm đậu mjùa, bọn họ cũng tràn trề bất an, lúc này nhất là cần nịnh bợ thần y Tả Bá Ngọc.

Nghe được lời của gã xong, lập tức đưa tay cầm ngay bảo kiếm.

Chỉ cần Aruhan khỏi bệnh, bọn họ liền lập tức xông lên chém giết Thẩm Lãng.

Mà trong phòng Đại Ngốc làm tốt tất cả chuẩn bị.

Một khi Thẩm Lãng gặp nguy hiểm, gã liền lập tức lao tới cứu giúp.

Công chúa Arunana cũng tỉnh, ánh mắt nhìn phía Đại Ngốc đã tràn trề dịu dàng.

Tả Bá Ngọc nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, đắc ý cười lạnh nói:

- Tiểu nghiệt súc, ngươi nhất định phải chết, muốn đấu cùng ta, ngươi còn quá non.

Thẩm Lãng lúc này thật là có chút bội phục vị đạo sĩ này.

Đúng là một nhân vật lợi hại, thiếu chút nữa liền thành công, thiếu chút xíu nữa gã liền phải nắm giữ vua Khương.

Chỉ bất quá gặp phải Lãng gia ta đây, xem như là ngươi không may a!

Thẩm Lãng không khỏi nói:

- Tả đạo trưởng, nếu như ngài không có chữa Tam vương tử Aruhan cho tốt thì sao?

Tả Bá Ngọc cười nhạt trong lòng, làm sao có thể hỏng? Đêm qua, những nốt đậu trên mặt Tam vương tử đã lặn xuống, ta bây giờ chỉ bất quá chờ hiệu quả Ma Túy Tán của nó rút đi tỉnh lại thôi.

Thế là, Tả Bá Ngọc cất cao giọng nói:

- Ta đã lập quân lệnh trạng, nếu không thể chữa cho tốt Tam vương tử Aruhan, ta sẽ chết ở trước mặt đại vương.

Thẩm Lãng nói:

- Ta hứa!

Tả Bá Ngọc nói:

- Ta hứa, Thẩm Lãng, ta xem ngươi chết như thế nào!

- Mở rộng cửa, nghênh tiếp Tam vương tử Aruhan khỏi bệnh!

Tả Bá Ngọc chợt ra lệnh một tiếng.

Tức khắc, võ sĩ giữ ở bên ngoài cẩn thận từng li từng tí tiến lên mở cửa.

Từ đêm qua đến bây giờ, mấy chục võ sĩ thủ vệ hai gian phòng cách ly này, một bước cũng không có rời khỏi.

Mở cửa xong xuôi, tên võ sĩ cẩn thận từng li từng tí dò xét một cái.

Tức khắc giật mình.

Bởi vì, Tam vương tử trên mặt xuất hiện sự hồng hào quỷ dị, toàn thân ướt nhẹp.

Không chỉ có như thế, khóe miệng còn mang theo nụ cười mỉm đáng sợ.

Nhìn qua, dường như là một người chết.

Tả Bá Ngọc ở bên ngoài hô vang:

- Tam vương tử, nên tỉnh rồi, đi ra.

Ma Túy Tán hiệu quả, hẳn là đã qua.

Bên trong Aruhan không có bất kỳ phản ứng nào.

Tả Bá Ngọc lại hô:

- Tam vương tử, đi ra.

Giọng lại lớn một chút.

Thế nhưng, bên trong vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Mở cửa tên võ sĩ này run rẩy nói:

- Đại vương, Tam vương tử giống hệt... Giống hệt đã chết.

Nghe những lời này.

Vua Khương chợt rung động, Khương phi Tô Mạc vặn mạnh.

Tả Bá Ngọc hết hồn nói:

- Không có khả năng, làm sao có thể như thế được?

Tiếp đó, gã chợt vọt vào.

Tức khắc, gặp được một thi thể quỷ dị.

Toàn thân ửng hồng, trên mặt giống như còn hơi mỉm cười.

Đã sớm bị chết từ lâu.

Tức khắc, Tả Bá Ngọc giống như bị sét đánh vậy, cả người gần như muốn nằm liệt trên đất.

Sao, điều này có thể xảy ra?

Đêm qua, Aruhan rõ ràng đã tốt rồi mà.

Hơn nữa, nó chẳng qua là đậu phát ban mà thôi, làm sao chết được?

Đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì hả?

Bên ngoài, vua Khương cả giận:

- Tả Bá Ngọc, đến cùng chuyện gì xảy ra?

Cái tên võ sĩ kia nói:

- Đại vương, Tam vương tử thật sự đã chết rồi.

Thẩm Lãng cao giọng nói:

- Tả Bá Ngọc, ngươi thật to gan, lại chữa chết Tam vương tử, ngươi hôm qua chính là lập được quân lệnh trạng, bây giờ ngươi có thể chết!

Tả Bá Ngọc toàn thân cứng ngắc, lập tức giống như mất đi tất cả phản ứng.

Đầu óc hoa mắt từng cơn, trước mắt trở nên tối sầm.

Lúc hôm qua đến tột cùng đã xảy ra biến cố gì hả?

Lúc này Thẩm Lãng ở bên ngoài hô:

- Yêu đạo Tả Bá Ngọc, ngươi chữa chết Tam vương tử, mau chạy ra đây nhận lấy cái chết.

Lúc này, đạo sĩ Tả Bá Ngọc phản ứng lại, chỉ vào Thẩm Lãng nói:

- Là ngươi, là ngươi, nhất định là ngươi ra tay chân, là hại chết Tam vương tử.

Thẩm Lãng hết hồn phân bua:

- Đại vương oan uổng, ta hôm qua một bước cũng không có tới gần hai gian phòng cách ly, tất cả mọi người có thể chứng minh.

Không sai, Thẩm Lãng quả thực không có tới gần quá, ngay cả vua Khương cũng có thể chứng minh.

Thẩm Lãng nói:

- Ta chẳng lẽ có bản lĩnh ngoài trăm thước lấy mạng người? Tả đạo trưởng ngươi cũng quá đề cao ta rồi đấy.

Tả Bá Ngọc nói:

- Đó chính là người bên cạnh ngươi, người cao to cùng cô gái kia, là hai người này giết Tam vương tử.

Nghe những lời này, Arunana ở trong phòng nổi giận.

Đại Ngốc là người tốt bụng lương thiện như vậy, ngươi cũng dám đổ oan cho chàng?

Nàng chợt vọt ra, mặt mũi cũng là những nốt đậu mùa.

Tức khắc tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, lui về sau mấy bước, e sợ bị nàng lây nhiễm.

Arunana đi tới trước mặt Tả Bá Ngọc, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ta đêm qua ở cách vách, nếu có người đi giết Aruhan ta có thể không biết sao? Chính là ngươi chữa cho nó chết, chính là ngươi chữa nó chết.

Tả Bá Ngọc la lớn:

- Đại vương, hết thảy đều là âm mưu, bọn họ hãm hại ta.

Arunana chợt nhặt lên thanh sắt của Đại Ngốc, cười lạnh nói:

- Ngươi nếu lập được quân lệnh trạng, vậy ngươi hãy chết đi!

- Phùn phụt!

Arunana chợt dùng thanh sắt đâm vào.

Trong nháy mắt xuyên thấu thân thể Tả Bá Ngọc, ghim gã vào trên mặt đất.

Trái tim bị đâm thủng, trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử!

Cái tên đạo sĩ hội Ẩn Nguyên này, thật vất vả có cơ hội đi ra kiến công lập nghiệp, thật vất vả sẽ phải nghênh đón cuộc sống đỉnh phong huy hoàng.

Cứ như vậy ngừng đột ngột.

Đã chết!

Thẩm Lãng nhắm mắt lại.

Oa!

Quá sung sướng!

Không cần tự mình động thủ, kẻ thù liền chết.

Tả đạo trưởng, ngươi cũng không kịp vào danh sách kẻ thù của ta đã chết ngay, cũng rõ ràng quá nhanh.

Trong danh sách kẻ địch của ta, dù cho Dư Phóng Chu tối thiểu còn chống lại cả một ngày mới chết, ngươi ngay cả từ sáng đến tối cũng không có chống được.

Kế tiếp, thành quả của ngươi, liền do ta tới hưởng dụng.

Vô địch là vô cùng hiu quạnh biết dường nào.

Vô địch là vô cùng trống trải biết bao nhiêu.

...

Arunana một lần nữa về trong phòng cách ly, Đại Ngốc vẫn ở cùng nàng, hết lần này đến lần khác an ủi nàng: Nhị Ngốc nhất định sẽ chữa lành cho nàng.

