Chương 419: Cứu sống Tuyết Ẩn! Thẩm Lãng tàn sát ngàn người! Thần tích (1)
Chú thích của Bánh: Một triệu! Mọi người vào đây nhìn này, rất quan trọng.
Quyển sách đạt một triệu chữ rồi!
Lên kệ mới 41 ngày, cũng đã một triệu chữ.
Rõ ràng không thể tin nổi luôn.
11 ngày của tháng này, tổng cộng up được 208000 chữ.
Quả thực sắp điên!
Bản thân quay đầu lại nhìn xem, cũng cảm thấy có hơi rung động.
Nhưng mà...
Lúc trước thật vất vả điều chỉnh làm việc và nghỉ ngơi, bây giờ lại thức suốt đêm.
Mỗi ngày gần như viết liền tù tì, ngay cả thời gian ăn mì cũng cũng không có, hơn mười ngày cũng chính là nhín ra hơn một giờ đi xoa bóp xương cổ.
Mỗi lần ăn cơm chẳng khác gì trong thời chiến tranh vậy.
Cho nên ta thật cần điều chỉnh một chút.
Cần một lần nữa tích góp từng tí tinh lực một.
Ngày hôm nay hai chương, kế tiếp trong một thời gian ngắn, có thể mỗi ngày cũng hai chương tầm một vạn chữ.
Đ*!
Mỗi ngày hơn một vạn chữ đối với ta mà nói, xem như là điều chỉnh nghỉ ngơi sao?
Ta làm sao có chút cảm giác muốn rơi lệ.
...
Mười mấy hai mươi ngày gần đây, đều ở top 10.
Biến thành hai chương, có thể sẽ tuột xuống.
Rõ ràng luyến tiếc, thật là khó chịu, hu hu hu!
Nhưng là vì tích góp từng tí tinh lực nghênh tiếp đợt bộc phát tiếp theo.
Vì viết ra tình tiết tốt hơn.
Ta cần ngủ nhiều hai giờ! Suy nghĩ nhiều hơn mấy giờ.
Nhất định phải điều chỉnh.
...
Ta uống một chút rượu, uống chút thuốc.
Tiếp đó, lại đi ngủ.
Hy vọng có thể ngủ ngon một chút.
Tối thiểu hy vọng có thể ngủ được!
Rõ ràng ta rất sợ vụ ngủ nghê này, nếu như điều chỉnh làm việc để ngủ sớm, nhưng lại muốn ngủ cũng không được vì biết sẽ lỗ năng.
Tiếp theo lại thêm, tranh thủ buổi trưa up lên vậy.
Các huynh đệ, nếu có nguyệt phiếu!
Nhanh chóng quăng lên nhé!
Đây đã là tín ngưỡng để ta có thể chăm chỉ đó.
Thật lòng...
Xin hãy duy trì ủng hộ.
...
Cứu sống Tuyết Ẩn! Thẩm Lãng tàn sát ngàn người! Thần tích
Bệnh đậu mùa của ông chúa Arunana đã khỏi rồi.
Nhưng mà những nốt sẹo đậu còn sót lại trên mặt nhìn qua như té thùng đinh vậy.
Chính nàng nhìn về phía tấm gương đếm cẩn thận, 93 nốt.
Con số 93 quái đàn.
Nhưng cũng may mắn là 93 nốt, mà không phải 930 nốt, bằng không còn đáng sợ hơn nữa.
Nàng không có ở ở trong cung, mà là ở một ngôi nhà bên ngoài.
Hơn nữa khỏi bệnh xong xuôi, nàng cũng không đi thăm cha mẹ.
Trong khoảng thời gian bị đậu mùa này, tình cảm của nàng với người nhà đã hoàn toàn nguội lạnh.
Từ nay về sau, chỉ có Đại Ngốc là người thân của nàng.
Chuyện này ở Khương quốc cũng là vô cùng bình thường.
Sau khi con gái lấy chồng, tất cả đều theo đàn ông, thậm chí cũng không còn quan hệ quá nhiều với nhà mẹ đẻ.
Lúc này, Đại Ngốc đi đến, thậm chí ở bên ngoài nghe được tiếng bước chân gã, lòng Arunana cảm thấy an tâm.
