Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 460: Lãng gia vào thành Trấn Viễn! Giết! (2)

Chương 460: Lãng gia vào thành Trấn Viễn! Giết! (2)
Đó hoàn toàn là cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu không có công chúa điện hạ, chúng ta hoặc là sớm chết, hoặc là vẫn như là súc vật, chúng ta còn có cái gì đáng sợ sệt nữa sao? Đời này chỉ dùng báo đáp ân tình của công chúa mà thôi.

Nghe những lời này, trên trăm nữ võ sĩ mắt đều đỏ hoe.

Những gì các nàng gặp phải đều giống nhau.

Hai trăm nữ võ sĩ này, một nửa là hậu nhân của phạm quan, một nửa là nữ đấu nô, nữ nô đô vật.

Đều là những cô gái đáng thương không nhà, từng trải qua cuộc sống như một con dã thú, đừng nói chi đến tự do, ngay cả cái tôn nghiêm làm một con người cũng không có.

Cõ lẽ công chúa Ninh Diễm lúc đó bởi vì chơi cho đã, vì thành lập cái gọi là nương tử quân mà đã cứu bọn họ từ trong hố lửa.

Mà về sau, công chúa Ninh Diễm đã xem cái này trở thành sự nghiệp của mình.

Điểm này ngược lại cùng Cừu Yêu Nhi rất giống.

Nhưng mà Cừu Yêu Nhi càng thêm bác ái, nàng cứu hết tất cả các cô gái, phần lớn cũng là mềm yếu không thể tả.

Mà công chúa Ninh Diễm, chuyên môn đi cứu những nữ tráng sĩ hùng tráng vũ dụng, như thế cũng có thể làm cho lực lượng của chính nàng lớn mạnh hơn.

Cừu Yêu Nhi như là một nữ thần, để cho toàn bộ nữ tử đáng thương cúng bái ngưỡng mộ, nhưng không cách nào tới gần. Nàng không cần người khác giúp đỡ, bởi vì chính nàng vô địch.

Mà công chúa Ninh Diễm vừa giống một vị hào kiệt Trung Quốc cổ đại, ví như Phàn Khoái, lại vừa giống siêu cấp đại hiệp như Quách Giải (*)

(*) Phàn Khoái là công thần khai quốc nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Quách Giải là đại hiệp nổi tiếng thời Tây Hán.

Mỗi lần nói là giảng nghĩa khí, nàng và mỗi một nữ tráng sĩ đều xưng huynh gọi đệ.

Đương nhiên, nữ hiệp khách như nàng vẫn là giả.

Ở sâu trong nội tâm của nàng vẫn là một cô gái non nớt và hồn nhiên.

Bằng không cũng sẽ không cùng Thẩm Lãng vừa xưng huynh gọi đệ, vừa ngủ lên giường.

Một nữ hiệp khách phóng khoảng, hẳn là ngủ xong liền hoàn toàn buông xuống, quên đi mọi chuyện với giang hồ.

Mà Ninh Diễm ngủ cùng Thẩm Lãng sẽ không cách nào buông được.

- Lên núi đao, xuống chảo dầu! - Nữ tráng sĩ vòng eo tám thước hô lớn.

- Lên núi đao, xuống chảo dầu!

- Lên núi đao, xuống chảo dầu!

Hai trăm nữ tráng sĩ cùng kêu lên hô to, trực tiếp để ba nghìn đàn ông tinh nhuệ bên cạnh mặc cảm.

Thẩm Lãng nói:

- Được! Chư vị tỷ tỷ kế tiếp phải theo tiểu đệ xuất sinh nhập tử, tiểu đệ không có lễ vật khác trao tặng, nên sẽ đưa đến món quà ấm áp và cần thiết nhất.

- Thập Tam, dời ra ngoài!

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Thẩm Thập Tam cùng mấy chục võ sĩ lấy hết rương lễ vật này đến rương lễ vật khác ra ngoài.

- Chư vị tỷ tỷ, các vị dũng mãnh vô cùng, hoàn toàn không thua kém đấng mày râu, nhưng mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, dây dưa triền miên miên rất đáng ghét. Có món quà này của tiểu đệ, mấy ngày đó trong tháng không còn khó chịu nữa.

- Lễ vậy tiểu đệ tặng cho các vị tỷ tỷ đây có tên là Đôi Cánh Thiên Thần.

