Chương 462: Lãng gia đại khai sát giới! Thiến hết sạch! (2)
Vậy toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây sẽ cũng không có ai có thể ngăn cản gia tộc họ Tô.
Trong vòng một tháng, Tô Nan liền có thể nắm chắc nửa hành tỉnh Thiên Tây.
Đến lúc đó Tô Khương hợp nhất.
Không nói một vương quốc, cấp bậc công quốc cũng có thể.
Đế quốc Đại Viêm sẽ ngồi xem Việt quốc bị chia rẽ à?
Nhất định sẽ như thế.
Ngô Việt đại chiến, Sở Việt tranh bá, thiên hạ các nước tranh chấp, chưa một việc không có bàn tay âm mưu của đế quốc Đại Viêm?
Vị chúa tể kia hận không thể để những quốc gia này đánh cho thành một đám bùn nhão.
Như thế, tân chính đế quốc Đại Viêm mới có thể hoàn toàn thắng lợi.
Trước tiên phải san bằng đám quý tộc lâu đời trong đế quốc Đại Viêm, tiếp đó phân rõ cai trị hai phe văn võ, phổ biến hoàn toàn chế độ cai trị châu huyện, tập trung toàn bộ quyền lực trong tay đế vương.
Khẩu vị Tô Nan hiện nay không lớn.
Ông ta chỉ cần cướp đoạt sáu quận ba mươi thành của hành tỉnh Thiên Tây, tổng cộng chừng sáu vạn cây số vuông.
Cộng thêm Khương quốc, liền có hai mươi vạn cây số vuông, làm một công quốc, dư sức.
Ninh Nguyên Hiến, ngươi đúng là thứ chí lớn nhưng tài mọn thôi.
Trương Xung là một vị quan có tài, Thẩm Lãng cũng được cho là dạng gian xảo.
Thế nhưng ngươi muốn dựa vào hai người kia ngăn trở ta phản loạn, ngăn trở ta cướp đoạt Hành tỉnh Thiên Tây?
Rõ ràng trò cười!
- Phía bên nước Khương như thế nào rồi? Đã qua thời gian nhiều như vậy, Arutai còn chưa tiêu diệt được đám huynh đệ không vâng lời à?
Tô Toàn nói:
- Nhanh đi, tam muội cùng chất nữ (cháu gái), đã xuất phát đi Thần miếu Tuyết Sơn đi đàm phán với mấy tên vương tử của vua Khương.
Tô Lâm nói:
- Bẩm thúc phụ, cháu đã mời Thẩm Lãng ngày mai tới phủ Chủ bộ của con dự tiệc, hắn đã đồng ý.
Tô Nan nói:
- Hắn sẽ đi, hắn cho là có Lý Thiên Thu bảo hộ, hoàn toàn thoải mái không lo, ước gì ở trước mặt con khoe mẽ thôi.
Tô Lâm nói:
- Vậy ngày mai cháu sẽ giết hắn.
Tô Nan nói:
- Sau khi giết hắn, giết sạch người bên cạnh hắn, riêng cái thằng Đại Ngốc, chặt thành mấy khúc đưa sang đây cho ta.
- Vâng!
Đối với Tô Nan mà nói, Thẩm Lãng giống như một con ruồi, tuy rằng không ảnh hưởng được đại cục, thế nhưng bên kêu vo ve dễ gây bực tức lại vừa buồn nôn.
- Giết chết hắn, sau đó lột da đưa đến đây. - Tô Nan nói.
Tô Lâm đáp:
- Vâng!
Tiếp đó, gã lui ra ngoài.
Thẩm Lãng, ngươi thật đúng là to gan lớn mật, thành Trấn Viễn là địa bàn họ Tô chúng ta, hoàn toàn là nơi cực kỳ nguy hiểm, ngươi cũng dám đến kia à?
Ngươi cho là mang theo một Đại Ngốc cùng Lý Thiên Thu, sẽ không lo tính mạng sao?
Quá ngây thơ.
Chúng ta đã sớm bày ra thiên la địa võng.
Thứ ngây thơ như vậy, ngươi không chết thì người nào chết?
Hồng Môn Yến ngày mai, với Thẩm Lãng nhà ngươi sớm đã là ván cờ phải chết.
Ngươi còn dám tới sao?
