- Mấy vị đại nhân, Hà Nguyên Nguyên xác định là tự sát không thể nghi ngờ!
Chỉ một lời này, có người ngạc nhiên.
Có người kinh hãi.
Ninh Diễm gần như chợt muốn xông vào, tại sao có thể là tự sát?
Hà Nguyên Nguyên nếu như tự sát, Thẩm Lãng thì xong rồi.
Lê Chuẩn Đại công công nói:
- Vụ án này quan hệ trọng đại, nhất định phải kiểm tra rõ.
Bốn người nữ y quan nói:
- Xác định không thể nghi ngờ là tự sát, trong miệng người chết có mùi kim loại khác thường, thực quản bị ăn mòn nghiêm trọng, trong nước phân và nước tiểu mang theo vết máu, trong hậu môn có sung huyết, hết thảy đều là triệu chứng trúng độc thạch tín. Không chỉ có như thế, toàn thân người chết không có vết thương bị động, không có bất kỳ dấu vết vùng vẫy.
Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nói:
- Chúng ta đã đổi rất nhiều phương án kiểm tra, Hà quý nhân từ viết di thư đến uống trà độc, tất cả đều là chủ động, không có bất kỳ dấu hiệu bị ép buộc nào. Hơn nữa sau khi uống trà độc xong, Hà quý nhân còn lẳng lặng nằm ở trên giường chờ chết, mặc trên người chính là bộ váy lót lần đầu tiên gặp bệ hạ, ý định tự sát đã đặc biệt rõ ràng.
Lê Chuẩn công công nói:
- Trưởng công chúa điện hạ, người quan sát thế nào?
Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:
- Ta giám sát toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi, kết quả chân thực hiệu quả.
Chỉ một câu nói này của nàng, gần như phán định Thẩm Lãng tử hình.
Ninh Diễm tức khắc sắc mặt đây biến đổi.
Đây là cô của nàng à? Đây là sư phụ nàng kính yêu nhất sao?
Chẳng những không có ý trợ giúp cho Thẩm Lãng, hơn nữa một mực chắc chắn Hà Nguyên Nguyên là tự sát, đây là gián tiếp muốn Thẩm Lãng chết.
Đại Lý tự Thiếu Khanh cười lạnh nói:
- Thẩm Lãng, ngươi bây giờ còn có lời gì muốn nói hay không? Hà quý nhân là tự sát, phía trên di thư đã tiết lộ âm mưu của ngươi rồi, nàng sẵn lòng dùng cái chết chết chứng minh trong sạch, nàng không cha không mẹ, trên cái thế giới này không ai có thể hiếp bức nàng, cho nên mỗi một câu trên di thư đều là lời thật lòng, di thư của nàng chính là bằng chứng.
Ngay sau đó, ông ta đưa mắt nhìn vế hướng Trương Xung, nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Trương đại nhân, Hà quý nhân này rõ ràng là tự sát, ngài cứ đinh ninh là Hà quý nhân bị giết, chẳng lẽ ngài và Thẩm Lãng có cấu kết cái gì à? Tam điện hạ, Lê công công, bản quan cảm thấy Ngự Sử Đài Hữu Đại Phu Trương Xung, đã không có tư cách giám sát bản án hội thẩm, hơn nữa ông ta có hiềm nghi đã cấu kết với phạm nhân, ta cảm thấy ông ta chắc cần về lại nhà giam Đại Lý tự.
- Lê công công, bây giờ có thể cướp đoạt công danh Thẩm Lãng, có thể đối với hắn tra tấn, để hắn cung khai ra toànb ộ đi.
Ánh mắt của Lê Chuẩn run lên, nói:
- Trương Xung, ngươi cũng không phải đại phu, ngươi tại sao một mực chắc chắn Hà Nguyên Nguyên bị giết, mà không phải tự sát?
Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nói:
- Trương Xung đại nhân muốn gỡ tội cho Thẩm Lãng, hai người sớm có cấu kết, ông ta là đồng phạm, Lê công công tấu lên bệ hạ, trực tiếp bắt lấy ông ta đi.