- Mỗi người ba mươi miếng!

Tiếp đó, Thẩm Thập Tam mặt mày vàng vọt đi tặng quà.

Cái gì là Đôi Cánh Thiên Thần?

Chính là băng vệ sinh.

Đội quân tóc dài này, dù cho hùng tráng cỡ nào cũng là gái, làm sao tránh được mấy ngày này.

Cho nên Thẩm Lãng cảm thấy món quà mình tặng quả nhiên rất tâm lý.

Quả nhiên!

Những nữ tráng sĩ khi nhận được những món quà này đầu tiên kinh ngạc, tiếp đó khuôn mặt đỏ lên, cuối cùng dâng lên vui sướng.

Quả nhiên là tiểu lang quân công chúa nhìn trúng.

Chính là người thấu hiểu lòng kẻ khác và biết ấm lạnh.

Tức khắc, hảo cảm hai trăm nữ tráng sĩ với Thẩm Lãng tăng lên nhiều!

- Tiếp tục xuất phát!

Hai trăm nữ tráng sĩ hùng tráng vô cùng này, cưỡi chiến mã thêm vào hàng ngũ đại quân.

Hơn nữa còn là một mình hai ngựa, khiến cho đám bộ binh phải đi đường kia ghen tị chết đi được.

...

Hai ngày sau!

Quân đội Trương Xung cùng Thẩm Lãng đi ra khỏi quận Lang.

Trên quan đạo phía trước, xuất hiện một chiếc xe ngựa, có một tay đánh xe già nua như ông ông nông dân.

Thẩm Lãng thấy chuyện này mừng lắm.

Từ nay về sau, cái mạng nhỏ của hắn không phải lo rồi.

Hắn chính là một kẻ đặc biệt chết nhát, ngay cả khi muốn tiêu diệt cả họ Tô, dù là vì báo thù rửa hận, cũng nhất định phải cam đoan bản thân tuyệt đối an toàn.

Có siêu vệ sĩ như Đại Ngốc này vẫn chưa đủ.

Còn muốn có một người còn trâu bò hơn nữa.

Đó chính là Kiếm vương Lý Thiên Thu.

- Trương đại nhân, tốc độ mọi người quá chậm, chúng ta ở tại nơi đây cáo biệt đi. - Thẩm Lãng nói.

Trương Xung nói:

- Thẩm công tử, như vậy cáo biệt.

Thẩm Lãng đứng dậy, cẩn thận tỉ mỉ hướng Trương Xung hành lễ lạy xuống.

Khoảng dừng này giữa hắn và Trương Xung có thể phải mất một đoạn thời gian mới có thể gặp nhau.

Hơn nữa sẽ phải ở trên chiến trường kịch liệt mà gặp.

Thẩm Lãng nói:

- Trương công, quận Bạch Dạ thành liền giao cho ngài tới thủ vệ, phản quân chủ lực Tô Nan cũng phải nhờ ngài chống đỡ.

Nhiệm vụ này rõ ràng khó như lên trời.

Trương Xung nói:

- Ta sẽ hết toàn lực, nhưng mà ngươi bên kia, có thể so với ta càng thêm hiểm ác đáng sợ. Ta tốt xấu còn có ba nghìn người, ngươi chỉ có hơn hai trăm người, lại muốn đối mặt mấy nghìn mấy vạn quân địch.

Thẩm Lãng cười nói:

- Không, nếu như tất cả thuận lợi, Bên của ta thực sự chẳng hiểm ác gì đâu, nghe vào kinh thiên động địa, trên thực tế lại thành thạo điêu luyện. Mà bên phía ngài là khó khăn thật, Tô Nan sẽ liều mạng dốc hết mọi lực lượng, điên cuồng mà công kích ngài. Nhưng mà có một tin tức tốt, ông ta đã bị thương.

Trương Xung nói:

- Quả nhiên là tin tức tốt, bằng không thì ta thật sự phải sợ hắn.

Thẩm Lãng hỏi:

- Võ công của Trương công cỡ nào vậy?

Trương Xung đáp:

- Cũng được.

Ông ta nói cũng được, chính là vô cùng mạnh.

Thật là làm cho người ta tò mò, Thẩm Lãng chưa từng thấy qua Trương Xung động thủ.

Thẩm Lãng nói:

- Núi cao nước xa, có thể hơn một tháng sau gặp lại trên chiến trường.