Tinh thần không sợ chế thế này, thật đáng để cho người ta cảm động.
...
Vụ xung đột đầu tiên kể từ khi Thẩm Lãng nhậm chức Thành chủ Trấn Viễn lập tức bùng phát.
Nữ tướng Vũ Liệt mang theo mấy nữ võ sĩ, tiến vào trong hiệu buôn thành một mua gạo và lương thực.
Hàm Nô mang theo mấy cô gái, tiến vào một khách sạn mua nước.
Không ngoài dự tính, đều bị từ chối.
Rất nhanh đã tăng lên đến xung đột ngôn ngữ, xung đột động tác.
Thẩm Lãng lấy tư cách Thành chủ Trấn Viễn, tiến vào bên trong cái hiệu buôn này.
Ông chủ cửa hàng này là người nước Thoa ở Tây Vực, thế nhưng gọi hàng đặc biệt lưu loát.
Trong cửa hàng này có mấy chục tên gia đinh có vũ trang, bao vây đám người Vũ Liệt chặt chẽ.
Mấy chục tên gia đinh có vũ trang này có người Việt quốc, có người Khương quốc.
Thẩm Lãng tiến vào cái cửa hàng quy mô lớn này, tươi cười nói:
- Ông chủ, phát tài phát tài, ta là Thành chủ Trấn Viễn, chúc mừng ngươi năm mới.
Lạy mẹ ngươi, bây giờ cách ngày Tết còn có hơn nửa năm mà.
Vị thương nhân Tây Vực chắp tay.
- Nhà ngươi rõ ràng có lương thực, có thịt, vì sao không bán cho chúng ta hả? - Thẩm Lãng hỏi.
Vị thương nhân Tây Vực nói:
- Chúng ta không nhận vàng của Việt quốc.
Cái rắm, các ngươi là dạng người vàng gì cũng nhận.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy vàng của nước Sở, các ngươi có thu hay không hả? Chúng ta sẵn lòng ra gấp đôi giá tiền, mua lương thực mì và gạo từ tiệm của ngươi.
Thương nhân Tây Vực hỏi:
- Tôn giá là?
Thẩm Lãng nói:
- Tại hạ Thẩm Lãng, Thành chủ Trấn Viễn vừa nhậm chức.
Thương nhân Tây Vực nói:
- Nghe nói Thẩm công tử là một người ở rể đúng không?
Thẩm Lãng nói:
- Quả thực như thế.
Thương nhân Tây Vực nói:
- Vậy đặc biệt xin lỗi, người ở rể ở nước Thoa chúng ta chính là thành phần cực kỳ thấp kém, ngay cả người hầu cũng không bằng, chúng ta không thể buôn bán với kẻ ở rể được.
Thẩm Lãng nói:
- Ta là Thành chủ Trấn Viễn, là quan viên tối cao của cái thành này.
Thương nhân Tây Vực nói:
- Trời ơi là trời? Ở quý quốc người ở rể đều có thể làm quan à? Ở nước Thoa chúng ta một khi bắt được kẻ ở rể, trên mặt phải ủi lên hai chữ "đào nô" (nô lệ chạy trốn), tiếp đó đeo xiềng xích đi làm đầy tớ, phải làm việc đến chết, dáng dấp đẹp chút đưa đi trong quân làm nô, sẽ bị những tên lực lưỡng trong quân đội dằn vặt đến chết Mà ở người ở rể quý quốc lại có thể chức vị, rõ ràng thế giời rộng lớn chẳng thiếu món lạ.
Rồi thương nhân kia lại nói:
- Bay đâu, ở bên ngoài cửa hàng chúng ta hãy treo lên một bảng hiệu, dùng lời văn viết rõ ràng, chó cùng người ở rể, không được đi vào.
Sau một lát.
Một tấm biển hiệu thật to treo ở bên ngoài cửa hàng.
Chó cùng người ở rể, không được đi vào.
Dường như là một tín hiệu vậy.
Kế tiếp trong thời gian không đến một khắc đồng hồ.
Gần như mỗi một hiệu buôn cùng cửa hàng bên ngoài đều treo một bảng hiệu.
- Chó cùng người ở rể không được đi vào.
