Dù cho với khả năng kiềm chế cực kỳ tốt của Tô Nan, cũng không khỏi đầu váng mắt hoa từng cơn, cục tức cứ ứ lại trong ngực không cách chi ra được.
Tiểu tặc Thẩm Lãng đến quận Bạch Dạ mới bao lâu, để gia tộc họ Tô ăn hai thiệt thòi lớn.
Tổn thất lúc này đây càng đau triệt tim phổi.
Trên trăm vạn lượng vàng, cứ như nước trượt qua kẽ tay vậy.
Tiểu tặc này thật sự là con trai nông dân à?
Con trai nông dân mà coi tiền tài như cặn bã thế này, xem mạng người như chuyện vặt thế sao?
Đại khái cũng chỉ có Ninh Nguyên Hiến mới phá của như vậy?
Tô Nan có địa vị cao lại ở lâu trên triều đình, ông đương nhiên biết trình độ xa hoa của vị quốc quân bệ hạ này có thể được xưng là lãng phí.
Việt quốc đến tột cùng thiếu hội Ẩn Nguyên bao nhiêu vàng vậy?
Mấy cái con số này cũng chỉ có trời mới biết.
Nhưng Thẩm Lãng nhà ngươi mới phát triển bao lâu, trên trăm vạn lượng vàng cứ như vậy quăng ra?
Khí phách ngươi đến nước này, Tô Nan ta đây thật đúng là không học được.
Không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý.
Mà ngươi đã chơi lớn như thế này đến những hai lần.
Lần đầu tiên ở đảo Vọng Nhai, tiểu tặc Thẩm Lãng dùng số vàng khổng lồ tạo ra một lời đồn khủng khiếp để cho đại quân hải tặc của Cừu Thiên Nguy sập bẫy, cướp đoạt thành Nộ Triều.
Tô Nan cũng nghe nói, sau khi hắn quăng mấy chục vạn lượng vàng ngụy tạo mạch vàng thời thượng cổ bây giờ đám vàng kia vẫn còn chìm ở trong cái hố khổng lồ, chưa có vớt lên hoàn toàn.
Giờ đây, khi lần thứ hai ở quận Bạch Dạ, hắn đẫn quân đi cướp của cải dự trữ nhiều năm của thương nhân Tây Vực, bản thân còn chẳng muốn lấy một xu.
Đối mặt mấy vạn bạo dân, vẫn là không động tâm nửa điểm, trong khi số tiền này hoàn toàn có thể chuyển biến dùng cho đại quân.
Thật không biết nên nói là Thẩm Lãng lợi hại, hay là nên nói lòng dạ rộng rãi quá trớn đây.
- Lòng tham, lòng tham!
Tuy đã thốt ra lời như thế, nhưng Tô Nan lại không hối hận.
Kế sách một mũi tên bắn ba con chim của ông ta cũng không sai.
Hơn một trăm vạn lượng vàng, đổi thành Ninh Nguyên Hiến đều có thể tâm động, huống chi là Tô Nan?
Thở ra một hơi thật dài, Tô Nan đi đến dưới cửa sổ lớn, nhìn ngọn Đại Tuyết Sơn cách đó không xa.
- Ăn hai cái thiệt thòi lớn, ngã hai cái thật đau.
Tô Nan lẩm bẩm.
Nhìn ngọn Đại Tuyết Sơn hùng vĩ kia, lòng dạ ông cuối cùng thoải mái một chút.
Chuyện đã rồi cứ để nó qua luôn, có rầu rĩ với những thứ được mất cũng không có chút ý nghĩa nào.
- Nhưng mà cái này vẫn không sao cả, đại cục vẫn không có thay đổi. - Tô Nan lẩm bẩm:
- Dù cho Thẩm Lãng có cố mà lăn lộn, trong tay của Trương Xung cũng không cách nào hóa ra binh được, chỉ có trong tay hơn ba ngàn binh mã, không lật nổi được trời!
Tô Dong nói:
- Chủ công, quân đội của Tô Toàn đại nhân đã bao vây quận thành Bạch Dạ, không biết có phải đã tiến công hay chưa?
Đúng vậy?
Hẳn là đã tiến công rồi chứ?
Vây nhưng không đánh?
Không được, đây không phải là tiện nghi cho Trương Xung à?
Binh quý thần tốc, gia tộc họ Tô cần trong thời gian ngắn nhất quét ngang toàn bộ khu vực phía nam hành tỉnh Thiên Tây.
Bắt đầu một cuộc chiến không báo trước?
Vậy cũng không được, bất lợi với sĩ khí!
Nếu muốn đấu võ, vậy oanh oanh liệt liệt mà đánh.
Bây giờ sẽ phải tuyên bố khởi binh à?
Đó chính là long trời lở đất, trong nháy mắt sẽ kịch biến thành mồi lửa đốt toàn bộ Việt quốc.
- Bạch Dạ Quan Trịnh Đà, cũng có động tĩnh gì chưa?
Tô Dong nói:
- Vẫn không có, cửa thành vẫn đóng kín!
- Còn phía bên Khương quốc thì sao đây? Đại quân Arutai tới chỗ nào rồi?
Tô Dong nói:
- Thế tử mới vừa đưa tới tin tức, bốn vạn đại quân vua Khương Arutai đang hành quân với tốc độ rất nhanh, khoảng cách bộ lạc của Arunana không đến trăm dặm, một khi tiêu diệt Arunana, lập tức là có thể đông tiến cùng chúng ta hội sư.
Tô Nan đi tới trước tấm bản đồ lớn.
- Nơi này là bộ lạc Tuyết Sơn của Arunana, đại quân vua Khương Arutai hẳn là tại đây!
Ông ta chỉ vào một điểm ở trên bản đồ, từ trên bản đồ sẽ thấy khoảng cách giữa đại quân của vua Khương Arutai sẽ thực sự rất gần, chỉ có vài trăm dặm mà thôi, có điều cần phải vòng qua Đại Tuyết Sơn.
Tô Dong nói:
- Trong vòng nửa tháng, đại quân của vua Khương Arutai có thể cùng chúng ta hội sư.
Tô Nan nói:
- Nước Sở thì sao? Nước Ngô thì sao? Lúc này đây Việt quốc kịch biến, người được lợi lớn nhất chính là hai nhà này, bọn họ không thể tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ! Không thể nào chờ ta đánh trước, hai cái tên to con này, muốn đánh cũng là bọn họ đánh trước đi chứ!
Tô Dong nói:
- Vùng biển phía Đông thực sự quá xa, tin tức không cách nào đưa tới đúng lúc. Nhưng vua Ngô nhất định phải có được quần đảo Lôi Châu, hội Ẩn Nguyên nhất định phải chiểm quyền mua bán của vùng biển phía Đông, mấu chốt là nước Sở!
Tô Nan đưa mắt nhìn vào Bạch Dạ Quan.
Trịnh Đà tuy không có quá nhiều quân đội nhưng rõ ràng vẫn là một cây kiếm treo trên đỉnh đầu.
Tô Dong nói:
- Chủ công? Chúng ta khai chiến bây giờ không? Đại nhân Tô Toàn đang chờ mệnh lệnh của ngài!
Tô Nan cau mày, suy tư thật lâu.
- Không!
- Trước tiên phải bất động, đi nói cho sứ giả nước Sở, lúc nào đại quân nước Sở động binh thì ta sẽ động!
Tô Nan vẫn ra sức áp chế cảm giác bị kích động mãnh liệt!
Điểm này của ông ta không giống như dự liệu của Thẩm Lãng.
Lúc đầu Thẩm Lãng còn cảm thấy họ Tô thành tên đã trên dây, không bắn không được.
Nhưng Tô Nan người này, rõ ràng rất khó cân nhắc.
Có đôi khi vô cùng lớn mật tham lam, có đôi khi lại vô cùng bảo thủ.
Vốn tưởng rằng đã nguy cấp đến nơi thì ông ta sẽ phản ngay.
Không nghĩ đến chuyện ông ta sẽ phải cố kìm chế xúc động.
Sau một lát!
Sứ giả nước Sở vội vã vào đây, bay thẳng đến Tô Nan lạy xuống nói:
- Tô Hầu, tên đã trên dây không bắn không được, kinh thiên động địa phải vào ngay lúc này thôi!
Vô cùng hiển nhiên, ông ta cũng nghe nói chuyện tình quận thành Bạch Dạ.
Đại quân của họ Tô đã binh lâm thành hạ nguy cấp đến nơi, vậy chắc chắn liền trực tiếp khai chiến.
Thời gian ngâm chừng không đánh càng lâu, với Trương Xung càng có lợi.
- Tô Hầu à, hãy khai chiến đi, hãy thừa dịp Trương Xung đặt chân chưa ổn. - Sứ giả nước Sở hưng phấn nói.
Họ Tô ở quận Bạch Dạ bị thua thiệt nhiều đối với Tô Nan mà nói là tin tức xấu, nhưng đối với nước Sở lại chưa chắc là tin tức xấu.
Tô Nan nâng chung trà lên nói:
- Không vội, không vội!
Sứ giả nước Sở nói:
- Tô công, cái tên giặc Trương Xung này đặc biệt lợi hại, nếu để cho hắn thời gian, chỉ sợ thực sự tăng cường phòng thủ cho quận thành Bạch Dạ càng thêm kiên cố.
Tô Nan vẫn nói:
- Không vội, không vội!
Sứ giả nước Sở nói:
- Vậy Tô công muốn lúc nào mới cấp bách hả?
Tô Nan nói:
- Chờ đại quân nước Sở lúc nào không còn đóng kịch, mà thật sự tiến đánh đại quân Xung Nghiêu, đến khi Trịnh Đà không cách gì phân thân ra được, ta động thủ lần nữa không muộn.
Đây là không thấy thỏ không thả chim ưng.
Trong cái trò chơi này, kẻ muốn nhặt nhạnh chỗ tốt nhất chính là nước Sở.
Quân đội tập kết được tối đa, đánh tiếng cũng vang dội nhất, thế nhưng động tác lại ít nhất.
Nhìn sang vua Ngô nước người ta kia kia, ý chí cướp đoạt quần đảo Lôi Châu không cách gì lay chuyển được.
Nhìn sang Tô Nan mà xem, quyết tâm Tô Khương hợp nhất, phản loạn tự lập cũng không lay được.
Sứ giả nước Sở nói:
- Nhanh, nhanh thôi!
Tô Nan nghiêm mặt nói:
- Ngài Sở Sử, vở kịch lớn này bởi vì Tô Nan ta đây mà dựng lên, thế nhưng tiền vốn của ta trong các bên nhỏ nhất nên không chịu được tiêu hao, nếu nước Sở của ngươi không động thủ, ta cũng tuyệt đối không động thủ, dù sao đại quân của nước Khương vẫn còn chưa đến cùng ta hội sư kia mà!
...
Tất cả các con mắt trong thiên hạ đều nhìn chằm chằm Tô Nan.
Vốn cho rằng ông ta như tên đã trên dây không bắn không được, cứ như vậy phản.
Tất cả mọi người chờ tây nam Việt quốc trong nháy mắt long trời lở đất.
Kết quả...
Lại không có tiếng động!
Đương nhiên, gia tộc họ Tô không là hoàn toàn không có tiếng động!
Quân đội gia tộc họ Tô, xông ra hết nhánh này đến nhánh khác.
Lúc trước luôn mồm chỉ có năm nghìn tư quân, bây giờ trực tiếp nhô ra hơn một vạn, hơn nữa còn không tính mấy nghìn mã tặc Tam Nhãn Tà.
Đám võ sĩ lưu lạc của các nước Tây Vực cũng kết bè kết đội tiến vào lãnh địa họ Tô, tiếp đó bắt đầu chỉnh biên thành quân.
Đám tăng binh của Đại Kiếp Tự cũng liên tục không ngừng tiến về phía đông.
Quân đội tập hợp trên lãnh địa gia tộc họ Tô, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Thành Tuyết Lương là cái thành thị ở cực Bắc, cách Bạch Dạ Quan rất gần.
Một ngày này!
Thành chủ Tuyết Lương bỗng nhiên hướng Thái Thú quận Bạch Dạ Trương Xung cùng phủ Hầu tước Trấn Viễn Tô Nan cầu cứu, nói trong thành xuất hiện nhiều đạo tặc, đang ra sức cướp bóc thương nhân và các hộ giàu có.
Mẹ trứng, những lời này ngươi đi gạt quỷ ấy à?
Thành Tuyết Lương Thẩm Lãng đã sớm dẫn người đi cướp qua, lúc đó cái tay Thành chủ này đã sớm nghe tiếng mà chạy.
Thời gian đều đi qua nửa tháng, ngươi mới nói ra hiện tại đạo tặc?
Thái thú Trương Xung đã bị đại quân bao vây, đương nhiên không thể phái binh cứu giúp.
Vậy Hầu tước Tô Nan đương nhiên nghĩa bất dung từ.
Tức khắc, em trai Hầu tước Tô Nan Tô Trản dẫn binh năm nghìn tiến vào chiếm giữ thành Tuyết Lương.
Thành Tuyết Lương khoảng cách Bạch Dạ Quan chỉ có không đến trăm dặm.
Một khi Tô Nan mưu phản, đại quân của tướng quân Bình Tây Trịnh Đà xuôi nam, sẽ va chạm với thành Tuyết Lương đầu tiền.
Năm nghìn quân đội ở đây ngăn chặn đường xuôi nam của đại quân Trịnh Đà.
Ngay sau đó, một nhánh lính đánh thuê ba nghìn võ sĩ Tây Vực rời khỏi lãnh địa họ Tô đến quận thành Bạch Dạ, gia nhập đại quân của Tô Toàn.
Lúc này đại quân họ Tô bao vây quận thành Bạch Dạ, đã thêm binh đến một vạn năm.
Gần như toàn bộ ánh mắt khắp thiên hạ đều nhìn chằm chằm Tô Nan.
Lão tặc này đúng là biết nhịn nhục, còn chưa động thủ sao?
Ngươi sẽ không sợ Trương Xung ở trong thành Bạch Dạ không ngừng chiêu binh mãi mã à?
Năm đầu sỏ gồm Trương Xung, vua Ngô, vua Việt, vua Sở, Biện Tiêu gần như ngừng thở, nhìn chằm chằm Tô Nan không nháy mắt một cái.
Chỉ cần một khắc Tô Nan tuyên bố khởi binh.
Chính là long trời lở đất.
Dắt một phát mà động toàn cục!
...
Vua Việt Ninh Nguyên Hiến.
Ông mới vừa lấy được mật báo của công chúa Ninh Khiết, tức khắc cả người đều phải nhảy dựng lên.
Tiếp đó xem hết lần này đến lần khác!
Ông thực sự sợ rằng mình đọc sai rồi.
Kết quả Ninh Khiết viết rõ ràng.
Thẩm Lãng mang theo mấy trăm người đi diệt chủ lực vua Khương.
Mấy trăm người, đi diệt mấy vạn đại quân?
Là ta điên rồi? Hay là thế giới này điên rồi?
Lúc này Ninh Nguyên Hiến thật là có chút hối hận phái Thẩm Lãng đi quận Bạch Dạ.
Đây... Đây là một con chó hoang, vừa ra khỏi cửa đã thoát khỏi tay.
Ở trong kinh đô coi như ngoan ngoãn, vừa thoát khỏi tầm mắt, độ điên cuồng quả thật vô hạn vô biên.
Lúc trước mang theo mấy vạn bạo dân cướp bóc, khiến toàn bộ quận Bạch Dạ cướp sạch không còn, tuy rằng to gan lớn mật, nhưng lập công lớn.
Hơn nữa hoàn toàn cùng Trương Xung phối hợp được không chê vào đâu được, để kế sách một mũi tên ba con chim của Tô Nan thất bại.
Quốc quân mặt ngoài răn dạy, nhưng nhưng trong lòng ngầm thoải mái, tuy nhiên vẫn bị chảy một chút mồ hôi lạnh.
Thế nhưng bây giờ, ông bị hoảng sợ quá nhiều rồi.
Ta đã nói xong rõ ràng, Thẩm Lãng nhà ngươi và Trương Xung, Trịnh Đà, ba người hợp tác, khống chế đại quân của Tô Nan một hai tháng, chờ phá cuộc thành công chiến sự phía bắc coi như là đại công cáo thành.
Kiềm chế hiểu không?
Không phải để cho ngươi diệt đại quân họ Tô, càng không phải là để cho ngươi diệt đại quân nước Khương.
Ninh Nguyên Hiến ta đây coi như là điên rồi, cũng không dám để cho ngươi mang theo mấy nghìn người đi diệt Tô Nan.
Kết quả ngươi bây giờ mang theo mấy trăm người đi diệt mấy vạn đại quân vua Khương?
Ngươi có chơi tạp nham không hề gì.
Ngươi sẽ liên lụy toàn bộ bàn cờ cùng chết chung.
Ninh Khiết người này điển hình ít nói kiệm lời, lúc trước viết mật thư cho Ninh Nguyên Hiến tối đa cũng chính là mười mấy chữ.
Mà lần này lưu loát mấy trăm chữ, hận không thể cầm mỗi một chi tiết đều nói rõ ràng.
Tại sao?
Bởi vì nàng cũng sợ.
- Thẩm Lãng này thật sự là con trai nông dân à? - Ninh Nguyên Hiến rung giọng nói:
- Gan to bằng trời thế này mà do nhà nông sinh ra kia à?
Ninh Nguyên Hiến đau đầu từng đợt.
Người khác đều nói nhân tài tựa như một cây đao, nếu như ngươi không biết dùng, nói không chừng sẽ tự cắt chính mình.
Thẩm Lãng này nào chỉ là một cây đao? Quả thực là…
Ninh Nguyên Hiến không biết cái từ lựu đạn này.
Bằng không nhất định sẽ dùng ở trên đầu Thẩm Lãng.
Cho kẻ thù nổ banh xác nhưng cũng khiến cho chính mình nổ tan nát.
May là thằng điên này đều mang theo người nhà của nó, không mang quân đội của Trương Xung đi.
- Thằng nhóc điên này chơi dại cũng không sao, chí ít còn có Trương Xung, còn có Trịnh Đà!
Ninh Nguyên Hiến lẩm bẩm.
Lúc này dù ông có nổi giận cũng vô dụng, cũng ngăn không được Thẩm Lãng.
Nhưng mà vào lúc này, mật sứ Hắc Thủy Đài vội vã chạy vào.
- Bệ hạ, quân tình khẩn cấp, quân tình khẩn cấp!
- Tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!
Mật sứ này trực tiếp quỳ gối trước mặt Ninh Nguyên Hiến, hai tay dâng tình báo tuyệt mật của Hắc Thủy Đài, phía trên dính ba cây lông quạ đen.
Ninh Nguyên Hiến lại tê dại cả da đầu, toàn bộ cột sống chợt dựng thẳng lên.
Lại... Lại đã xảy ra chuyện gì?
Tô Nan khởi binh?
Tuyệt đối không phải, chiến cuộc phía tây cách mỗi hai canh giờ, liền có một lần cấp báo.
Đó chính là địa phương khác xảy ra chuyện?
Chẳng lẽ là nước Nam Ẩu?
Cũng không phải!
Việt quốc căn bản không có thực lực của một nước gánh chịu hai trận đại chiến, cho nên đại quân Chúc Lâm đã sớm co lại phòng tuyến, đại quân tập kết ở thành Nam Ẩu nhưng không có xuất kích, không có chuyện đại chiến.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến vừa mở ra đọc.
Tức khắc trong đầu như có một vụ nổ oanh động vậy.
Phía trên mật báo viết rằng, thành chủ Thiên Phong của quần đảo Lôi Châu làm phản, đầu nhập vào nước Ngô.
Hai ba vạn đại quân nước Ngô xuôi nam, nhắm thẳng vào thành Nộ Triều. Huyền Vũ Hầu Kim Trác nghi bị đâm giết.
Ninh Nguyên Hiến nhắm hai mắt lại, chống đỡ tác động của luồng tin tức này.
Thật không ngờ, thật không ngờ!
Ninh Nguyên Hiến đang chơi trò dương đông kích tây, mà mà vua Ngô trẻ tuổi cũng dương tây kích đông.
Mục tiêu của gã dĩ nhiên là quần đảo Lôi Châu.
Kim Trác bị ám sát? Cừu Hào làm phản?
Kể từ đó, còn làm sao chống được đại quân nước Ngô?
Ninh Nguyên Hiến có một chút cảm giác khó chịu.
Cuối cùng Kim Trác nhân phẩm cao thượng, hơn nữa ông ta còn là… nhạc phụ của Thẩm Lãng.
Nhưng không hơn!
Vua Ngô nhất định phải chiếm được quần đảo Lôi Châu, nhưng Ninh Nguyên Hiến cũng không phải đặc biệt coi trọng.
So với đại dương, ông càng xem trọng lục địa hơn.
Quần đảo Lôi Châu trên danh nghĩa là Việt quốc, nhưng cuối cùng là họ Kim.
- Phương diện này có bàn tay của hội Ẩn Nguyên rồi! - Ninh Nguyên Hiến cười lạnh nói.
Thương nhân là không có quốc gia, nhất là cái loại tổ chức tung hoành thiên hạ như hội Ẩn Nguyên này đây.
- Thật đúng là biết cách chơi lớn, tay trái cho quả nhân vay tiền, tay phải cho Ngô vương vay tiền, hội Ẩn Nguyên tính làm bàn tay đen thao túng cả thiên hạ sao? - Ninh Nguyên Hiến có chút nổi giận.
Tiếp đó, không hơn!
Thành Nộ Triều là cơ nghiệp gia tộc họ Kim các ngươi, vậy hãy do gia tộc họ Kim tự mà giữ đi, lực quả nhân có hạn.