- Gặp lại trên chiến trường! - Trương Xung nói:

- Nếu tất cả mọi chuyện của Thẩm công tử thuận lợi, hy vọng chúng ta có thể ở ngay trong đại quyết chiến, tiền hậu giáp kích hoàn toàn tiêu diệt Tô Nan phản tặc.

Thẩm Lãng nói:

- Ngày đại quyết chiến, ta nhất định sẽ chạy tới, tuyệt đối Không cho Trương công phải chiến đấu một mình!

Hai con người này còn chưa có rời khỏi kinh đô đã hoàn toàn ném chiến lược của quốc quân sang một bên, điên cuồng thể hiện biểu diễn phần của mình.

...

Thẩm Lãng ngồi trên xe ngựa của lão nông phía trước.

Kiếm vương Lý Thiên Thu, lại một lần nữa trở thành đánh.

- Thẩm công tử, ta thất bại. - Lý Thiên Thu thở dài, nếp nhăn trên trán sít nhau đến mức có thể kẹp chết con muỗi.

Thẩm Lãng nói:

- Ta biết.

Võ công Kiếm vương tiền bối rất cao, cao hơn Chung Sở Khách, Thậm chí cao hơn so với Thần nữ Tuyết Ẩn.

Thế nhưng ông có tâm ma.

Lúc nhỏ là một đứa bé trai nhà bần nông cực kỳ khổ cực, sau khi lớn lên đều luyện võ mỗi ngày.

Dù cho trở thành tân Kiếm vương, người chủ mới của Kiếm Đảo, cũng chưa từng thấy qua việc đời.

Kiếm vương Nam Hải, đứng đầu Kiếm Đảo, những thứ tên tuổi này nghe oai phong tám hướng.

Nhưng cái giai đoạn nhiều nhất trên toàn bộ kiếm đảo đều không vượt qua bốn năm người, căn bản không có cái gọi là quyền thế.

Vừa thấy quan lớn quý tộc liền run rẩy.

Lúc trước đi đến thành Huyền Vũ, ông chưa hề tiến vào phủ Bá Tước.

Sau đó đối mặt Tử tước Chúc Lan Đình cũng không tự tay giết, mà là để Thẩm Lãng động thủ.

Tô Nan là nhân vật cỡ nào?

Lãnh tụ quý tộc trăm năm, đầu sỏ Việt quốc, chúa tể một phương hùng tâm bừng bừng.

Dạng người đó khí khái cỡ nào? Khí thế ra sao?

Kiếm vương Lý Thiên Thu nhìn thấy ông ta chắc chắn run rồi.

Cho nên dù cho võ công cao hơn nữa, khí thế cũng bị đè lại.

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm vương tiền bối, võ công Tô Nan cao lắm à?

Lý Thiên Thu nói:

- Cao cực kỳ, then chốt là khí thế, bức người vô cùng.

Thẩm Lãng nói:

- Đối với độc trên người vợ ngài, ta đã có ý tưởng, nhưng có một chút mạo hiểm, có thể ta cần phải lấy ra độc tố trên người của bà ấy, làm thí nghiệm rất nhiều lần mới có thể hóa giải.

Lý Thiên Thu nói:

- Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi có thể cứu thê tử của ta, muốn ta làm gì cũng được.

Ngay sau đó hắn lại thở dài một tiếng nói:

- Ta rõ ràng cứt chó lên không được mặt bàn, chuyện ngươi muốn làm ta không thành, lúc này đây liền thất bại.

Thẩm Lãng nói:

- Tâm ma khó giải.

Rồi hắn tiếp tục nói:

- Độc trên người của vợ ngài, chắc cũng là núi Phù Đồ.

Lý Thiên Thu nói:

- Không biết, nhưng kịch độc đáng sợ như vậy, hẳn là chỉ có núi Phù Đồ mới chế tạo ra thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Đại tông sư Tuyết Ẩn cũng trúng kịch độc núi Phù Đồ, đại tông sư Chung Sở Khách đi núi Phù Đồ cầu thuốc giải, kết quả chưa có trở về, Tuyết Ẩn lại đi cứu ông ta. Trước khi đại tông sư Chung Sở Khách chưa về, võ công Đại Ngốc có thể cần ngài tới chỉ điểm.

