Chương 452: Quốc quân hân hoan! Bắt Tô Nan! (2) Tề Hoàn Công lúc này mới được hạ táng, mà khi đó, xác của ông đã sớm hư thối không chịu nổi, giòi bọ bò lổm ngổm khắp nơi.
Vua Khương sau khi chết hơn một canh giờ.
Một bóng đen bí mật ra khỏi cung vua Khương, đi tới một đống cỏ khô, kêu mấy tiếng be be của loài dê.
Người này, chính là một trong những thái giám đáng tin cậy của vua Khương.
Lúc trước Thẩm Lãng còn hoài nghi, vua Khương cũng dùng thái giám sao?
Ông ta ước chừng be be mấy tiếng dê xong.
Một khắc đồng hồ sau đó, một hình bóng xuất hiện.
- Hoàng cung đại loạn, chuyện gì xãy ra?
Thái giám bên người vua Khương nói:
- Nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất đi kinh đô, bẩm báo Đại Đốc chủ, vua Khương chết bất đắc kỳ tử, Khương quốc đại loạn.
Tiếp đó, ông ta lấy ra một tờ giấy thật nhanh:
- Đây là tin tức kể lại, nhất định phải đưa đến trong tay bệ hạ.
- Vâng!
Cái bóng đen kia biến mất rất nhanh.
Kế tiếp, gã sẽ dùng tận dụng tất cả lực lượng, tốc độ nhanh nhất đưa tình báo này về đến kinh đô.
Tay thái giám bên người vua Khương, là gián điệp Hắc Thủy Đài.
Đương nhiên sẽ có người hỏi, tên thái giám này vì sao không trực tiếp mưu hại vua Khương?
Cái này sao có thể được?
Không phải ai cũng có bản lĩnh như Thẩm Lãng đâu.
Hơn nữa, tên thái giám này cũng không phải là thái giám thân cận vua Khương nhất.
Người chịu trách nhiệm ăn uống cho vua Khương, cũng là thái giám cùng ông ta từ nhỏ lớn lên.
Vua Khương người này đa nghi cực kỳ, cũng chính là loại nhân tài như Thẩm Lãng cùng Tả đạo sĩ mới thực hiện được âm mưu hãm hại.
Nhưng dù cho như thế.
Gián điệp Hắc Thủy Đài của Việt quốc, cũng chỉ là so với Tô Kiếm Đình chậm hai canh giờ, đã đi truyền tin tức này tới.
...
Phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Cả người Tô Nan lâm vào vô cùng đau khổ, vô cùng không cam lòng.
Tại sao lại như thế?
Ông ta cách thành công, chỉ có một chút.
Vua Khương nên chết.
Nhưng tay đó tuyệt đối không thể chết vào lúc này.
Tên khốn kiếp này, tên ác ôn này, đe doạ suốt cả đời Tô Nan.
Vốn nên vắt kiệt giá trị của tên kia sau đó cho chết, vì sao lúc này lại chết kia chứ?
Bây giờ, âm mưu của ông ta phải làm cách nào tiếp tục nữa?
Kế hoạch gia tộc họ Tô phượng hoàng niết bàn của ông ta, nên làm sao tiếp tục nữa?
- Grào...
Trong miệng Tô Nan phát sinh từng đợt rống giận.
Nguyên bản thân thể đang khom cong vòng, trong nháy mắt thẳng tắp.
Dưới chân giẫm một cái.
Mặt đất cứng rắn, trong nháy mắt nát bấy.
- A... A... A...
Dưới đáy cổ họng của ông ta, phát sinh tiếng gào thét giống như dã thú.
Nắm chặt nắm tay, đập từng phát vào bức tường.
Bức tường bằng đá, lại bị đập ra từng cái lỗ lớn.
Đá vụn bay tán loạn.
Võ công Tô Nan rất kinh người.
Cứ như vậy phí công nhọc sức à?
Không!
Tuyệt không!
Tô Nan thúc ép bản thân dần dần tỉnh táo lại.
Tiếp đó, ông ta thản nhiên hạ lệnh:
- Phát động đi!
Tô Dong kinh ngạc nói:
- Vâng.
Ông ta cũng không cần đi truyền lệnh lệnh.
Mà là leo lên một cái đài trên phủ Hầu tước Trấn Viễn, đốt một ngọn nến bên trong.
...
- Giá, giá, giá!
Một trận tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Mà lúc này cửa thành kinh đô đã đóng.
- Người đến là ai?
Người tới trực tiếp giơ lên lệnh bài.
Giơ lên mật thư trong tay thật cao, dán lên ba cọng lông quạ đen.
- Mở rộng cửa, mở rộng cửa!
Ra lệnh một tiếng.
Một cái cửa nhỏ được mở ra ở khu vực cổng thành.
Tiếp đó bên trong cửa thành, lập tức chuẩn bị một con ngựa mới.
Tên võ sĩ Hắc Thủy Đài nhảy vào cửa thành xong xuôi, chợt nhảy lên ngựa chuẩn bị sẵn, tiếp tục phóng về hướng tòa thành Hắc Thủy Đài.
Mà con ngựa gã vừa cưỡi, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, miệng sùi bọt mép.
Thay ngựa xong xuôi, gã nhanh chóng tăng tốc, nhằm phía tòa thành Hắc Thủy Đài.
- Cấp tốc, cấp tốc!
- Phía tây mật báo, phía tây cấp báo!
Mới vừa vọt tới phía dưới tòa thành Hắc Thủy Đài, tên võ sĩ này lại ra sức hô to.
- Vù vù vù vù...
Tức khắc, bốn gã cao thủ Hắc Thủy Đài trực tiếp từ trên tòa thành nhảy xuống, trực tiếp nâng gã lên, vọt vào bên trong tòa thành Hắc Thủy Đài.
Một lát sau.
Tên mật thám Hắc Thủy Đài này quỳ gối trước mặt Đại đô đốc Diêm Ách Hắc Thủy Đài.
- Đốc chủ, vua Khương chết bất đắc kỳ tử, Khương quốc nội loạn.
Tên mật thám này hai tay dâng mật thư, tiếp đó liền bất tỉnh nhân sự.
Diêm Ách hết hồn, nói:
- Mệnh lệnh đại phu giỏi nhất, trị liệu vị huynh đệ này, bất kể giá nào, phải cho huynh đệ này khôi phục như cũ.
- Vâng!
Khi cái chữ "vâng" này còn chưa kịp nói ra, bóng dáng Diêm Ách đã biến mất.
...
Quốc quân đã ngủ rồi.
Ngày hôm nay vốn nên thị tẩm Tô phi, nhưng ông vẫn không đi, vẫn ở trong cung Biện phi.
Thế nhưng, dù ông muốn ngủ thế nào cũng không được.
Thẩm Lãng nói cái cục diện xấu nhất, thật là đáng sợ.
Lại tới một trận biến động Diễm Châu sao?
Cũng không có khả năng, gia tộc họ Tô cùng nước Sở chẳng tiếp giáp.
Là có nên hay không lập tức bắt Tô Nan?
Không!
Không thể bắt!
Nếu không sẽ khiến xảy ra kịch biến động trời.
Nhất định phải xác định Khương quốc bên kia phải làm gì? Vua Khương có nhất định phải xâm lấn phía Tây nước Việt hay không.
Nhưng mà vào lúc này!
Bên ngoài vang lên giọng của Lê Chuẩn:
- Bệ hạ, Diêm đốc cầu kiến.
Nghe những lời này, quốc quân gần như lập tức từ trên giường đứng dậy.
Cái tên Hắc Diêm Vương đã thật lâu không có rời khỏi tòa thành Hắc Thủy Đài.
Hôm nay đến, khẳng định có đại sự phát sinh!
Quốc quân thậm chí không kịp mặc nội y, trực tiếp liền đi ra.
Hắc Thủy Đài Đại đô đốc Diêm Ách trực tiếp quỳ xuống nói:
- Bệ hạ, vua Khương chết bất đắc kỳ tử, Khương quốc nội loạn.
Tiếp đó, hai tay ông ta đưa lên tin tức tường thuật tỉ mỉ.
Quốc quân đầu tiên là hết hồn.
Tiếp đó hân hoan!
Lại xảy ra chuyện như vậy?
Thời khắc mấu chốt này, lại có niềm vui lớn đến thế sao?
Trời cao lại phù hộ Ninh Nguyên Hiến ta đây đến thế sao?
Quốc quân mở ra tình báo này, xem cẩn thận một lần.
Ngay sau đó, lòng dạ đa nghi của quốc quân bản năng phát tác.
Tình báo này có phải là giả hay không?
Có phải chăng gián điệp bí mật của Hắc Thủy Đài bị gạt?
Ngay sau đó, đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ, mới vừa nhận được tin tức, phủ Hầu tước Trấn Viễn luôn luôn không có đốt đèn trên đài cao, bỗng nhiên đốt nến.
Sắc mặt của quốc quân đầu tiên là biến đổi, tiếp đó vui vẻ, rồi ông bèn hỏi:
- Tô Nan còn ở đó hay không?
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Ở, lúc này còn ở trong sân, đang ngồi ngây người.
Quốc quân ra lệnh:
- Lập tức động thủ, lùng bắt Tô Nan.
- Không nên dùng đến những quân đội khác, trực tiếp xuất động ba nghìn võ sĩ Hắc Thủy Đài, bao vây xung quanh phủ Hầu tước Trấn Viễn!
- Đóng kín bốn cánh cổng kinh thành, không cho bất luận kẻ nào ra vào, bất luận kẻ nào!
- Lê Chuẩn, Diêm Ách, các ngươi tự mình động thủ, đi lùng bắt Tô Nan!
- Vâng!
...
Ngay thời điểm binh mã xuất động.
Cũng là thế lôi đình, mặt đất run rẩy.
Bất kể là Thiết Kỵ Thiên Việt, hay là Thiết Giáp Vệ Đội của quốc quân.
Nhưng mà lúc võ sĩ Hắc Thủy Đài xuất động thì im hơi lặng tiếng!
Bởi vì bọn họ mặc áo giáp da, mang giày vải mềm, hơn nữa nhón chân bước đi, để đảm bảo rơi xuống đất không có một tiếng động.
Ba nghìn võ sĩ Hắc Thủy Đài xuất động.
Như là thủy triều đen tràn về phía phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Đây mới là cảnh tượng hoành tráng.
Lúc trước bắt Thẩm Lãng, chẳng qua là chỉ có trăm người mà thôi.
Ba nghìn võ sĩ Hắc Thủy Đài hành động ở trên đường phố tốc độ như bay, lại không có tiếng động gì.
Hai bên đường phố có người vẫn chưa ngủ, không biết vì sao cảm thấy khiếp sợ, thế là mở cửa sổ ra vừa nhìn.
Tức khắc nhìn thấy trên đường phố, chi chít cũng là võ sĩ màu đen.
Gã ngơ ngác nhìn, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lúc này, gã chỉ cần động một cái, hô một tiếng, phải chết lập tức.
Sau một lát, ba nghìn võ sĩ Hắc Thủy này biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ở một ngã rẽ.
Hai khắc sau!
Ba nghìn tên võ sĩ Hắc Thủy Đài đã bao vây phủ Hầu tước Trấn Viễn chật như nêm cối.
Đại thái giám Lê Chuẩn thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Một ngày này rốt cuộc đã tới.
- Tô Nan còn ở đó hay không? - Lê Chuẩn bèn hỏi.
- Có, ngay trong sân. - Một tên võ sĩ giám thị Hắc Thủy Đài đáp lời:
- Ông ta giống như cảm thấy được không ổn, tự đánh cờ với chính mình, nhưng mà rất lâu không thể kết thúc ván.
- Đi vào bắt người đi! Diêm đốc chủ, mời!
Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách mặt không chút thay đổi, thậm chí cau mày.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Cổng phủ Hầu tước Trấn Viễn chợt bị đập mở.
Tiếp đó, đại thái giám Lê Chuẩn lùi về sau hai bước, theo Diêm Ách tiến vào bên trong phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Đi tới sân.
Tô Nan với tấm lưng còng vẫn ngồi ở đó, ngây người nhìn bàn cờ trước mặt.
Lê Chuẩn nói:
- Tô ông à, mặc dù là mùa hè, nhưng nửa đêm sương lạnh, cũng không cần ngồi ở bên ngoài, chúng ta mang ngài đến một chỗ ấm áp hơn.
Tô Nan cất giọng nói già nua:
- Lê công công, ngươi đây muốn dẫn chúng ta đi nơi nào hả?
Lê Chuẩn nói:
- Hắc Thủy Đài, Đại Lý tự? Nếu không Trấn Viễn Hầu ngài chọn một?
Tô Nan ngẩng đầu đốt nến, hướng Lê Chuẩn cùng Diêm Ách nói:
- Lê công công ngài nói ta nghe không hiểu, Tô Bạch Đầu ta đây ở trong sân chơi cờ lẽ nào cũng phạm sai lầm rồi sao?
Dưới ánh nến phản chiếu, cái khuôn mặt già nua của ông ta hướng sang Lê Chuẩn và Diêm Ách lộ ra nụ cười quỷ dị.
Lê Chuẩn kinh hãi!
Ông già này nhìn qua tuy rằng cùng Tô Nan giống y hệt.
Nhưng lão căn bản cũng không phải là Tô Nan!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ ba, ngày hôm nay canh hơn hai vạn chữ! Xin phiếu chính là câu kết thúc như mọi khi, hu hu hu! Nên làm cái gì bây giờ hả?