Trương Xung đứng lên hỏi:
- Các vị, sau khi nuốt phải Thạch Tín sẽ như thế nào?
Yến Vĩ Y đáp:
- Đương nhiên sẽ chết.
Trương Xung nói:
- Sẽ đau đớn không thể tả, toàn bộ dạ dày, thực quản đều có thể bị bỏng, không chỉ sẽ không cầm được tiêu ra máu, còn có thể nôn mửa. Quả thực như là bị cực hình vĩ đại, cả người đều có thể bóp méo. Các vị mời xem, cái chết của Hà Nguyên Nguyên đặc biệt bình tĩnh, giống như một chút đều không cảm giác được đau đớn, nếu không phải không cầm được tiêu ra máu thì giống như ngủ chết vậy, đây là vì đâu?
Nghe những lời này, tất cả mọi người kinh ngạc.
Bốn người nữ y quan cũng gật đầu.
Sau khi dùng Thạch Tín là vô cùng đau đớn, thường nhân căn bản không cách nào chống đỡ, huống chi với người con gái yếu mềm như Hà Nguyên Nguyên?
Thì không cách nào chết an bình thế này được.
Trương Xung nói:
- Trừ phi bên trong nước trà có loại độc khác, sau khi nuốt vào sẽ trong nháy mắt mất đi toàn bộ tri giác, xin hỏi có loại độc như vậy không?
Trưởng công chúa Ninh Khiết đáp:
- Có, Tiêu Hồn Tán núi Phù Đồ.
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Hà quý nhân là người thích chưng diện, muốn chết an bình một chút, cho nên bỏ vào Tiêu Hồn Tán bảo trì dáng vẻ lúc chết, chuyện này không phải là vô cùng bình thường à?
Thẩm Lãng nói:
- Đương nhiên không bình thường, nếu như muốn tự sát, mỗi Tiêu Hồn Tán là được, sợ không chết được dùng hai giọt liền hẳn phải chết. Vì sao còn muốn nuốt Thạch Tín làm điều thừa?
Trương Xung hỏi:
- Loại độc Tiêu Hồn Tán này hiếm có sao?
Ninh Khiết gật đầu một cái rồi đáp:
- Vô cùng hiếm có.
Trương Xung nói:
- Hà quý nhân bị nhốt, làm sao có thể có được loại kịch độc của núi Phù Đồ vậy?
Đại Lý tự Thiếu Khanh nói:
- Cái gọi là Tiêu Hồn Tán núi Phù Đồ, hoàn toàn chính là của các ngươi phỏng đoán, căn bản cũng không có bất cứ chứng cớ gì.
Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nói:
- Cái chén trà của Hà quý nhân chúng ta cũng kiểm nghiệm qua, bên trong chỉ có lưu lại Thạch Tín, căn bản không có Tiêu Hồn Tán núi Phù Đồ gì cả.
Đây là chỗ lợi hại của núi Phù Đồ.
Tiêu Hồn Tán là một loại chất lỏng dễ bay hơi, lúc bình thường nhất định phải đóng chặt nút, một khi tiếp xúc không khí, trong vòng hai canh giờ liền gần như bốc hơi sạch, khó tìm dấu vết vô cùng.
Trương Xung nói:
- Ta có thể liếc mắt nhìn di thư Hà quý nhân à?
Đại thái giám Lê Chuẩn do dự một lúc lâu.
Nội dung trong phần di thư này có phần bất nhã, là không thích hợp để ngoại thần nhìn.
Nhưng ông ta vẫn quyết định lấy ra, giao cho Trương Xung.
Cái thằng ranh con Thẩm Lãng này, chúng ta vốn nên quất chết ngươi, kết quả một lần nữa mà giúp ngươi.
Trương Xung cầm lấy di thư rồi cẩn thận đọc:
- Nếu như không tin, bệ hạ có thể xé bụng thiếp ra, xem trái tim của thiếp là đỏ hay trắng.
Trương Xung đọc lên câu này.
- Câu này của Hà quý nhân có phải mang ẩn ý gì hay không? - Trương Xung hỏi.
Lê Chuẩn đáp:
- Cũng không có gì, Hà quý nhân mỗi một lần viết thư cho bệ hạ đều có câu này.
Trương Xung nói:
- Thế nhưng phía trên di thư, ngay câu này dường như bị dấu móng tay dằn qua, còn có một vết màu đỏ, dường như đang nhắc nhở chúng ta gì đó.
Lê Chuẩn kinh ngạc.
Lúc này, Tam vương tử Ninh Kỳ cùng trưởng công chúa Ninh Khiết đều đã đi tới.
Ở dưới ánh mặt trời, mấy người kiểm tra cẩn thận phong di thư này.
Thật đúng như vậy!
Trên mấy chữ "xé bụng thiếp ra" có dấu móng tay hằn xuống, thậm chí còn có chút màu đỏ, đây là màu sơn móng tay đỏ thẫm mà đàn bà hay dùng.
Hơn nữa còn là loại màu đỏ mà Hà Nguyên Nguyên hay dùng để sơn móng tay nữa.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn phía bụng Hà Nguyên Nguyên.
Ý tứ của phần di thư này, chẳng lẽ là Hà Nguyên Nguyên để cho người ta mổ bụng nàng ra sao?
Lẽ nào trong bụng của nàng có thứ gì?
Lê Chuẩn lắc đầu nói:
- Nhỡ ra chỉ là một chuyện tình cờ thì sao, loại chuyện mổ bụng này ta không làm chủ được, phải bẩm báo bệ hạ thôi.
Tiếp đó, ông ta trực tiếp đứng lên nói:
- Chư vị đại nhân chờ một chút, chúng ta đây sẽ đi bẩm báo bệ hạ, có mổ bụng hay không phải để cho ngài định đoạt.
Dứt lời, đại thái giám Lê Chuẩn chạy vội ra, cỡi chiến mã, lao vùn vụt về phía Bắc.
Trong lòng của Thẩm Lãng cũng lên.
Vị đại thái giám rõ ràng trong nóng ngoài lạnh, từ đầu tới đuôi cũng đang giúp Thẩm Lãng.
Đương nhiên, có thể ông ta cũng không có cảm xúc gì với Thẩm Lãng đâu.
Mà là ông trung thành với quốc quân và thấy vô cùng rõ ràng, không muốn để Tô Nan thực hiện được.
...
Lao điên cuồng mười mấy dặm sau đó!
Đại thái giám Lê Chuẩn gặp được nghi trượng của quốc quân, sau khi xuống ngựa, ông ta nhảy vào trong xe của quốc quân.
Lúc này, quốc quân đã không chịu đựng được, đang nằm ở trên giường ngủ.
- Bệ hạ... - Lê Chuẩn nhỏ giọng kêu.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến run lên, chợt tỉnh lại.
- Lão cẩu, án tử kiểm tra được như thế nào? Thẩm Lãng cung khai rồi chưa?
Lê Chuẩn quỳ trên mặt đất, báo cáo tất cả mọi thứ hoàn chỉnh.
Tiếp đó, ông ta cầm di thư của Hà Nguyên Nguyên đưa lên nói:
- Trên cái câu xé bụng nô tì ra của di thư Hà quý nhân, quả thật có dấu móng tay, hơn nữa còn có màu đỏ thẩm trên móng tay của Hà quý nhân hay sử dụng. Nhưng lão nô cảm thấy khả năng này chẳng qua là tình cờ, chuyện mổ bụng quá lớn, không dám chuyên quyền, xin bệ hạ định đoạt.
Quốc quân hướng về phía mặt trời chiếu một cái.
Quả nhiên.
Lúc trước phía trên mỗi phong thơ của Hà Nguyên Nguyên đều có một câu như vậy, ông ta cũng không có đặc biệt để ý.
Hơn nữa đêm hôm đó ánh sáng không đủ, cũng không có phát hiện cái dấu vết này.
Phía trên mấy chữ này quả thật có dấu móng tay nhấn qua.
Đây là nhắc nhở? Hay là tình cờ?
Nếu như là nhắc nhở, cái này đại biểu cho phần di thư này nàng bị ép viết ra, cho nên lén lút dùng móng tay rạch qua mấy chữ này.
Quốc quân nói:
- Thẩm Lãng vì sao bán bài từ《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》cho Hà Nguyên Nguyên? Ngươi lập lại lần nữa.
Lê Chuẩn nói:
- Hắn nói là trang bức, tán gái, trả thù Lý Văn Chính, cướp đoạt tình yêu của tên kia.
Quốc quân nói:
- Ngươi nghĩ như thế nào?
Lê Chuẩn nói:
- Hắn... Đúng là người bạ đâu nói đấy, không hề có liêm sỉ.
Người bình thường sau khi chết, đều muốn được an bình chôn xuống đất, chẳng ai muốn hủy hoại thi thể cả.
Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến cay nghiệt, vụ án này ông ta để ý nhất chính là chuyện Thẩm Lãng khi quân, hơn nữa ra sức nguyền rủa Thái tử khiến cho đảng phái tranh chấp, còn chuyện tức giận hơn chính là chuyện Thẩm Lãng đã sớm phá hủy trinh tiết Hà Nguyên Nguyên.
Nhưng nếu nói ông ta có cảm tình sâu sắc cỡ nào với Hà Nguyên Nguyên? Vậy thì chưa chắc.
- Vậy mổ bụng đi, xem bên trong đến tột cùng có thứ gì. - Quốc quân nói.
- Vâng! - Lê Chuẩn lập tức lại muốn xoay người đi đến Đại Lý tự kinh đô.
Quốc quân bỗng nhiên nói:
- Lão cẩu, ngươi ân cần giúp đỡ Thẩm Lãng thế này, lại là vì sao hả?
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Lão nô không phải là vì giúp đỡ Thẩm Lãng, mà là... không muốn một số người thực hiện được. Thẩm Lãng chỉ là một con cún nhỏ bạ đâu nói đấy thôi...
Quốc quân nói:
- Lão cẩu, trong lời nói của ngươi có chuyện.
Lê Chuẩn quỳ rạp dưới đất.
- Đi ngay, mổ bụng Hà Nguyên Nguyên, nhìn bên trong đến tột cùng có cái gì. - Quốc quân nói.
Lê Chuẩn phóng người lên ngựa, lao về phía nam thật nhanh.
...
Hai canh giờ sau đó!
Đại thái giám Lê Chuẩn khó khăn xuống ngựa.
Thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống, ông ta đã bốn ngày ba đêm đều không có ngủ.
Cả người như muốn sụp đổ vậy.
Công chúa Ninh Diễm tiến lên, chợt một tay ôm ông xuống.
- Tam công chúa tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể, không chỉ là nam nữ hữu biệt, hơn nữa lão nô là người hèn mọn. - Lê Chuẩn hoảng hốt vội nói.
Cọp cái Ninh Diễm tức giận nói:
- Một thái giám như ngươi còn tính là đàn ông ấy à?
Nghe những lời này, sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch bên cạnh đau khổ che mặt.
Con bé ngốc này, không biết nói chuyện thì không nên nói lung tung.
Rõ ràng lòng tốt, rõ ràng quan tâm người ta, nhưng từ trong miệng của ngươi nói ra sẽ chỉ làm cho người ta hận chết.
Nhưng mà cũng may Lê Chuẩn lớn tuổi, đã sớm không chú ý những thứ này, chẳng qua là cười ha ha.
Ông ta đi vào đại sảnh, cất cao giọng nói:
- Bệ hạ có chỉ, mổ bụng của Hà Nguyên Nguyên, kiểm tra hoàn toàn.
Bốn người nữ y quan quỳ xuống nói:
- Vâng!
Tiếp đó, ở dưới sự giám thị của trưởng công chúa Ninh Khiết cùng đại thái giám Lê Chuẩn, bốn người nữ y quan mổ bụng Hà Nguyên Nguyên ra, mở ra dạ dày.
Rõ ràng vô cùng thê thảm.
Dạ dày sau khi trúng kịch độc thạch tín, đương nhiên đáng sợ.
Trước tiên phải dùng thật nhiều nước rửa sạch.
Ước chừng rửa sạch mấy phút.
Mới rửa sạch dạ dày của Hà Nguyên Nguyên.
- Bên trong có cái gì, có cái gì... - Một nữ y quan nói.
Đại thái giám Lê Chuẩn chợt đứng lên nói:
- Nhanh chóng lấy ra, tuyệt đối không nên phá hủy nó.
Cái nữ y quan cẩn thận từng li từng tí gắp vật thể đó ra, đặt ở bên trong một chậu bạc.
Đây là một viên thuốc sáp, lớn khoảng chừng ngón tay cái.
Lê Chuẩn tự mình nhận lấy thuốc sáp.
- Trong bụng Hà Nguyên Nguyên quả nhiên có một thứ, đây là thuốc sáp được lấy ra trong bụng của nàng, trước khi uống trà độc đã nuốt vào.
Mọi người ồ lên!
Nhất là Đại Lý tự Thiếu Khanh, còn có Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y, sắc mặt hai người kịch biến.
Trong bụng của Hà Nguyên Nguyên lại có thuốc sáp?
Đây? Đây là có chuyện gì?
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Kế tiếp, ta ngay trước mặt mấy vị đại nhân mở ra viên thuốc sáp này.
Tiếp đó, Lê Chuẩn đeo găng tay, lột viên thuốc sáp này cẩn thận từng chút một.
Bên trong có một miếng giấy da thật mỏng, trên đó viết một hàng chữ.
Chữ viết đã có chút phai, nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
Mấy người nữ y quan kinh ngạc, Hà quý nhân không có dấu vết bị vũ nhục kia mà?
Ngay sau đó một nữ y quan xung phong nhanh chóng về tĩnh thất kiểm tra.
Nàng phát hiện.
Cốc đạo (*) phía sau của Hà Nguyên Nguyên quả thật có vết loét, chỉ bất quá lúc đó họ cho rằng đây là thương tích do bỏng thạch tín nên không có để ý.
(*) hậu môn, khu vực từ trực tràng đến hậu môn
Bây giờ phân tích thật kỹ, dù cho bỏng thạch tín cũng không có thể gây loét.
Xem ra quý nhân lúc còn sống có thể từng bị ô nhục.
Nữ quan trở về đại sảnh bẩm báo:
- Chư vị đại nhân, lúc Hà quý nhân còn sống quả thực có thể bị cưỡng bức, chỉ bất quá vừa rồi quả thực không cách nào kiểm tra, chúng ta đều cho là bỏng thạch tín.
Tất cả mọi người khiếp sợ.
Tô Kiếm Đình điên rồi sao? Giết người còn chưa đủ, còn muốn làm ra loại chuyện này? Muốn đàn bà nào mà không có hả?
Người đàn bà mà quốc quân từng sủng ái, có mùi vị hấp dẫn đến thế kia à? Mất trí!
Mà Thẩm Lãng cũng ở trong lòng kêu lên:
- Tuyết Ẩn cô cô, người quả nhiên không phải Thánh nữ, cô cô quả nhiên chuyện gì cũng có thể làm.
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, tầm hơn bảy ngàn chữ. Vé tháng muốn rơi đến 14 tên, lạy xin mọi người xuất thủ cứu giúp, cảm ơn chảy nước mắt!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Về cúng thất, đem theo cả laptop để làm. Ai dè về quê bị dị ứng không khí ô nhiễm quá nặng, uống thuốc dị ứng lại rã rời ngủ mất T_T