Cái Ông chủ Tây Vực khom người cười nói:
- Xin lỗi, Thành chủ đại nhân, đây là chúng ta quốc gia phép tắc, quốc vương định, tiểu nhân cũng không tiện sửa chữa, xin ngài đây hãy đi vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Thật không ngờ, quý quốc vẫn còn có phép tắc thế này, rõ ràng kinh ngạc.
Ông chủ Tây Vực càng thêm nở nụ cười chân thành, lưng cong hơn.
- Thật sự là xin lỗi, xin lỗi.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu là phép tắc quý quốc, dù cho ta lấy tư cách Thành chủ cũng không tiện phá hoại, làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang. Vũ Liệt các ngươi lấy tư cách võ sĩ của ta, nhất định phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ điểm này, phải tôn trọng phong tục tập quán của quốc gia người khác.
- Vâng!
Thẩm Lãng chắp tay nói:
- Ông chủ, vậy bản quan liền cáo từ, phát tài phát tài! Ta lạy trước, chúc ngài tết âm lịch hạnh phúc, mọi việc như ý.
Ông chủ Tây Vực nói:
- Mời, mời, mời!
Tiếp đó, gã khom người vô cùng cung kính mời Thẩm Lãng ra khỏi.
Mấy chục tên võ sĩ sau lưng gã cũng từng bước ép sát.
Thẩm Lãng mang theo Vũ Liệt, hoàn toàn rút lui cái hiệu buôn này.
- Ầm ầm ầm!
Cửa chính của hiệu buôn này đóng chặt.
Tiếp đó, bên trong truyền đến giọng của ông chủ Tây Vực này.
- Bay đâu, móc toàn bộ gạch mà đám người này từng đạp lên, ném vào trong hầm cầu.
- Tay hắn còn chạm qua cái gì? Bàn, cái ghế, toàn bộ chém đứt, toàn bộ thiêu hủy.
- Mấy tên ở rể này không may, hắn đi vào cửa hàng chúng ta một khắc đồng hồ, đi tìm đại sư Đại Kiếp Tự, tới cửa hàng chúng ta làm phép tẩy đi xú khí.
Nghe những lời này.
Đám người Vũ Liệt chợt rút đao.
Mà cùng lúc đó!
Trên cả con đường.
Tức khắc truyền đến vô số tiếng rút đao, tiếng rút đao của kẻ địch.
- Choang! Cheng! Cheng!
Dù cho cách tường, cũng có thể cảm giác được vô số ánh mắt lạnh như băng.
Có nghĩa là trong mấy hiệu buôn này, đều nuôi nhốt mấy chục tên võ sĩ.
Đừng xem chỉ là một hiệu buôn, bọn họ làm làm ăn đều rất lớn.
Chuyện buôn lậu giữa nước Việt cùng nước Sở sang đến các nước Tây vực, qua thời gian lâu dài đều do những hiệu buôn này hoàn thành.
Những thứ thương nhân Tây Vực này cùng họ Tô, hoàn toàn là cộng đồng có chung lợi ích.
Nội trên con đường ngày, có ít nhất mấy trăm tên võ sĩ thương hội.
Thẩm Lãng nhìn thấy đám người Vũ Liệt rút đao, tức khắc lạnh giọng nổi giận:
- Các ngươi làm cái gì? Các ngươi làm cái gì?
- Chúng ta là quan quân, ta là Thành chủ phủ Trấn Viễn.
- Làm quan không vì dân làm chủ, không bằng về nhà bán khoai lang.
- Đám thương nhân này bất kể là người của một quốc gia nào, chỉ ở muốn ở lại thành Trấn Viễn buôn bán mà thôi, đó chính là áo cơm cha mẹ của chúng ta.
- Mặc kệ bọn họ kiếm tiến bằng cách nào, cho dù là buôn lậu, cho dù là buôn nô lệ. Nhưng tối thiểu cũng đóng thuế cho chúng ta, vậy đối với chúng ta Việt quốc chắc là có cống hiến to lớn.
- Đối mặt đám áo cơm cha mẹ này, các ngươi cũng dám rút đao về phía họ sao?
- Còn thể thống gì? Còn thể thống gì?
- Thu đao lại cho ta.
Tức khắc đám người Vũ Liệt, cắm đao trở về vỏ.
Thẩm Lãng tỏ thái độ này, tức khắc để toàn bộ thương nhân Tây Vực hai bên đường phố đều thở dài một hơi.
Tiếp đó trong lòng tràn đầy xem thường vô hạn.
Cái tên tiểu bạch kiểm Việt quốc rõ ràng một kẻ bất lực.
Thảo nào là một người ở rể, một chút cứng rắn cũng không có.
Cứ như vậy bị chúng ta dọa sợ.
Việt quốc quân vương lại phái một phế vật như vậy tới thành Trấn Viễn, rõ ràng mắt bị mù.
Nhìn thấy Thẩm Lãng có thái độ như vậy.
Đám thương nhân Tây Vực này trong lòng tức khắc an ổn, không có sợ hãi.
Nữ tráng sĩ vòng eo tám thước Hàm Nô mang theo mấy tên võ sĩ, vác thùng nước đến khách sạn mua nước.
Đã kêu giá đến nửa lượng vàng một thùng nước.
Thế nhưng ông chủ Tây Vực vẫn lắc đầu, thái độ cũng vẫn vô cùng cung kính, thắt lưng cúi càng ngày càng thấp.
Nhưng vẫn không muốn bán một thùng nước.
Nhưng mà nghe được Thẩm Lãng ở bên ngoài xong.
Một võ sĩ Tây Vực cười lạnh nói:
- Chó Việt, các ngươi nghe kỹ cho ta, nước của chúng ta chính là cho chó ăn, nuôi heo, cũng tuyệt đối sẽ không bán cho các ngươi một giọt, cứ như thế mà chết khát đi.
Hàm Nô nói:
- Nhưng mảnh đất mà các ngươi đứng, là Việt quốc.
Cái tên võ sĩ Tây Vực cười lạnh nói:
- Ai nói? Phần đất đai này rõ ràng là họ Tô, là nước Tô trong tương lai. Mà người Tây Vực ở nước Tô, là người có đẳng cấp cao đấy.
- Các ngươi muốn mua nước đúng không? Bằng không ta trực tiếp cho các ngươi uống, vẫn còn nóng đây này.
Tiếp đó tên võ sĩ Tây Vực này tháo đai lưng quần ra, bắt đầu móc hàng ra.
Xung quanh mười mấy võ sĩ Tây Vực cũng đều móc ra “thằng bé” trong quần.
- Em gái mập, chị gái mập à, mau tới uống, còn nóng đây này.
- Bên ngoài cái tên tiểu bạch kiểm Thành chủ có khát không, để hắn cũng vào đây uống cho đầy bụng nào, nước “trà” ta ngâm chỉ lấy nửa lượng vàng, nếu như không uống thì phải lên giá.
Hàm Nô tức khắc muốn bùng nổ cơn giận.
Thế nhưng Thẩm Lãng đã phân phó, mặc kệ bị nhục nhã như vậy, đều không nên động thủ.
Thế là, nàng thở hổn hển mà vọt ra.
Bên trong mười mấy tên võ sĩ các nước Tây Vực gặp việc này, tức khắc cười ha ha.
Ngược lại đuổi theo.
Trực tiếp vọt tới ngoài cửa, hướng về phía đường phố bên ngoài đi tiểu.
Tức khắc khai ngấy tận trời.
- Thành chủ đại nhân, ngài không phải muốn mua nước à? Ta đây vừa mới đun nước nóng, ngài phái người tới hứng đi!
- Bằng không ngài trực tiếp uống cũng được.
Mười mấy võ sĩ Tây Vực vừa đi tiểu, vừa cười to.
- Ha ha ha ha!
Trên cả con đường, mấy trăm tên võ sĩ Tây Vực trốn ở bên trong cửa hàng, cũng cười hùa theo.
Trong cái mớ nước tiểu đang được bắn lia bắn lịa, uy nghiêm của Thành chủ tân nhiệm của Thẩm Lãng trong nháy mắt bị quăng đến hầm cầu, bị chà đạp ở dưới gót giày.
Thẩm Lãng chắp tay nói:
- Các vị dũng sĩ quả nhiên hùng tráng vô cùng, hạ quan bội phục, bội phục.
Võ sĩ Tây Vực nói:
- So với đám chó Việt quốc các ngươi thì bố đây hoành tráng có thừa nhé. Chưa kể đây là bẩm sinh. Đám đàn bà Việt quốc các ngươi thích chính là dạng hoành tráng như chúng ta đây này, các ngươi không thỏa mãn được bọn họ, vậy thì giao đàn bà các ngươi cho chúng ta ngủ đi.
- Thành chủ đại nhân, ngài có thể thỏa mãn nổi vợ ngài không, không bằng cũng cho chúng ta hỗ trợ thế nào?
- Ầm ầm ầm rầm...
Tiếp đó, cánh cửa của toàn bộ mấy chục hiệu buôn trên đường phố mở ra.
Mấy trăm võ sĩ Tây Vực móc “hàng” ra, hướng về phía đường phố cùng xả.
- Thành chủ đại nhân mua nước, mọi người tránh ra nào.
- Vẫn là nóng hổi, Thành chủ đại nhân mau tới mua nước.
- Mọi người mau tới uống!
Một màn này, thật đúng là đồ sộ.
Thẩm Lãng cười nói:
- Thật không ngờ dưới quyền của bản quan, vẫn còn có hạng người hào phóng hùng tráng như thế, được, được, được lắm!
- Các vị lực sĩ tiểu cho tốt, bản quan trở về phủ.
- Đi!
Thẩm Lãng hạ lệnh trở về phủ Thành chủ.
Mấy trăm tên võ sĩ Tây Vực cất tiếng cười to.
- Thành chủ đại nhân đừng đi, hãy đến đây uống nước nhanh lên.
- Vợ của Thành chủ đại nhân cũng đến rồi sao? Không bằng để cho nàng cũng tới tham quan, như thế nàng mới biết, chỉ có Tây Vực chúng ta mới có đàn ông đích thực.
- Thành chủ đại nhân, ngài đẹp như thế, mặc vào quần áo đàn bà e là còn đẹp hơn.
Thẩm Lãng mới vừa tiến vào bên trong phủ Thành chủ.
Tiếp đó móc ra một cái vặn vẹo mặt nạ đeo.
Tiếp tục, phía sau hắn hai trăm nữ tráng sĩ cũng móc ra mặt nạ đeo lên.
Phía sau hắn mấy chục tên võ sĩ gia tộc họ Kim cũng đeo mặt nạ.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Thẩm Lãng suất lĩnh hơn hai trăm người chợt vọt ra, rống to:
- Ta là đạo tặc Khổ Đầu Hoan, hôm nay đi tới thành Trấn Viễn thay trời hành đạo.
- Những tên lực sĩ Tây Vực các ngươi, quả nhiên hùng tráng. Thiến toàn bộ cho ta!
- Tiểu tiện bất kỳ chỗ nào, còn thể thống gì? Toàn bộ ném vào hầm cầu dìm chết cho ta!
- Những ông chủ hiệu buôn các ngươi, từng bước từng bước ngồi không mà hưởng, nhất định là làm giàu bất nhân, không biết ép bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân chung
- Khổ Đầu Hoan ta đây thống hận nhất chính là hạng người vì giàu sang mà bất chấp thủ đoạn như các ngươi.
- Đốt tất cả cửa hàng này, cướp sạch toàn bộ vàng bạc bên trong, phân cho dân chúng cả thành. Lột da những tên chủ tiệm đi bọc đèn trời!
- Giết!
- Khổ Đầu Hoan ta đây, thay trời hành đạo.
- Giết, giết, giết!
Theo Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.
Hơn hai trăm nữ võ sĩ hùng tráng, hướng cửa hàng đầy đường, điên cuồng xung phong liều chết.
Đại khai sát giới, máu chảy thành sông!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, vé tháng cũng bị phía sau đuổi kịp, tràn ngập nguy cơ, các vị ân công ra tay đi, ba trăm sáu mươi độ nằm úp sấp mà lạy xin! Hu hu
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Nhín được thời gian dọn nhà khó khăn quá.
Vụ “chó cùng người ở rể không được vào” của nước Thoa hình như Bánh chơi đá đểu vụ đài truyền hình Tây Ban Nha trong một tập phim đã quay tấm biển “chó và người TQ không được vào”. Như vậy, đã có thêm một cái khóa khác được mở ra, đó chính là nước Thoa = Tây Ban Nha.