- Tức phụ à, Nhị Ngốc bảo ta qua đây cáo biệt nàng, cái gì là cáo biệt vậy?
- Cáo biệt?
Công chúa Arunana chợt nhảy dựng lên:
- Chàng đi sao? Vậy không được, từ nay về sau chàng là người của ta, chàng phải ở bên bên cạnh ta, một bước cũng không rời.
Đại Ngốc lắc đầu đáp:
- Không được, không được đâu, trước tiên ta phải theo Nhị Ngốc, chờ sau khi sư phụ trở về, ta còn phải theo sư phụ thì sao đây?
Arunana nói:
- Vậy ta thì sao? Vậy ta thế nào?
Đại Ngốc hỏi:
- Nàng là vợ ta hả?
Arunana đáp:
- Đúng vậy, ta là vợ của chàng, chàng phải ở cùng với ta.
- A! - Đại Ngốc không biết làm sao.
Arunana nói:
- Giữa ta và Nhị Ngốc, chàng chọn ai?
Hả?
Còn có loại lựa chọn này à? Đại Ngốc càng thêm không biết làm sao.
Arunana nắm lỗ tai Đại Ngốc nói:
- Nói mau, giữa ta và Nhị Ngốc, chàng chọn ai?
Đại Ngốc ngẫm lại một hồi rồi đáp:
- Bây giờ à? Vậy ta chọn Nhị Ngốc.
Arunana tức giận, nhưng hoàn toàn bó tay với tên ngốc trước mắt này.
Thế rồi, Đại Ngốc nói:
- Tức phụ ta đi đây.
Công chúa Arunana nói:
- Đi? Thẩm Lãng bị điên, nửa đêm rồi, trời sẽ mưa to ngay lập tức, đi bây giờ à?
Đại Ngốc nói:
- Tối hôm nay không đi, tối hôm nay có chiến tranh.
Arunana kinh ngạc:
- Hả, chiến đấu đánh cái gì vậy?
Đại Ngốc nói:
- Không biết đánh cái gì, ta đi đây!
Tiếp đó gã vác lên cái Huyền Thiết Côn, đi về phía Thánh miếu.
Công chúa Arunana nhanh chóng chạy vào cung.
...
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, công chúa Arunana tông vào cửa.
Bên trong có mấy cặp mắt nhìn ra.
Có cha của nàng vua Khương Arugan, còn có anh trai nàng Arutai, còn có vương hậu Khương quốc Tô Mạc, còn có một người đàn ông nàng cực kỳ ghét, Tô Dong.
Từ sắc mặt cùng ánh mắt bọn họ cũng có thể nhìn ra, đám người kia đang bày mưu tính kế.
Tô Mạc, em gái Tô Nan, nói cho đúng mụ được xem là phó vương hậu.
Khương vương hậu tên là Noza, cũng là một người đàn bà nước Khương, là vợ cả của vua Khương. Đồng thời cũng là mẹ ruột của Thái tử Arutai và Arunana.
Chỉ có điều mấy năm trước, bà đã rời khỏi cung của vua Khương, đi xuất gia ẩn cư.
Cho nên, hôm nay Tô Mạc trở thành vương hậu.
Arunana nói:
- Phụ vương, ai muốn Thánh miếu? Ai muốn đánh Thẩm Lãng vậy?
Vua Khương Arugan nói:
- Chuyện này con đừng xía vào.
Vương hậu Tô Mạc cười nói:
- Do Thẩm Lãng xây Thánh miếu mạo phạm tín ngưỡng Thần miếu Tuyết Sơn, cho nên Đầu đà Khổ Hải phái tăng binh muốn phá hủy Thánh miếu.
Thái tử Khương quốc nói:
- A muội, loại chuyện này chúng ta không dễ can thiệp vào đâu.
Công chúa Arunana hỏi:
- Phụ vương, Thẩm Lãng đối với ngài có ơn cứu mạng. Hơn nữa hắn cứu vô số người Khương quốc, để chúng ta từ đó về sau chống chọi được uy hiếp của tử thần, hắn đối với toàn bộ Khương quốc chúng ta đều có đại ân, ngài nên xuất binh cứu hắn đi chứ.
Vua Khương Arugan nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ruru, con nhớ kỹ cho ta, người Khương quốc chúng ta, chỉ báo thù, không báo ân.
Một câu nói này, nói hết tiếng lòng của hoàng gia Khương quốc.
Vương hậu Tô Mạc nói:
- Ruru, phía bên nhà mẹ đẻ chúng ta cũng có một câu nói, gọi là đại ân thành cừu (nhiều ơn thành thù). Nếu như một người có ân tình quá lớn với con, con chẳng biết báo đáp thế nào, vậy hắn cũng chỉ có thể chết đi.
Arunana cất giọng đầy bức xúc:
- Vậy con thì sao? Đại Ngốc chồng con còn ở bên trong đó thì sao?
Vua Khương nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ai nói nó là chồng con?
Vương hậu Tô Mạc nói:
- Ruru, đó là một thằng ngu, nó căn bản không xứng với con. Chúng ta đã vì con tìm một người chồng, nó là anh hùng chân chánh, có thể con đã nghe tên của nó rồi đó, Tam Nhãn Tà!
Lại là Tam Nhãn Tà.
Ở Việt quốc có hai băng đạo tặc, phía đông Khổ Đầu Hoan, phía tây Tam Nhãn Tà.
Vương hậu Tô Mạc nói:
- Dưới trướng Tam Nhãn Tà này có mấy nghìn đạo tặc, võ công tuyệt đỉnh, ngay cả Đô đốc Thiên Tây của Việt quốc đối với hắn cũng kính sợ ba phần. Đại anh hùng như hắn, mới có thể xứng đôi công chúa Ruru chúng ta.
Công chúa Arunana nhìn chằm chằm đám người kia.
Ánh mắt của mỗi người đều lạnh lùng, khuôn mặt mỗi người cũng là tàn nhẫn.
Nàng giống như nhìn thấy không phải là một đám người, mà là một đám sài lang.
Không nói hai lời, nàng trực tiếp xoay người bỏ đi.
Nâng lên Thanh Long Yển Nguyệt Đao trên vai, đi về phía Thánh miếu.
Nàng muốn cùng chồng mình kề vai chiến đấu.
...
Lúc này trong Thánh miếu, đã không có bình dân Khương quốc tới chích ngừa nữa.
Chỉ có Thẩm Lãng và một trăm tên võ sĩ dưới trướng.
Trong Thánh miếu, có ba pho tượng.
Chu Công, Khổng Khâu, Thánh nữ.
Một trăm tên võ sĩ này, một nửa là võ sĩ Việt quốc, một nửa kia là tư quân gia tộc họ Kim cùng võ sĩ hội Thiên Đạo.
Lúc này, trên người một trăm tên võ sĩ này đều mặc áo giáp, giương cung cài tên.
Trên mặt của mỗi một người đều tràn đầy sợ hãi cùng bất an.
- Ầm ầm ầm ầm...
Tiếng sấm bên ngoài rền vang hết lần này đến lần khác.
Thế nhưng cơn mưa chẳng tuôn xuống.
Mây đen trên trời càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng thấp, giống như bất cứ lúc nào đều có thể ập xuống.
Ngoài Thánh miếu, có vô số con mắt nhìn chằm chằm.
Đây là Khương dân bình thường.
Trải qua mấy ngày, đã có mấy vạn người tới nơi này chích ngừa.
Nói cách khác có mấy vạn người nhận ân huệ, được Thẩm Lãng cứu vãn tính mạng.
Hơn nữa, bọn họ cũng từng quỳ gối trước mặt Thánh miếu.
Nhưng nếu muốn để cho bọn họ vì Thẩm Lãng mà chiến đấu?
Còn khuya.
Bọn họ chỉ biết làm kẻ quan sát hóng chuyện!
...
Trong hoàng cung Việt quốc hoàng cung bên trong!
- Rầm rầm ầm...
Sấm rền trên trời lại vang lên từng hồi.
Không khí nặng nề để cho người ta hít thở không thông.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến đang nhìn bầu trời.
Mây đen nặng nề, tầng tầng lớp lớp.
Thế nhưng cơn mưa to này lại trút xuống.
Ông ta mặc mấy lớp áo tơ, dù nhiệt độ bây giờ không cao nhưng quả thực có chút oi bức.
Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc đã một tháng.
Vẫn chưa về.
Chiến cuộc phía nước Nam Ẩu càng ngày càng đáng lo ngại.
Đại quân của tộc Sa Man liên tục không ngừng tiến vào, đám man rợ này cũng quá khó đánh.
Dựa theo phỏng đoán lúc trước, một trận chiến này hẳn là có thể dễ dàng giải quyết, cuối cùng cục diện chính trị đã xấp xỉ nước Nam Ẩu hoàn toàn nắm giữ trong tay thần tử Việt quốc.
Nhưng thật không ngờ, cái chiến trường này lại dường như muốn trở thành một cái vũng bùn, để Việt quốc sa lầy một chân vào đó.
Khoảng cách Thánh miếu bị đốt, đã qua hơn nửa tháng.
Thế nhân rõ ràng dễ quên.
Mặc kệ chuyện này lúc đó huyên náo đến cỡ nào lớn, mặc kệ lúc ấy có bao nhiêu quan viên biểu hiện trước mặt mọi người nôn ra máu sống động biết bao nhiêu.
Nhưng biểu diễn mười ngày sau.
Tuồng vui này cũng không xê xích gì nhiều, dân chúng xem náo nhiệt chán chê, cũng dần dần quên đi.
Giết sạch đám võ sĩ Khương quốc đốt Thánh miếu, lúc đó cũng cảm thấy đã lắm.
Nhưng giết hết xong rồi.
Vô số quan viên của Việt quốc bắt đầu lo lắng.
Người Khương quốc có thể trả thù hay không?
Có thể mở ra chiến tranh hay không.
Quả nhiên, sau có hai tên sứ thần Khương quốc tiến vào kinh đô Việt quốc, tên sau mạnh mồm đe dọa hơn tên trước.
Chuyện này nhất định phải cho Khương quốc một cái công đạo.
Bằng không gặp lại trên chiến trường.
Không chỉ có như thế, gần đây những lời đồn đãi lại trở nên quỷ dị.
Cả kinh thành bắt đầu râm ran, kỳ thực chủ mưu người nước Khương đốt cháy Thánh miếu, phía sau chính là Thẩm Lãng.
Mục tiêu chính là vì đánh gia tộc họ Tô.
Thẩm Lãng không phải luôn miệng nói muốn tiêu diệt họ Tô à?
Nhưng mà, người này hẳn là đã sớm chết rồi đi, sớm đã bị vua Khương băm thành muôn mảnh cho chó ăn đi.
Một trăm người dính líu cũng bị cùng nấu.
Hơn một tháng đều không có nghe được tin tức, chắc chắn chết mất rồi
Tên tiểu bạch kiểm này thật đúng là suy nghĩ kỳ lạ.
Vua Khương là ai?
Ngươi lại muốn hắn nhận tội sao?
Hơn nữa, còn muốn muốn ở trên mặt đất Khương quốc xây Thánh miếu?
Mơ mộng hão huyền đây mà!
- Ầm...
Bỗng nhiên vang lên một tiếng thật lớn.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến đều khẽ run lên.
Tiếng sấm rền này, cuối cùng xé tầng mây ra.
Biến thành tiếng sấm to khủng khiếp.
- Cô gái kia giờ thế nào rồi? - Quốc quân hỏi.
Ông ta hỏi không đầu không đuôi, người khác cũng nghe không hiểu.
Thế nhưng đại thái giám Lê Chuẩn cũng hiểu được quốc quân nói tới ai, Hà Nguyên Nguyên.
Đây là cô gái quốc quân động lòng hiếm thấy suốt mấy năm nay.
Kết quả!
Hình như cô gái này đã cùng tân khoa tiến sĩ Lý Văn Chính cấu kết, hơn nữa còn có thể thất thân.
Quan trọng nhất là, Lý Văn Chính còn liên lụy tiến vào âm mưu tranh đấu giữa Thái tử cùng Tam vương tử, liên lụy vào vụ án nguyền rủa Thái tử.
Vì tránh cho để cho đáp án kia gây xào xáo, tránh cho sự tranh chấp đảng phái bùng lên. Quốc quân phải quyết định sai Hắc Thủy Đài đi giết Lý Văn Chính thật nhanh, trừ khử đáp án này từ trong trứng nước.
Còn bàn tay phía sau vụ án này? Tạm thời cũng chẳng quan trọng cho lắm.
Mà hoa khôi Hà Nguyên Nguyên này quốc quân không giết, mà cho nàng về quê ở quận Lang.
Nhưng quốc quân không còn đụng đến nàng nữa.
Kết quả, những tên đàn ông khác cũng chẳng dám mó đến nàng.
Lê Chuẩn nói:
- Ngài ấy sống tốt lắm, mỗi ngày viết chữ, hay vẽ chút gì đó.
...
Bên trong phủ Ngũ vương tử.
Cái bụng của tiểu Băng đã nhô lên rõ lắm rồi.
Vợ của Ngũ vương tử họ Trác, đang nói chuyện với tiểu Băng.
Lẽ ra với tư cách vợ của vương tử, thân phận quý trọng, không đáng cùng trò chuyện với một thị thiếp như tiểu Băng.
Nhưng bản thân nàng cũng là một con gái thương nhân, một người con gái có thân phận bé nhỏ mà thôi.
Hai cái cô bé đang lật bản vẽ, tụi nó chính là hai con gái của Dư Phóng Chu.
Bé lớn đang đọc sách, bé nhỏ ăn điểm tâm.
- Oa... – Bé lớn há miệng, chỉ vào điểm tâm trong tay em gái, nói muốn ăn.
Bé em hào phóng, cầm điểm tâm đưa tới miệng chỉ, để cho cô bé cắn một cái.
Kết quả, kết quả cắn một phát hết tất cả.
Bé em nhìn bàn tay nhỏ trống không.
Tiếp đó, khóc òa lên một tiếng.
- Mẹ, mẹ...
Cái thân thể bé nhỏ bụ bẫm kia phóng về phía lòng Trác thị.
- Tỷ tỷ chơi xấu, tỷ tỷ chơi xấu...
Cô chị nhìn thấy em gái khóc lớn, cảm giác mình có thể bị mắng.
Thế là, cô bé càng làm dữ hơn nhào vào trong lòng tiểu Băng ra sức banh họng khóc càng lớn hơn.
Ai khóc to hơn người đó có lý, không phải sao?
Tiểu Băng ôm bé lớn, nhìn con bé gào khan chả có một giọt nước mắt, không khỏi véo nhẹ cái mũi nhỏ của con bé.
- Nhóc con ranh ma.
Tính cách này có chút giống cô gia.
Nghĩ đến cô gia, mắt tiểu Băng tức khắc ươn ướt.
Cô gia, ngài thế nào rồi?
Sao ngài vẫn chưa trở lại?
Bây giờ tất cả mọi người nói ngài chết, bị vua Khương nấu ăn hết, nô nô thật sự lo lắng lắm đó!
Mà lúc này, Ngũ vương tử Ninh Chính lại một lần nữa bị nhục nhã, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Đại Lý Tự Thừa Vương Dẫn đi tới nhà của gã, đòi hai phạm nhân.
Chính là hai con gái của Dư Phóng Chu.
- Dư Phóng Chu bán sách cấm 《 Đông Ly Diễm Sử 》, Viêm đế quốc tức giận, quốc quân hạ chỉ, tru diệt cả nhà Dư Phóng Chu, lại chỉ có thiếu mỗi hai đứa con gái. - Đại Lý Tự Thừa Vương Dẫn nói:
- Hạ quan nghe nói hai đứa con gái này đang ở trong nhà điện hạ, thỉnh cầu giao họ ra quy án.
Ninh Chính run giọng nói lắp bắp:
- Tụi nó… nó, một đứa hai tuổi, một đứa ba tuổi, lẽ nào các ngươi cũng muốn giết sao?
Đại Lý Tự Thừa nói:
- Không đến nước giết, nhưng lấy tư cách gia quyến phạm nhân, là phải sung công.