Toàn bộ vương tộc Khương quốc rơi vào sợ hãi.

Thần thoại về thần y Tả Bá Ngọc? Dĩ nhiên là giả?

Lại chữa Aruhan chết?

Vậy lúc trước đã chữa khỏi hai vương tử nhỏ kia là như thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Đại vương, hai tiểu vương tử kia trên thực tế là dựa vào vận khí của mình chống đỡ, hơn nữa bọn họ được chính là loại bệnh đậu mùa ôn hòa, xác suất tự lành rất lớn, Tả Bá Ngọc liền tranh công người khác. Mà một khi trúng phải loại bệnh đầu mùa thể nặng, vậy gần như trăm phần trăm hẳn phải chết.

Đối với những chuyện này, vua Khương cũng có hiểu biết.

Đậu mùa dạng ôn hòa, các nốt đậu rất ít.

Mà bệnh đậu mùa dạng cuồng bào, toàn thân cũng là nốt đậu chi chít, đáng sợ như quỷ vậy.

Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Vua Khương nói:

- Thẩm Lãng, ngươi luôn miệng nói ngươi có thể trị liệu bệnh đậu mùa, rốt cuộc là thật hay là giả?

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên là thật, Tả Bá Ngọc đã chết, sự thực chứng minh ta mới là người duy nhất có thể chữa khỏi bệnh đậu mùa.

Vua Khương nói:

- Vậy chứng minh cho ta nhìn, nhanh đi trị Nana.

Thẩm Lãng nói:

- Ta đương nhiên sẽ đi chữa cho công chúa Nana, hơn nữa ta còn sẽ cứu vạn dân Khương quốc. Thế nhưng trước đó, ta có một cái điều kiện.

Vua Khương khuôn mặt sưng phồng lên co giật, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Nói đi.

Thẩm Lãng nói:

- Xin ngài tùy tùy tiện tiện viết một phần thư nhận tội, để sứ thần ngài đưa về Việt quốc, hướng quốc quân bồi tội.

Nghe những lời này, vua Khương nổi giận.

Tả Bá Ngọc đã chết, Thẩm Lãng nhà ngươi dám đe doạ ta?

Ngươi dám lấn ta?

Vua Khương càng nổi giận, nhịn không được lại duỗi tay đi cào một chút.

Phía dưới quả thực khá ngứa, nhưng mà Tả Bá Ngọc nói, là hôm qua sinh hoạt vợ chồng dùng sức quá mạnh.

- Bay đâu, nhốt Thẩm Lãng vào trong lồng sắt cho ta, khóa lại như nô lệ.

- Vâng!

Tiếp đó Thẩm Lãng bị mấy người võ sĩ Khương quốc khóa lại xích sắt, nhốt vào bên trong cũi, cùng đông đảo nô lệ giam giữ cùng một chỗ.

Vua Khương lạnh giọng uy hiếp nói:

- Hôm nay trước khi mặt trời lặn, nếu không tới thỉnh tội đồng thời ngoan ngoãn đi chữa bệnh, sẽ cắt lưỡi, đập gãy răng của ngươi, ta nói được thì làm được.

...

Bên trong cũi Thẩm Lãng lại rất chi là ung dung.

Nhanh thôi!

Cái gọi là bệnh đậu mùa” tính cuồng bào của vua Khương cũng nhanh muốn phát tác, đã có chút triệu chứng ngầm.

Arugan, ta liền sẽ chờ ngươi đến cầu khẩn ta cứu mạng.

Tiếp đó, những thứ ta cần ta cứ lấy.

Bệnh đậu mùa thật sự Thẩm Lãng ta đây không trị được, thế nhưng cái chứng đậu mùa giả vua Khương ngươi sắp bạo phát, ta có thể chữa trị.

Thật không nghĩ tới, chuyện sẽ thuận lợi như vậy!

Tả Bá Ngọc, thành quả của ngươi ta từ chối thì bất kính.

Ha ha ha ha! Khặc khặc khặc khặc!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay lại viết một vạn hơn chín ngàn, lại là sáng sớm năm giờ, rõ ràng tứ chi như nhũn ra.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đang chạy bài tốt nghiệp vắt giò lên cổ T_T mọi người thông cảm cho Mèo







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch