Chương 441: Thẩm Lãng nhà ngươi đủ độc ác! Một đòn trí mạng đoạn sinh tử (1)
Nghe được lời Thẩm Lãng nói xong, Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y biến sắc.
- Thẩm Lãng, ngươi nghĩ rằng ta là con nít ba tuổi à? Nơi này là kinh đô, người của ngươi lẽ nào dám đường hoàng giết người? Tự tìm đường chết à?
Thẩm Lãng nói:
- Yến Thiên hộ, người của ta làm sao có thể sẽ giết người kia chứ? Gia tộc họ Kim của ta rất giữ quy củ, nhà ngươi làm đủ trò xấu, nói không chừng là sét đánh nhà ngươi bỗng nhiên cháy, cả nhà ngươi bị đốt chết đó.
Yến Vĩ Y lạnh lùng nói:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao? Ngươi dám nguyền rủa nhà ta, muốn chết, muốn chết à!
Tiếp đó, gã lại một lần nữa nhặt lên cái bàn ủi nung đó, rục rịch di chuyển.
- Thẩm Lãng, gương mặt trắng trẻo này của ngươi nếu như bị cháy, chắc chắn đặc biệt đẹp đi, ha ha ha!
Mà ngay tại lúc này, một võ sĩ Hắc Thủy Đài vọt vào, ở bên tai Yến Vĩ Y nói một câu nói.
- Đại nhân, nhà ngài bị sét đánh cháy, thế lửa quá mạnh, không ai trốn ra được, một nhà mười lăm người, toàn bộ bị đốt chết.
Nghe những lời này.
Yến Vĩ Y cũng giống như bị sét đánh vậy.
Hoàn toàn không thể tin được lỗ tai của mình.
Lại là thực sự sao?
Cha mẹ, anh trai, chị dâu, em trai, em dâu v.v… cũng chết rồi sao?
Chị dâu em dâu của gã cũng chết rồi sao?
Ngay sau đó, hai tròng mắt Yến Vĩ Y đỏ rực, hướng Thẩm Lãng gào thét nói:
- Ngươi phải chết, ngươi phải chết, ta là người của Hắc Thủy Đài, ngươi dám giết cả nhà của ta? Ngươi muốn chết hả?
Thẩm Lãng thản nhiên đáp:
- Ta đã nói rồi, là sét đánh bốc cháy, là trời phạt, chuyện không liên quan đến ta.
Yến Vĩ Y lạnh lùng nói:
- Nhất định là có người phóng hỏa, có bắt được người hay không? Có bắt được người hay không?
Cái võ sĩ Hắc Thủy Đàiđạo:
- Đại Lý tự, huyện Bình An, người ngựa bên trong phủ Đô đốc đều đi qua, không có phát hiện bất kỳ ai, cũng không có phát hiện bất kỳ dấu vết phóng hỏa.
Yến Vĩ Y gần như muốn điên rồi, gào thét lên:
- Coi như là buổi tối, coi như là đang ngủ, cũng không đến mức không có một người trốn ra được, làm sao có thể toàn bộ đốt chết?
Cái tên võ sĩ Hắc Thủy Đài cúi đầu không nói.
Chuyện quả thực đặc biệt quỷ dị.
Hiện trường không có phát hiện bất kỳ vật nào để nhóm lửa, củi, dầu cũng không.
Bốc cháy đến vô cùng đột nhiên, gần như trong nháy mắt tự cháy.
Hơn nữa nổi lên chính là lửa xanh lá, ma trơi.
Đám láng giềng xung quanh, phường chính đi cứu hỏa, phát hiện có chút ngọn lửa ngay cả nước đều tưới không tắt.
Hơn nữa, trong nhà mười lăm miệng ăn, toàn bộ bị đốt chết, một người cũng không có chạy ra khỏi.
Hết sức quỷ dị.
Cho nên rất nhiều người hàng xóm đều nói nhà họ Yến làm nhiều việc ác, ác quỷ đến đây báo thù.
Yến Vĩ Y nổi giận, nhặt lên một cây roi, chợt hướng Thẩm Lãng quất tới.
- Bốp...
Quất vào trên người Thẩm Lãng.