Lý Thiên Thu nói:

- Không thành vấn đề, ta đã nhận được thơ, hơn nữa còn là hai phong.

Một phong là Thẩm Lãng, một phong là Chung Sở Khách.

- Chung Sở Khách giỏi thật, ta sẽ dựa theo phương pháp của hắn, tiếp tục dạy Đại Ngốc luyện võ.

Kế tiếp!

Thẩm Thập Tam đánh xe cho Thẩm Lãng.

Cuộc sống bi thảm của Đại Ngốc lại một lần nữa bắt đầu.

Thật là vô cùng thê thảm.

Một sỗ nữ tráng sĩ vệ đội của Ninh Diễm nhìn không đành lòng.

Quá thảm!

Những ngày Đại Ngốc lại bắt đầu bị đánh lại đến rồi.

Kiếm vương Lý Thiên Thu thời thời khắc khắc đều ở đánh lén.

Đại Ngốc lại thời thời khắc khắc đều đỡ kiếm, mặc dù là kiếm gỗ.

Lúc trước đại tông sư Chung Sở Khách, mỗi ngày đánh lén Đại Ngốc ba vạn lần.

Mà bây giờ Kiếm vương Lý Thiên Thu, mỗi ngày đánh lén năm vạn lần.

Ngươi không có nhìn lầm, năm vạn lần!

Mỗi giây hai lần, từ sáng đến tối đánh lén bảy tám canh giờ.

Bốn phương tám hướng, ba trăm sáu mươi độ đánh lén.

Chung Sở Khách kiếm pháp cao vô cùng, Đại Ngốc một chiêu cũng không đỡ nổi.

Lý Thiên Thu kiếm pháp càng cao, Đại Ngốc lại càng không ngăn được.

Hơn nữa, hai người này vừa chạy, vừa luyện võ.

Như thường lệ luyện luyện đến mức không thấy tăm hơi

Đợi một giờ sau đó, phát hiện hai người chờ ở đằng trước, Đại Ngốc như là chó chết ngồi dưới đất thở dốc.

Quá thảm!

Thẩm Thập Tam lúc đầu đối với luyện võ đã tuyệt vọng, bây giờ lại tràn đầy hy vọng.

Đương nhiên tất cả chuyện này không phải là bởi vì gã trở nên lợi hại.

Mà là gã phát hiện Đại Ngốc cũng không dễ dàng, sự cường đại của Đại Ngốc cũng đổi lấy bằng máu và nước mắt.

Hoá ra tất cả mọi người đều vô cùng thảm, vậy Thập Tam ta đây cũng cân bằng tâm lý rồi.

...

Năm ngày sau!

Thẩm Lãng mang theo mấy chục tên võ sĩ, hai trăm nữ tráng sĩ, tiến vào thành thị cực Tây của Việt quốc, thành Trấn Viễn!

Đại bản doanh gia tộc họ Tô.

Ở đây cách phủ Hầu tước Trấn Viễn, cũng chỉ có mười mấy dặm.

Cách đó không xa, ngọn Tuyết Sơn cao vót, nguy nga hùng vĩ đã thấy rất rõ ràng.

Cách đó không xa, chính là Khương quốc.

Dưới ngọn Tuyết Sơn, chính là bộ lạc của Arunana vợ Đại Ngốc.

Thành Trấn Viễn!

Ước chừng gấp đôi diện tích thành Huyền Vũ.

Hơn nữa đi lại trên đường phố, có một nửa cũng là người Tây Vực mũi cao mắt sâu.

Đây là một tòa thành mậu dịch.

Không biết có bao nhiêu cửa hàng Tây Vực san sát bên cạnh nhau.

Đây là thuộc về Tô Nan thành thị.

Tất cả mọi người đều quăng cặp mắt hình viên đạn khi thấy Thẩm Lãng đến.

Nhìn thấy Thẩm Lãng cùng quân đội hơn hai trăm người, tất cả những người đang đi trên đường ngừng lại.

Tiếp đó, liền đứng ở ven đường nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt băng giá, không biết như là nhìn động vật, hay là nhìn người chết.

Để cho người ta không rét mà run.

Bị một người lặng lẽ vây xem không khó thụ.

Nhưng là bị mấy trăm mấy ngàn người lặng lẽ vây xem, thì tương đương khó chịu.

Ánh mắt của mấy ngàn người này cũng không phải nói, ở đây không chào đón ngươi.

