Chương 494: Vương giả! Họ Tô binh bại như núi đổ! (1)
Tâm sự của Bánh:
Chư vị đại nhân, ta có thể sẽ khóc đến nguyên đán!
Dù cho trong thời gian gấp đôi vé tháng (khuyến mãi của qidian), cũng thực sự không muốn bày ra nguyên một chương xin vé.
Nhưng nhìn thứ tự nguyệt phiếu từ thứ 10 rơi đến hạng 11, hạng 12, hạng 13...
Lòng ta đang rỉ máu!
Các vị đại gia ơi!
Cuối tháng, gấp đôi vé tháng cho ta được không?
Không cho ta sao?
Không cho ta sao?
Vẫn là cho ta đi!!
Hu hu hu hu hu!
Ta có thể khóc miết đến nguyên đán.
Cho nên, vẫn là cho ta đi!!
Xin phiếu xin hỗ trợ!!
Chú thích của Mèo Thầy Mo: Đây vốn hẳn là một chương rời, vì truyenyy đánh số tự động nên mình gộp phần tâm sự này vào đầu chương luôn.
...
Vương giả! Họ Tô binh bại như núi đổ!
Vùng biên giới hai nước Ngô Việt, bên trong đại doanh của vua Ngô!
Kiềm chế ở trạng thái yên tĩnh.
Giống như một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe.
Vua Ngô trẻ tuổi trong tay cầm một phần chiến báo dính máu, xem hết lần này đến lần khác.
Vẫn không dám tin tưởng nội dung phía trên.
Biện Tiêu dẫn đầu chưa đến hai vạn đại quân tuôn ra phòng tuyến Diễm Châu, vòng qua ranh giới phía Tây trọng binh phòng thủ mấy thành lớn, tiến quân thần tốc, trực tiếp giết vào khu vực trung tâm nước Ngô.
Quân phòng thủ nước Ngô đều chặn đánh, vây đuổi chặn đường.
Nhưng mà... Đại quân của Biện Tiêu như là con lươn vậy, ở bên trong nước Ngô chui tới chui lui.
Như vào chỗ không người.
Đương nhiên là kết quả này.
Biện Tiêu đã từng là đại tướng nước Ngô, với địa lý nước Ngô chỉ sợ so với Ngô vương thậm chí so với rất nhiều vị tướng nước Ngô khác còn quen thuộc hơn.
Chỗ nào có sơn cốc, chỗ nào có đường mòn, chỗ nào có sông, ông đều nắm rõ ràng trong lòng bàn tay.
Chỗ nào có khả năng có mai phục, chỗ nào có thể mai phục.
Đơn thuần trên chiến báo, hoàn toàn nhìn không ra lúc này bên trong nước Ngô thảm cỡ nào, nhìn không ra Biện Tiêu có lợi hại dường nào.
Một câu nói có thể hình dung.
Bên trong nước Ngô đã xuất động gần mười vạn đại quân, bao vây Biện Tiêu.
Thế nhưng những thứ này quân đội, đã cũng bị sụp đổ, hoàn toàn một đám loạn cào cào.
Khi một nhánh quân đội mệt mỏi rã rời không thể tả, Biện Tiêu sẽ như là rắn độc xuất kích, giết cho đầu người lăn long lóc.
Hơn nữa Biện Tiêu cơ hồ không có mang theo cỏ khô, không mang theo lương thực.
Trực tiếp ở bên trong nước Ngô chinh phạt.
Đương nhiên cái này là cách nói uyển chuyển, nói huỵch toẹt ra chính là cướp bóc.
Một đường giết, một đường cướp.
Toàn bộ bên trong nước Ngô đại loạn.
Từ sáng đến tối đưa tới mấy chục phần chiến báo, một hồi Biện Tiêu ở đây, một hồi Biện Tiêu ở chỗ đó.
Thậm chí đến tận bây giờ, ngay cả Ngô vương cũng không biết Biện Tiêu đến tột cùng ở nơi nào.
Thế nhưng...
Chí ít ba cái thành trì trống rỗng bị cướp bóc không còn, đồng thời đốt rụi.
Có ít nhất hai ba vạn quân đội bị Biện Tiêu đánh lén, thương vong nặng nề.
Vua Ngô trẻ tuổi bị xáng một bạt tai thật mạnh lên mặt.
Ngay trước đây không lâu ngay chuyến săn biên giới, gã không chỉ ở thắng Ninh Nguyên Hiến ở mặt cờ vây, hơn nữa ở hai quân luận võ cũng thắng lợi hoàn toàn.
Nước Ngô thanh thế tăng vọt, danh vọng Ngô vương càng như mặt trời ban trưa.
Gần như tất cả mọi người nói Ninh Nguyên Hiến đã như mặt trời sắp lặn, Ngô vương như là mặt trời mới mọc từ từ dâng lên vậy..
Cũng chính bởi vì vậy, vua Ngô trẻ tuổi áp chế phái bảo thủ triều đình, tận lực thi triển.
Mắt thấy huy hoàng thật sự đang đến gần.
Hiện thực lại giống như một tiếng sấm sét giữa trời quang.
Bây giờ, gã rốt cuộc hiểu rõ tính toán thật sự của Ninh Nguyên Hiến.
Quá điên cuồng!
Ninh Nguyên Hiến chính là một người điên.
Vì cho Biện Tiêu chế tạo cơ hội đánh bất ngờ nước Ngô, lại trình diễn một vở kịch lớn thế này.
Lại là mượn tiền mấy triệu lượng vàng làm quân phí, lại là ngự giá thân chinh, ở phía trên vùng biên giới tập kết mười một vạn đại quân.
Không chỉ có như thế, còn không ngại dùng bản thân làm làm mồi, phối hợp bên người ba vạn đại quân trở về giữ kinh đô.
Nếu không phải như thế, Ngô Khải cũng sẽ không từ ranh giới phía tây phối hợp ba vạn đại quân đông tiến.
Bởi vì mê hoặc chính diện quyết chiến đánh bại Ninh Nguyên Hiến quá lớn.
Như thế mới đưa đến biên giới phía tây trống rỗng, để không đến hai vạn kỵ binh của Biện Tiêu tiến quân thần tốc, ở bên trong nước Ngô giết cho máu chảy thành sông.
Đổi thành tướng lĩnh khác, có thể còn có thể một chút nhân từ.
Nhưng Biện Tiêu thủ đoạn độc ác cỡ nào? Với nước Ngô thống hận ra sao.
Một trận chiến này ông ta đến tột cùng giết bao nhiêu người, đốt bao nhiêu thị trấn thôn xóm?
Có trời mới biết!
Ngô vương che trán, ngồi trở lại cái ghế của mình phía trên, đồng thời nhắm hai mắt lại.
Vì tin dữ quá mãnh liệt, để cho gã không khỏi hoa mắt từng cơn.
Lòng gã đang rỉ máu.
Biện Tiêu mặc dù không có chiếm lĩnh một tòa thành trì, thế nhưng phá hủy với kinh tế nước Ngô quả thực trí mạng.
Hủy hoại so với chiếm lĩnh còn dễ dàng hơn nhiều.
Ninh Nguyên Hiến ngươi đúng là điên!
Điên rồi!
Tiếp đó Ngô vương phát hiện tới một mức độ nào đó, gã và Ninh Nguyên Hiến giống nhau, đều ưa mạo hiểm, đều cố chấp cùng một chỗ như vậy.
Ngô Khải dẫn đầu đại quân xuôi nam, làm ra vẻ muốn tập kích quận Thượng Dạ ở nước Việt, hoàn toàn là vì yểm hộ cho hành động chiến lược cướp đoạt thành Nộ Triều.
Kết quả Ninh Nguyên Hiến không có phát hiện.
Mà Ninh Nguyên Hiến ra vẻ tư thế ngự giá thân chinh là vì Biện Tiêu đánh bất ngờ, Ngô Khải cũng không có phát hiện.
Như vậy kế tiếp phải làm gì?
Điều động đại quân càng nhiều hơn trở lại bao vây Biện Tiêu?
Màn trình diễn đại quyết chiến giữa hai vua, cứ như vậy tan cuộc?
Hơn nữa còn là Ngô vương lui trước?
Như vậy còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Lúc trước khí thế hừng hực dẫn binh xuôi nam, một bộ muốn tiến đánh Việt quốc chính là ngươi, bây giờ chán nản lui binh cũng là ngươi.
Đại đô đốc Ngô Trực nói:
- Bệ hạ, ba vạn Tây quân còn chưa tới đại doanh chúng ta, hạ chỉ để cho bọn họ trở lại, tham gia bao vây Biện Tiêu đi.
Ngô vương không phát ra tiếng động nào.
Ngô Trực nói:
- Bệ hạ, Đại quân của Biện Tiêu ở tim gan quốc gia của ta gieo tai họa một ngày, thực lực của nước Ngô của ta liền suy nhược một ngày.
Ngô vương vốn đang nổi giận dần dần bình tĩnh lại.
Gã cầm lấy quân cờ, bắt đầu đánh cờ.
Tự đánh cờ với chính mình.
Như thế não có thể tỉnh táo lại thật nhanh.
Giang sơn là của quả nhân, mặc kệ hậu quả cỡ nào, đều chỉ có quả nhân một mình gánh chịu.
Càng nguy lúc gấp, càng phải tĩnh táo.
Mỗi một khi bản thân quyết định, đều phải gánh chịu tương ứng trách nhiệm.
Làm một vương giả, kiêng kỵ nhất chính là tiến thoái lưỡng nan, chính là bị địch nhân đe dọa đến chạy loạn.
Bất luận cái nguy cơ gì, trong nguy hiểm, cũng là cơ hội.
Nếu chuyện xấu đã xảy ra, như vậy làm sao trong tràng tai nạn này tìm cơ hội?
Chuyển nguy thành an, thậm chí hoàn toàn thắng lợi?
- Bệ hạ, bệ hạ, lập tức phái ra đại quân trở về giữ biên giới phía tây bao vây Biện Tiêu đi, nếu để chậm thì hậu quả khó lường.
- Bệ hạ, hạ chỉ đi!
- Bệ hạ, đại quân lui về đi!
- Đại vương, nhanh chóng cùng Việt vương đàm phán đi.
- Đại vương, vội vàng đàm phán đi, để Biện Tiêu lui binh.
Ở đây mấy người trọng thần đều quỳ xuống dập đầu, khóc rống rơi đủ loại nước mắt, chả khác gì như cả nước diệt vong đến nơi.
Vua Ngô trẻ tuổi giống như không có nghe gì cả, gã nghĩ đến những chuyện Ninh Nguyên Hiến bên kia gặp có phải cũng như thế hay không?
Quốc gia một khi gặp phải cái nguy cơ gì, thì có một đám người nhào lên gào khóc, giống như ngày mai sẽ phải mất vậy.
Cực kỳ đáng trách ở chỗ, trong lòng đám người kia thậm chí là có chút thống khoái, nhìn có chút hả hê.
Biểu hiện ra vô cùng đau đớn, trên thực tế cũng đang cười thầm.
Nhìn đây này, nhìn kia kìa, đại vương không nghe lão nhân nói, bây giờ bị thua thiệt, bây giờ biết sai rồi đi.
Ngài chính là quá trẻ tuổi, quá ngây thơ!
Trị quốc nào có dễ dàng như vậy?
Ngày đó Tô Nan tuôn ra kinh đô, ở Việt vương trên mặt hung hăng tát một bạt tai thời điểm, tin tưởng Việt quốc trọng thần trong lòng cũng là xấp xỉ cảm nhận.
Vua cùng thần tử, nếu là người hợp tác, lại là vĩnh viễn kẻ địch.
Thảo nào Ninh Nguyên Hiến một khi nắm lấy cơ hội, giết thần tử như là giết gà vậy.
Ước chừng một lúc lâu, Ngô vương hỏi:
- Biện Tiêu chỉ hơn một vạn quân đội, hơn nữa cũng là kỵ binh, có thể đánh hạ kiên thành à?
Vậy hẳn là không thể.
Ngô vương lại nói:
- Quân đội Biện Tiêu tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa với địa lý nước Ngô quen thuộc như thế, một khi để ông ta chui vào bên trong tim gan nước Ngô của ta, cần bao nhiêu quân đội mới có thể bao vây ông ta được?
Năm đó, hiệu trưởng Tưởng (*) đã sử dụng gần một triệu quân và không thể chặn mấy chục ngàn Hồng quân.
(*) Hiệu trưởng Tưởng là tên gọi thân mật của Tưởng Giới Thạch trong trường quân sự Hoàng Phố.
Ngô vương đứng lên, đi tới trước bản đồ nói:
- Mấy thôn xóm thị trấn bị đốt, đốt thì đốt rồi. Lương thực bị cướp, cướp thì cũng cướp rồi. Người...
Lời này Ngô Khải không có nói ra.
Người bị giết, giết thì cũng giết rồi.
Cái lời này mặc dù là lời thật lòng, thế nhưng quá trúng tim đen, hắn làm một vua không thể nói ra miệng.
Ngô vương lớn tiếng nói:
- Giải quyết nguy cơ Biện Tiêu then chốt không ở nước Ngô, mà ở nước Việt!
Ngón tay của Ngô vương trẻ tưởi của rơi vào phía trên quần đảo Lôi Châu nói:
- Cuộc chiến thành Nộ Triều đã nổ ra, sắp chiếm toàn bộ quần đảo Lôi Châu, cái này là một trận thắng lợi to lớn, đủ để bù đắp tổn thất Biện Tiêu mang đến cho trong nước chúng ta, thậm chí còn vượt xa, cái này là thắng lợi trên chiến lược
Đông đảo thần tử với đại dương cũng không quá quan tâm.
Thế nhưng Ngô vương một lần nữa nhắc lại, bọn họ cũng có khái niệm cơ bản.
Sau khi chiếm được quần đảo Lôi Châu, hàng năm thuế má sẽ tăng thêm mấy chục vạn lượng vàng, đây là ích lợi vĩ đại.
Ngô vương lại nói:
- Ninh Nguyên Hiến là một con bạc điên cuồng, quả nhân thừa nhận bị ông ta gạt, hoàn toàn thật không ngờ ông ta sẽ để cho Biện Tiêu tập kích bất ngờ nước Ngô của ta. Nhưng... vậy thì sao? Ông ta cho rằng như thế sẽ thu được chiến lược chủ động à? Ông ta đánh cuộc kiểu sao, sau cùng sẽ mất cả chì lẫn chài.
- Không sai, Biện Tiêu đánh nước Ngô của ta bất ngờ, để thể diện của ta mất hết. Hơn nữa Biện Tiêu chiến thắng dồn dập, giết mấy vạn người, mười mấy vạn người nước Ngô của ta, quả thực cũng đủ khiếp sợ thiên hạ.
- Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến giải quyết được nguy cơ trước mắt à? Không có!
- Nguy cơ Việt quốc vẫn còn ở tỉnh Thiên Tây, vẫn còn Tô Nan mưu phản!
- Trương Xung rất lợi hại, thế nhưng ông ta đã tận lực, quận thành Bạch Dạ lập tức sẽ phải thất thủ. Đến lúc đó đại quân Tô Nan sẽ quét ngang toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Tây, một khi Tô Khương hợp nhất, đó chính là gần mười vạn đại quân. Đông tiến có thể bao vây tấn công kinh đô Việt quốc, lên bắc có thể cùng nước Sở vây thế gọng kìm đại quân họ Xung, xuôi nam có thể cùng vua Căng vây thế gọng kìm chủ lực Chúc Lâm.
- Đại quân của Biện Tiêu đánh bất ngờ vào trong quốc gia của ta, quả thực rất đau lòng, vô cùng đáng sợ! Nhưng toàn bộ thế cục bạo phong nhãn, không ở nước Ngô của ta, ở hành tỉnh Thiên Tây, ở quận thành Bạch Dạ!
- Ninh Nguyên Hiến nhìn lầm i một người, Việt quốc Bình Tây Bá Trịnh Đà, ông ta keo kiệt binh lực, căn bản cũng không có dốc toàn lực, lúc này mới để Trương Xung gặp tai họa ngập đầu, để Việt quốc gặp tai họa ngập đầu.
- Một khi quận thành Bạch Dạ thất thủ, một khi phía nam hành tỉnh Thiên Tây thất thủ, một khi đại quân Tô Khương hợp nhất, vậy sẽ phát sinh chuyện gì?
- Việt quốc sắp gặp họa chia cắt, tai họa ngập đầu!
- Ninh Nguyên Hiến để đại quân của Biện Tiêu đánh bất ngờ nước Ngô của ta là vì cái gì? Không phải là vì công thành chiếm đất, là vì kinh hoàng nước Ngô của ta cùng nước Sở. Chính là muốn để ta bị hù dọa bể mật, chủ động cùng ông ta đàm phán, chủ động lui binh, như thế đại quân của ông ta có thể chuyên chú đi hành tỉnh Thiên Tây dẹp loạn Tô Nan phản loạn.
- Ông ta đánh chính là vì không đánh.
- Ninh Nguyên Hiến trước khi dẹp loạn Tô Nan phản loạn, cần phô trương thanh thế, như là mãnh hổ gầm.
- Ông ta cho rằng như thế liền hù dọa được quả nhân à? Nằm mơ!
Cả người Ngô vương ở vào trạng thái cuồng nhiệt.
- Ông ta cho rằng Biện Tiêu ở trong quốc gia của ta đại khai sát giới, là có thể để quả nhân khuất phục sao? Nằm mơ!
Ngô vương chợt rút kiếm, hét lớn:
- Chúng ta chẳng những không có thua, ngược lại đang ở vào đêm trước chiến thắng vĩ đại! Ninh Nguyên Hiến càng điên cuồng, liền đại biểu cho ông ta càng chột dạ. Mệnh lệnh toàn bộ thành trì quốc nội đóng kín, thủ vững không ra, không nên cho Biện Tiêu tranh thủ chớp lấy bất kỳ thời cơ nào, đại quân tiếp tục bao vây Biện Tiêu, nhưng không đánh, trước khi bao vây lấy, không nên tự ý xuất chiến, Biện Tiêu quá lợi hại, quốc nội không có tướng lĩnh là đối thủ của ông ta.
- Ba vạn Tây quân không được dừng bước lại, không thể trở về biên giới phía tây, vẫn tiến vào đóng trong đại doanh của ta.
- Đại doanh của ta phải duy trì mười lăm vạn đại quân, với Ninh Nguyên Hiến tạo thành cường đại kinh hoàng.
- Ta cự tuyệt không chủ động cùng Ninh Nguyên Hiến đàm phán.
- Chờ quận thành Bạch Dạ thất thủ, chờ hành tỉnh Thiên Tây thất thủ là lúc Việt quốc lại gặp tai họa ngập đầu, đó chính là ngày Ninh Nguyên Hiến chủ động tìm ta đàm phán.
- Cho đến lúc này, Biện Tiêu không chỉ muốn lui binh, còn phải bỏ ra bồi thường chiến tranh, còn phải thừa nhận quyền thống trị nước Ngô của ta với quần đảo Lôi Châu, chí ít còn phải cắt nhường cho ta hai cái quận!
- Nước Ngô của ta chẳng những sẽ không thua, ngược lại sẽ được trước đó chưa từng có đó thắng lợi!
- Ninh Nguyên Hiến nghĩ phải mạo hiểm, muốn chiến lược đe doạ ta? Nằm mơ!
Ngô vương chợt rút kiếm, lúc đầu muốn chém cả cái bàn thành hai khúc, thế nhưng ở giữa có bàn cờ gã thích, thế là bỗng nhiên chém xuống góc bàn.
- Sau này có ai dám can đảm bảo ta chủ động cùng Việt vương đàm phán chịu thua, cũng đừng trách kiếm quả nhân quá mức sắc bén!
Tức khắc, quần thần câm như hến.
...
Trong đại doanh của quốc quân Ninh Nguyên Hiến!
Vị này quốc quân lâm vào trạng thái hân hoan và vô cùng lo lắng!
Tay trái một phần chiến báo, để ông phấn chấn.
Tay phải cầm phần chiến báo này, để ông tức giận.
Biện Tiêu đánh bất ngờ nước Ngô, kết quả chiến đấu rõ rệt, thiêu hủy vô số thị trấn nước Ngô, thiêu hủy vô số đồng ruộng còn chưa thu hoạch.
Mười vạn đại quân nước Ngô căn bản không chận nổi Biện Tiêu, ngược lại để ông ta đánh lén tiêu diệt hai ba vạn.
Sư huynh của quả nhân tuy rằng mấy năm không có đánh, nhưng vừa ra tay chính là vô địch.
Trận đánh bất ngờ này.
Số người Biện Tiêu giết chết chí ít mấy vạn.
Đầu người không biết chất thành bao nhiêu nấm mồ, tuyệt đối có thể cho triều đình nước Ngô nghe tiếng tán gan, hồn phi phách tán.
Nhưng phần chiến báo trong tay phải này, quả thực chính là một đống cứt.
Bình Tây Bá Trịnh Đà!
Quả nhân đối với ngươi có thể nói là ân trọng như núi.
Ngươi lại hồi báo quả nhân như vậy?
Trong tay ngươi rõ ràng có hai vạn đại quân, một khi dùng hết toàn lực, đánh bại Tô Nan là không thể nào, thế nhưng liên thủ với Trương Xung kiềm chế Tô Nan hoàn toàn được, ngăn chặn phản quân của Tô Nan ở quận Bạch Dạ một hai tháng, hoàn toàn khả thi.
Cho đến lúc này, bên trong nước Ngô bị giết đến kinh sợ, Ngô vương chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp đàm phán.
Quả nhân sẽ chuyên chú dốc hết sức, tiêu diệt Tô Nan.
Kết quả thì sao?
Trương Xung biểu hiện vượt qua xa quốc quân tưởng tượng, phát huy 150% sức chiến đấu.
Ninh Nguyên Hiến thấy mà kinh hồn táng đảm.
Ông đều không cách nào tưởng tượng, Trương Xung là như thế nào chống đỡ xuống.
Thật sự là can thần (quan có tài năng) của quốc gia, quả nhiên là dũng tướng về sau, rõ ràng là văn thần, lại làm chuyện của võ tướng đến cực hạn.
Thế nhưng Trịnh Đà!
Chỉ phát huy 30% sức mạnh.
Còn xung phong đi đầu cái gì, còn thân bất chấp tên đạn cái gì, vết thương hằn trên thân thể.
Ngươi cho quả nhân là người ngu à?
Hai ngươi vạn đại quân đâu? Vì sao chỉ phái ra tám ngàn?
Còn nói Bạch Dạ Quan trọng yếu cỡ nào, tuyệt đối không thể đánh mất, cho nên một nửa quân đội kia đóng giữ Bạch Dạ Quan.
Tô Nan bị nhũn não rồi à, mới có thể đi tiến đánh Bạch Dạ Quan, mới có thể đi trêu chọc đại quân Xung Nghiêu.
Trịnh Đà nhà ngươi đây đang cùng diễn trò với họ Tô, khinh ta không nhìn ra được hay sao?
Bụng dạ khó lường, bụng dạ khó lường.
Trịnh Đà nhà ngươi đây là đang ngồi xem Trương Xung diệt vong, ngồi xem quận thành Bạch Dạ thất thủ, hành tỉnh Thiên Tây thất thủ.
Đến lúc đó toàn bộ Việt quốc gặp họa chia cắt, đại quân Trịnh Đà nhà ngươi liền đầu cơ kiếm lợi có đúng không?
Đừng quên, quân đội dưới trướng nhà ngươi là của quả nhân, không phải Trịnh Đà nhà ngươi.
Người này chết tiệt!
Chết tiệt!
Trong cơn nóng giận Ninh Nguyên Hiến đầu váng mắt hoa.
Cục diện so với trong tưởng tượng càng thêm phức tạp hiểm ác đáng sợ.
Đại thái giám Lê Chuẩn vắt một cái khăn lông, đắp lên trên trán quốc quân.
- Phía bên Ngô Khải thì sao?
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Thám tử phía bắc mới vừa báo cáo, ba vạn đại quân biên giới phía tây nước Ngô vốn đã dừng ở tại chỗ, đồng thời chuẩn bị trở về biên giới phía tây bao vây Công tước Biện Tiêu. Nhưng bây giờ chẳng những không trở về, ngược lại tiếp tục đông tiến, để vào trú đại doanh Ngô vương.
Ninh Nguyên Hiến chợt ngồi dậy.
Sau đó trở về trước tấm bản đồ.
Lúc này hai vị đại vương Ngô Việt, hoả lực tập trung hai mươi mấy vạn ở phía trên phòng tuyến vùng biên giới.
Ngô vương dưới trướng mười lăm vạn, Việt vương dưới trướng tám vạn.
Cục diện có chút hiểm ác đáng sợ!
- Xem thường hắn, xem thường hắn. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Con hổ còn hôi sữa này tuy rằng chuộng mạo hiểm, cũng vô cùng liều lĩnh, hơn nữa trong nước còn có đông đảo bảo thủ cựu thần kiềm chế, nhưng thời khắc mấu chốt rất có quyết đoán.