Trong nháy mắt, xuất hiện một vết máu.
Thân thể Thẩm Lãng chợt một trận run rẩy, đau đến mắt đều xanh lá, hít một hơi khí lạnh.
Hắn còn chưa từng bị đánh thật sự bao giờ.
Lúc này đây, đau đớn trước nay chưa từng có.
Thế nhưng Thẩm Lãng bình thường chỉ cần đau chút xíu đã hô to gọi nhỏ, lúc này lại không có lên tiếng, cũng chỉ là nhìn chằm chằm cái tên Yến Vĩ Y này.
- Ta đốt mù mắt của ngươi, ngươi dám giết cả nhà của ta? Ngươi còn dám trừng ta, ta đâm mù mắt của ngươi.
Lúc này, võ sĩ Hắc Thủy Đài kế bên cất giọng run run:
- Đại nhân, đã phái người bảo vệ cho một nhà khác của ngài, nhưng mà phu nhân và hai công tử buổi chiều ra đi du ngoạn, đến nay không về.
Nghe những lời này, khuôn mặt Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y run lên bần bật.
- Cái gì ta cũng không làm nha, ta chẳng biết thứ gì đâu. - Thẩm Lãng nói:
- Nhưng mà kinh đô cũng không yên ổn, lệnh công tử chắc hẳn là bị cướp đi đi, nói không chừng lập tức sẽ đến đòi tiền chuộc.
Giọng của Thẩm Lãng đặc biệt bình tĩnh.
Thế nhưng hắn quyết định, cả nhà Yến Vĩ Y này hắn muốn giết sạch.
Dù cho hai đứa con trai kia cũng chỉ mười mấy tuổi, cũng phải đưa đến đảo Kim Sơn đào mỏ, trực tiếp cưỡng bức lao động đến chết.
Sau một lát.
Một tên võ sĩ từ nhà Yến Vĩ Y vọt vào thật nhanh, đưa tới một cái hộp.
Gã vừa mở ra nhìn, là một bàn tay, tay của đàn bà.
Còn có một tờ giấy:
- Yến Vĩ Y đại nhân, phu nhân của ngài đổ thuốc độc giết năm ông chủ thương hộ, bởi vì cùng kinh doanh một mặt hàng như nhà ngài.
Hai đứa con trai của ngài mới mười một tuổi, mà đã bắt đầu gây tai họa con gái hàng xóm, Khổ Đầu Hoan ta đây thay trời hành đạo, liền tạm thời thu mấy ngụm của nhà ngài thôi.
Xin ngài chuẩn bị một trăm triệu lượng vàng, chuẩn bị chuộc người.
Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y Thiên hộ gặp việc này, toàn thân run rẩy.
Đây là gạt quỷ sao?
Đạo tặc Khổ Đầu Hoan chỉ ở hành động hành tỉnh Thiên Nam, lúc nào tới kinh đô.
Hơn nữa để chuẩn bị một trăm triệu lượng vàng làm tiền chuộc? Ngươi dù cho bắt Thái tử trói đi, quốc quân cũng móc không ra một trăm triệu lượng vàng, đừng nói một trăm triệu, coi như là mười triệu lượng vàng cũng đưa không ra, thậm chí ít hơn cũng chả bỏ ra nổi.
Yến Vĩ Y chợt rút đao để ngang trên cổ Thẩm Lãng, lạnh lùng hỏi:
- Con trai của ta ở nơi nào? Ở nơi nào?
Thẩm Lãng nói:
- Cẩn thận dao nhỏ, thiên lý tuần hoàn, báo ứng xác đáng. Đao của ngươi mặc kệ cắt chỗ nào trên người của ta, nói không chừng ở trên người con trai ngươi cắt còn sâu hơn đó.
Yến Vĩ Y cất giọng lạnh lùng:
- Họa thua bởi người nhà!
Thẩm Lãng nói:
- Người nhà ngươi làm nhiều việc ác, dựa theo luật pháp Việt quốc đã sớm chết rồi, Khổ Đầu Hoan cũng rõ ràng thay trời hành đạo, ta đã nghe về người này, thủ đoạn độc ác, lại chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội, hắn giết người, cũng là kẻ đáng chết.
- Đ*t con mẹ mày Khổ Đầu Hoan. - Yến Vĩ Y rống giận.
Gã thực sự hận không thể lột da rút gân Thẩm Lãng, vận dụng mấy chục loại cực hình.
Thế nhưng, gã thực sự không dám.
Hai đứa con trai của gã đều ở trên tay đối phương mất rồi.
Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Là Tô Nan muốn giết chết ta, cùng Hắc Thủy Đài các ngươi vốn không quan hệ, cùng gia tộc họ Tiết cũng không liên quan, Diêm Đại Đốc chủ cũng không có để ta vào tòa thành Hắc Thủy Đài, chính là không muốn bị người khác mượn đao giết người. Ngươi chỉ là muốn giúp Tiết Lê hả giận, ngươi chỉ là muốn lấy lòng nàng mà thôi, cần gì phải xen vào, trả giá quá lớn.
Sự thực quả thực như thế.
Tiết Lê lần trước gặp phải tra tấn đau đớn nhất, nát vụn đáy quần nửa tháng, quả thực sống không bằng chết.
Tuy rằng không có bất kỳ chứng cớ nào là Thẩm Lãng gây nên, thế nhưng trực tiếp suy luận ra, bất kể có phải là Thẩm Lãng làm hay không, gã cũng xử lý.
- Yến Vĩ Y, đây là chiến tranh giữa ta cùng Tô Nan, ngươi căn bản không có cần thiết khuấy vào đây, gia tộc họ Tiết cũng không có cần thiết.
Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nhắm mắt lại, dần dần để cho mình an tĩnh lại.
Ước chừng một lúc lâu, gã mở mắt ra nói:
- Thẩm Lãng, ta chẳng qua là một tiểu nhân vật, ngươi nhằm vào ta vô dụng. Có bản lĩnh ngươi tìm Tô Nan đi hả? Ngươi giết cả nhà của ta vô dụng, ngươi động nổi một cọng lông tơ của Tô Nan sao?
- Ta có thể không tra tấn nhà ngươi, cũng có thể được.
- Thế nhưng ngươi cũng không sốnng được ra ngoài đâu, ngươi nhất định phải chết.
- Bây giờ kẻ muốn người giết ngươi không phải ta, là bệ hạ.
- Bởi vì ngươi phạm vào tội khi quân rồi!
- Người của Đại Lý tự đâu? Người Ngự Sử Đài đâu? Hãy vào đây hội thẩm đi!
Người của Hắc Thủy Đài siêu cấp bá đạo, phải chờ tới khi gã mở miệng, người Đại Lý tự cùng Ngự Sử Đài mới có thể vào.
Một lát sau Đại Lý tự Thiếu Khanh Vương Kinh Luân, Ngự Sử Đài Hữu Đại Phu Trương Xung đi đến.
Đây là tam ti hội thẩm.
Quy cách đặc biệt cao!
Chỉ có án tử thông thiên, mới phải xuất hiện tam ti hội thẩm.
Quốc quân có ý chỉ, Đại Lý tự chủ thẩm, Hắc Thủy Đài giúp kiểm tra, Ngự Sử Đài giám sát.
...
Thẩm Lãng bị áp đi vào nha môn Đại Lý tự.
Quan viên của ba ti, đang ở trên cao đường.
Tam ti hội thẩm, chính thức bắt đầu!
Hàng trăm tên võ sĩ đứng sừng sững ở hai bên đại sảnh, oai vệ lạnh lùng.
Trong tay bọn họ cầm cũng không phải thủy hỏa côn (*), mà chính là chiến đao.
(*) Loại vũ khí lạnh, vốn được dùng trong nha môn. Phía trên dài hơn có màu đỏ (hỏa), phía dưới là màu đen (thủy), một số lời đồn nói phần thủy được bọc sắt.
- Dưới công đường chính là Thẩm Lãng à?
Thẩm Lãng nói:
- Bái kiến ba vị đại nhân.
Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh lùng nói:
- Thẩm Lãng, ngươi đã không còn quan còn chức, còn không quỳ xuống?
Trương Xung ở bên cạnh nói:
- Vương đại nhân, Thẩm Lãng là bị tước đoạt chức Chủ Bộ Hồng Lư Tự, thế nhưng cái công danh bệ hạ tặng cho hắn còn chưa có cướp đoạt.
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Phạm vào án tử lớn như vậy, phạm vào tội khi quân, cũng al2 cơ sơ để cướp công danh rồi.
Trương Xung nói:
- Lúc này Thẩm Lãng chẳng qua là nghi phạm, quốc quân không có ý chỉ xuống, cái công danh cử nhân của hắn được ban vẫn còn, cũng không nhất định quỳ xuống.
Nghe những lời này, Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh lùng trừng Trương Xung một cái.
Trương Xung, ngươi mới vừa thoát ly tai họa giam cầm liền nhảy dựng lên sao?
Ai cũng biết Thẩm Lãng phạm vào án tử khủng khiếp, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngươi còn dám xen vào vào đây? Muốn chết sao?
Trương Xung cùng Đại Lý tự đã là tử địch.
Nửa năm này, hắn ở bên trong ngục giam Đại Lý tự có thể nói là nhận hết đủ loại tra tấn lạnh lẽo, thậm chí gần như chết ở trong tù.
- Được thôi, không quỳ cũng không quỳ. - Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh nhạt nói:
- Thẩm Lãng, ngươi nên biết ngươi phạm vào tội gì, tội khi quân, tội phỉ báng nguyền rủa Thái tử, mặc kệ cái nào cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, khai nhận đi, không nên để cho gia tộc của ngươi bị liên lụy.
Nhưng mà vào lúc này.
Có mấy tên võ sĩ Hắc Thủy Đài xông vào nói:
- Ba vị đại nhân, biệt viện họ Kim có ba tên võ sĩ nhanh chóng rời khỏi kinh đô, đi về hướng hành tỉnh Thiên Nam và bị chúng ta bắt được, chúng ta hoài nghi bọn họ đây là muốn trở về phủ Hầu tước Huyền Vũ báo tin.
Một lát sau, ba tên võ sĩ gia tộc họ Kim bị dẫn vào.
Mỗi trên người một người đều có vết thương rất sau, máu tươi nhễ nhại, hiển nhiên là trải qua một phen ác chiến mới bị bắt.
Cầm đầu chính là Kim An, gã định về phủ Hầu tước Huyền Vũ truyền lời.
Kim Mộc Thông để cho gã báo tất cả mọi chuyện cho Huyền Vũ Hầu, đồng thời nói nếu có người dám giết Thẩm Lãng thì phụ thân hãy tạo phản đi.
Đúng là lời lẽ của con nít.
Trước khi Thẩm Lãng bị bắt, cũng đã có người đi về gia tộc họ Kim báo tin.
Thẩm Lãng không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn đã nói cho Kim Mộc Thông, không nên làm bất kỳ chuyện gì, cứ ở trong phòng viết sách đi.
Nhưng tên mập vẫn không thể nhịn nỗi.
Gã vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng... cũng là một đứa trẻ tốt.
- Ngươi tên là gì? - Đại Lý tự Thiếu Khanh nói bằng giọng lạnh lẽo.
- Kim An.
- Thân phận gì?
- Võ sĩ gia tộc họ Kim.
Đại Lý tự Thiếu Khanh lạnh nhạt nói:
- Ngươi vội vã như vậy chạy về thành Huyền Vũ muốn làm gì hả? Là có người để cho ngươi trở lại báo tin, có phải hay không muốn giựt giây Huyền Vũ Hầu mưu phản hả?
Kim An nói:
- Không phải, chúng ta chẳng qua là thay quân bình thường, đồng thời mang thư nhà của thế tử cho Hầu gia, không tin có thể kiểm tra.
Tiếp đó, một tên võ sĩ lấy thư nhà từ trong ngực gã.
Quả nhiên chẳng qua là thư nhà của Kim Mộc Thông viết cho Kim Trác, nội dung cầu khẩn cha sớm đón gã về.
- Nô tài lớn mật, ngươi sớm không đi trở về, chậm không về, hết lần này tới lần khác lúc Thẩm Lãng bị bắt thì về, nói mau, bên trong có âm mưu gì? - Đại Lý tự Thiếu Khanh nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Có người sai khiến ngươi đi làm cái gì? Có người để cho ngươi cùng Huyền Vũ Hầu nói những lời gì?
Xem ra đối phương không chỉ có muốn giết chết Thẩm Lãng, còn muốn muốn lôi cả Kim Mộc Thông, gia tộc họ Kim cùng nhau kéo xuống nước.
Quốc quân cực kỳ đa nghi, bọn họ thực sự muốn đẩy tội mưu phản cho họ Kim.
Kim An nói:
- Tiểu nhân chỉ là trở lại thay quân, đồng thời đưa thư nhà của thế tử, còn lại tất cả không biết.
Đại Lý tự Thiếu Khanh mắt trở nên lạnh lẽo, chậm rãi nói:
- Xem ra không dùng đại hình, cái thứ điêu nô nhà người chắc sẽ không mở miệng.
- Bay đâu, dùng đại hình!
Vài tên nha dịch Đại Lý tự tiến lên, chợt đè xuống ba người Kim An, sẽ phải vận dụng cực hình.
Ba võ sĩ Kim An cười nhạt một phen, ngậm miệng không nói.
Võ sĩ gia tộc họ Kim của ta lẽ nào sợ hình phạt? Nghĩ muốn chúng ta cung khai, nằm mơ!
Thẩm Lãng nói:
- Vương đại nhân, không cần gây khó dễ, ta đã nói rồi, bảo người bên cạnh bệ hạ thẩm vấn, ta mới có thể mở miệng. Bằng không ta sẽ không nói nửa chữ.
Đại Lý tự Thiếu Khanh cảm giác mình bị nhục nhã.
- Thẩm Lãng, ngươi là nói ta không có tư cách kiểm tra ngươi đúng không? Ngươi nghĩ rằng ta không dám tra tấn đối với ngươi đúng không?
Lúc này Trương Xung ở bên cạnh nói:
- Thẩm Lãng có công danh cử nhân, trước khi cướp đi, không được tra tấn.
Đại Lý tự Thiếu Khanh cười lạnh nói:
- Được, được! Vậy ta lập tức tấu lên bệ hạ, để ngài hạ chỉ cướp đoạt tất cả công danh Thẩm Lãng.
Trương Xung nói:
- Ta cũng sẽ tấu lên, báo nguyên lời của Thẩm Lãng báo cho bệ hạ biết.
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Vậy cùng tiến lên tấu đi.
Bên cạnh Yến Vĩ Y cắn răng nghiến lợi nói:
- Ta cũng cùng lên tấu, chân trước của ta mới vừa bắt Thẩm Lãng, chân sau người nhà của ta chết hết. Ta cũng muốn nhìn, dưới chân quốc quân, lại có người dám công khai giết người như thế? Giết người của Hắc Thủy Đài, giết người của bệ hạ?
Tiếp đó, ba người đồng thời viết tấu chương.
Đồng thời dùng khoái mã lên bắc, bẩm báo quốc quân.
Ba phần tấu chương sau khi đưa ra ngoài.
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Trương Xung đại nhân, quốc quân không có cướp đoạt công danh Thẩm Lãng, chúng ta không thể đối với hắn tra tấn. Vậy gia nô của hắn, cũng có thể tra tấn đi, dùng… đại… hình!
Cái chữ “đại” trong miệng ông ta kéo dài cả nốt nhạc.
Đây là ám chỉ nha dịch Đại Lý tự, có thể đánh chết.
Đây là muốn ngay trước mặt Thẩm Lãng, đánh chết hai trong ba võ sĩ gia tộc họ Kim.
Gõ núi chấn hổ, giết gà dọa khỉ.
Thẩm Lãng ngươi đừng vội, sau khi quốc quân tước đoạt công danh của ngươi xong, cực hình này sẽ đến lượt ngươi.
Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y ánh mắt băng hàn.
Thẩm Lãng, ta không thể tra tấn ngươi, ngươi cho là Đại Lý tự Thiếu Khanh liền sẽ bỏ qua ngươi sao?
Vị Vương Kinh Luân này chính là một nhân viên quan trọng trong đám bè lũ họ Tô.