Mà dường như đang nói, ở đây hoan nghênh ngươi, hoan nghênh ngươi chết ở chỗ này.

Giống như tiến vào một cái hắc điếm (quán trọ giết người cướp của) khổng lồ vậy.

Tất cả mọi người chuẩn bị băm ngươi thành bánh bao nhân thịt rồi đấy.

Thẩm Lãng tặc lưỡi, cười khinh thường.

Đi tới phủ Thành Chủ.

Phủ Thành Chủ này nguy nga lộng lẫy, thậm chí có thể lớn hơn phủ Thành chủ Huyền Vũ nhiều lắm.

Mấy trăm tên võ sĩ thật chỉnh tề, đứng ở giáo trường phía ngoài phủ Thành Chủ.

Võ trang đầy đủ.

Ánh mắt của mỗi tên võ sĩ đều vô cùng băng giá, giống như nhìn người chết vậy.

Mỗi một võ sĩ phủ Thành Chủ lăm le binh đao tựa như bất kỳ lúc nào xông lên chém giết Thẩm Lãng bằng loạn đao vậy..

Trên danh nghĩa, những thứ võ sĩ này cũng đều thuộc về Thẩm Lãng.

Ngay sau đó, một tràng cười to truyền đến.

Đặc biệt lố.

Tiếp đó, một gã đàn ông mang vàng đeo bạc bước ra.

- Xin hỏi người vừa đến là tân nhiệm thành chủ Trấn Viễn Thẩm Lãng à? Tại hạ Chủ Bộ thành Trấn Viễn Tô Lâm, hoan nghênh Thành chủ đại giá quang lâm.

Cái gì gọi là đại giá quang lâm?

Ta là thành chủ Trấn Viễn, cho nên ta là chủ nhân nơi này.

Ngươi còn ra vẻ như là chủ nhân đón khách thế à?

Thẩm Lãng nhìn người này một cái.

Người này chính là Tô Lâm sao?

Cháu trai của Trấn Viễn Hầu Tô Nan, thổ hoàng đế thực sự của thành Trấn Viễn ấy à?

Gã đã từng cưỡng chế di dời thành chủ, giết chết hai người.

Có thể xem gã như lực lượng chính quy của Hầu tước Tô Nan à?

Thẩm Lãng xuống ngựa, cười ha ha nói:

- Xin hỏi tôn giá chính là cháu Hầu tước Tô Nan, tô Lâm đại nhân?

Người đàn ông kia cười nói:

- Chính là tại hạ.

Thẩm Lãng cất giọng vô cùng thân thiết:

- Biểu ca Tô Lâm, tiểu đệ Thẩm Lãng bái kiến biểu ca.

Người đàn ông kia nói:

- Dễ nói dễ nói, đến thành Trấn Viễn chính là người nhà, biểu đệ Thẩm Lãng mạnh khỏe.

Tiếp đó, vị này Tô Lâm nhiệt tình bắt đầu, sẽ phải kéo bàn tay Thẩm Lãng tiến vào phủ Thành Chủ bên trong.

Nụ cười của Thẩm Lãng càng thêm ân cần, càng thêm âu yếm:

- Biểu ca à, đệ ngưỡng mộ biểu ca rõ ràng đã lâu mà hôm nay cuối cùng gặp được, rõ ràng tam sinh hữu hạnh, sau đó biểu ca cần phải chiếu cố tiểu đệ nhiều hơn.

- Đâu có đâu có, cũng là huynh đệ nhà mình. - Tô Lâm nhiệt tình nói.

Tiếp đó...

- Vậy sau này đệ cần phải trông cậy vào biểu ca. - Thẩm Lãng xoay đầu lại, trực tiếp biến sắc mặt, hạ lệnh:

- Giết hắn ngay!

Bên cạnh nữ tướng Vũ Liệt tiến lên, chợt một đao chém tới.

Trong nháy mắt, đầu của tên Tô Lâm bay thẳng lên trời.

Máu tươi bắn ra điên cuồng.

...

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn năm nhiều, đêm qua mất ngủ hỗn loạn ngày hôm nay đau đầu rất nhiêu, up chương mới chậm hu hu. Lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, bánh điểm tâm tuyệt không dưới hoả tuyến!

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Dọn nhà tẩu hỏa nhập ma T_T







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch