Chương 499: Tường đổ mọi người đẩy! Tô Nan hộc máu! (2)
Vì vượt qua cửa ải khó khăn lần này, ông nên phải cầu khẩn ta và Trương Xung kéo ông vào danh sách đại công lần này bình định Tô Nan.
Thật không ngờ ngươi lại chính là gây nào động cướp công, trực tiếp cướp đi quyền chủ đạo, cướp đi quyền hành toàn bộ liên quân?
Quả nhiên là tác phong quân phiệt.
Có khi co đầu rút cổ không tiến lên, có khi tranh công lao đoạt thành quả hung hoành anh dũng vô cùng.
Nghe được lời Trịnh Đà nói, sau đó Lương Vĩnh Niên không khỏi kinh ngạc, tiếp đó lớn tiếng nói:
- Đúng, đúng, đúng, danh không chánh tất ngôn không thuận, đang ngay cửa đánh một trận, tiêu diệt Tô Nan, liên quân chúng ta cần đề cử một vị chủ soái.
Trịnh Đà nói:
- Lương đại nhân là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, chức quan tối cao, tước vị cũng cao, ta đề cử Lương đô đốc là chủ soái liên quân.
Lương Vĩnh Niên nói:
- Không nên không nên, ta là quan văn, không có đánh trận, như thế nào làm được chủ soái liên quân? Ta đề cử Bá tước Trịnh Đà, ngài thân kinh bách chiến, một đại danh tướng, hơn nữa quan võ tối cao, quân đội dưới quyền cũng tối đa, cái chức chủ soái liên quân này, trừ ngài ra không còn có thể là ai khác.
Kế tiếp, hai người chợt tranh cãi.
Đều phải đề cử đối phương làm chủ soái, ra sức nói mình không được.
Ước chừng tranh cãi nửa khắc đồng hồ, cũng không có một kết quả.
Sau cùng Lương Vĩnh Niên nói:
- Thái thú Trương Xung, Thành chủ Thẩm Lãng, hai vị cũng có quyền lên tiếng, đại tướng quân Trịnh Đà am hiểu chiến sự nhất, cái chức chủ soái liên quân này có phải trừ ngài ấy ra thì không còn có thể là ai khác?
Thẩm Lãng lắc đầu đáp:
- Ta cảm thấy không phải.
Á?
Mọi người hướng Thẩm Lãng nhìn lại.
Giữa quan trường làm mất mặt thế này? Thích hợp sao?
Sắc mặt Trịnh Đà tức khắc cũng vô cùng khó coi, cười ha ha nói:
- Công tử Thẩm Lãng nói đúng, ta không thích hợp làm chủ soái liên quân này, vân do Lương đô đốc thích hợp.
Hai người kia đã có ăn ý.
Ở trong mắt quốc quân, hai người này cũng là tội nhân.
Như vậy chỉ cần bắt chức chủ soái liên quân đến tay, kế tiếp tiêu diệt Tô Nan chính là đầu công.
Chúng ta lập được công trạng lớn, quốc quân nếu trừng trị chúng ta, đây chẳng phải là hôn quân?
Cái chức vị chủ soái Trịnh Đà nhất định phải được, nhưng nhỡ ra không chiếm được, để Lương Vĩnh Niên lấy được cũng không cần gấp.
Bởi vì Lương Vĩnh Niên ở trong lòng quốc quân phạm sai lầm lớn hơn.
Thẩm Lãng lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy Lương Vĩnh Niên đại nhân cũng không thích hợp.
Trong nháy mắt, Lương Vĩnh Niên cùng Trịnh Đà sắc mặt đều đặc biệt khó coi.
Lương Vĩnh Niên nói:
- Trương Xung đại nhân đánh một trận chiến này thành công, mặc dù chức quan thấp một chút, nhưng làm chủ soái cũng không phải là không thể được, chẳng qua là Trương công bị bệnh ở giường, vẫn cần tu dưỡng.
Thẩm Lãng nói:
- Ta cảm thấy, để ta làm chủ soái liên quân, rất thích hợp.
- Phụt...
Trương Xung đang uống thuốc, lần này chợt một miệng phun ra.
Thẩm Lãng oán trách nhìn sang một cái, Trương công là người phe ta, ông phá đám như vậy thích hợp sao?
Trương Xung thật không phải cố ý, thật sự là quá đột nhiên, không có thể nhịn được.
Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên tức khắc đều ngây người.
Cái thằng ở rể Thẩm Lãng nhỏ nhoi là thế nào sống đến bây giờ hả?
Trong quan trường lại có người không biết xấu hổ như thế, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua?
Lại còn có tự đề cử mình?
Then chốt Thẩm Lãng nhà ngươi mới mấy tuổi hả? Chức quan của ngươi mấy phẩm, ngươi có chức quan gì hả?
Thành chủ Trấn Viễn, chính là lục phẩm mà thôi.
Trịnh Đà ta đây là Bá tước, Lương Vĩnh Niên cũng là Bá tước.
Trương Xung là Thái Thú quận Bạch Dạ, kiêm Đề đốc hành tỉnh Thiên Tây, quan to từ tam phẩm.
Nhưng ở trước mặt ta và Lương Vĩnh Niên, chức quan ấy chẳng đủ nhìn.
Ngươi chính là một quan lục phẩm tép riu, còn muốn làm chủ soái liên quân?
Ta và Lương Vĩnh Niên cũng không dám tự tiến cử, Thẩm Lãng nhà ngươi còn mạnh miệng thế kia sao?
Thẩm Lãng kinh ngạc nói:
- Làm sao? Ta không thể làm chức chủ soái này à?
Đối mặt ngườkhông biết xấu hổ như vậy i, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên lập tức thật đúng là tìm không được ngôn ngữ phản bác.
Tức khắc Trịnh Đà nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thái thú Trương Xung, ngài cảm thấy thế nào?
Ánh mắt của ông ta như điện, nhìn chằm chằm Trương Xung.
Ở đây bốn người, chỉ cần vượt qua một nửa, liền có thể định ra chức vụ chủ soái.
Trương Xung vẫn còn muốn thể diện.
Da đầu Trương Xung từng đợt tê dại.
Ôi, một đời anh danh Trương Xung ta đây ở trong quan trường, sẽ phải hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Vậy ta cũng hỗ trợ công tử Thẩm Lãng làm chủ soái đi.
Nghe những lời này!
Trương Xung có chút muốn che khuất mặt.
Quá xấu hổ.
Nghe những lời này, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên không khỏi ngây người.
Cái này... Cái này còn muốn thể diện hay không?
Trương Xung nhà ngươi luôn luôn ra vẻ nghiêm trang, lại nói ra được lời lẽ hoang đường như vậy, không sợ phổ biến biến thành trò cười à?
Nhưng mà chuyện thứ nhất này, đây chính là hoàn toàn xé rách da mặt.
Trương Xung nhà ngươi có ý gì?
Hoà hợp êm thấm không tốt sao?
Cùng nhau lập công không tốt sao?
Dám đẩy Trịnh Đà ta đây cùng Lương Vĩnh Niên đưa vào chỗ chết?
Làm quan không phải như ngươi vậy đâu.
Trong nháy mắt, sắc mặt Lương Vĩnh Niên cũng trở nên lạnh lẽo hẳn.
- Thái thú Trương Xung, chẳng lẽ bình định Tô Nan đại sự, trong mắt ngài là trò đùa hay sao? - Lương Vĩnh Niên nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ta đề cử Bá tước Trịnh Đà là chủ soái liên quân, chủ đạo cuộc chiến chỉ huy tiêu diệt Tô Nan.
Bá tước Trịnh Đà chợt cắn răng nói:
- Vậy ta cũng đề cử bản thân ta là chủ soái liên quân, ý chỉ của quốc quân rành mạch từng câu. Chiến trường quận Bạch Dạ ta là chủ đạo, Trương Xung là phụ.
Không sai, quả thật là như thế.
Nhưng ngươi lúc trước bằng mặt không bằng lòng không nhận trách nhiệm, tùy ý đại quân của Tô Nan quét ngang quận Bạch Dạ, ngồi xem Trương Xung diệt vong, bày ra tư thế tọa sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi xem hổ đánh nhau).
Trịnh Đà lúc này với Thẩm Lãng rõ ràng thống hận tới cực điểm.
Nguyên bản Trịnh Đà ta đây là người sĩ diện, bây giờ cũng do kẻ không biết xấu hổ như ngươi ép nên phải tự tiến cử.
Lương Vĩnh Niên nói:
- Chúng ta bốn người, có hai người đề cử Bá tước Trịnh Đà làm chủ soái, hai vị à, hai người chúng ta chức quan càng cao, việc này cứ quyết định như vậy, từ nay về sau đến trận tiêu diệt Tô Nan, hoàn toàn do Bá tước Trịnh Đà chỉ huy.
Lần này!
Hai người này trực tiếp vung ngón tay giữa cướp đi quyền hành.
Trịnh Đà nói:
- Quốc sự trước mặt, vậy ta liền làm việc nhân đức không nhường ai.
Ông ta chợt ngồi thẳng thân thể, trên mặt cũng biến thành uy nghiêm không thể xâm phạm.
- Thành chủ Trấn Viễn Thẩm Lãng nghe lệnh, bản soái mệnh lệnh quân đội của ngươi làm tiên phong, xuất phát ngay bây giờ, chinh phạt phủ Hầu tước Trấn Viễn!
Thẩm Lãng nói:
- Ta không đi.
Nghe những lời này, Bá tước Trịnh Đà nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Thẩm Lãng, quân lệnh như núi, ngươi thật sự cho là bản soái giết không được ngươi sao? Trước mặt đại quân sẽ giết ngươi công khai đó!
Trong lòng Thẩm Lãng thở dài một tiếng.
Trịnh Đà này là cha của Trịnh Hồng Tuyến, cùng phủ Hầu tước Huyền Vũ coi như có chút duyên phận, lúc đầu Thẩm Lãng còn định tranh thủ tình cảm một chút.
Kết quả bây giờ cũng không cần.
Thẩm Lãng ta đây lòng dạ là rất rộng, nhưng Trịnh Đà nhà ngươi nói ra hai chữ giết ta này, vậy không chết không thôi.
Thẩm Lãng nói:
- Một, tay ta cũng không có một nửa binh, làm sao lấy tư cách dẫn binh tiên phong?
Bá tước Trịnh Đà lạnh nhạt nói:
- Ngươi có hơn một vạn đại quân, chẳng lẽ không phải là quân đội à?
Thẩm Lãng nói:
- Đó là quân đội vua Khương Arunana, ta cũng không cách nào chỉ huy, không bằng Bá tước Trịnh Đà ngài đây cứ thử xem sao?
Trịnh Đà nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Bên cạnh ngươi hai trăm quân đội thì sao? Hai trăm cũng là quân đội, cũng có thể làm tiên phong.
Hai trăm người làm tiên phong, ngươi là hận không thể không cho ta chết à?
Thẩm Lãng nói:
- Nhưng hai trăm người cũng không phải của ta, là vệ đội của Tam công chúa Ninh Diễm, ta cũng không chỉ huy gì được. Chức vị Thàn chủ của ta thực chất là vị tư lệnh đơn độc, bên người của ta còn chẳng có lấy một người lính. Hơn nữa ta cũng ngã bệnh rồi, còn là bệnh vô cùng nghiêm trọng, đúng rồi Lương Vĩnh Niên đại nhân, ngài bị bệnh gì vậy hả? Để ta cũng bị một lần cho biết?
Nghe những lời này, sắc mặt của Đô đốc Lương Vĩnh Niên kịch biến.
Đánh người không đánh mặt, Thẩm Lãng ngươi đây nào chỉ là làm mất mặt, đơn giản là muốn xé hết da mặt ra thì có a!
- Ha ha ha ha... - Bá tước Trịnh Đà chợt cười to nói:
- Lương đại nhân à, ngài đã nhìn ra chưa? Người ta đây là sợ chúng ta tranh công, người ta đây là muốn độc chiếm đại công diệt Tô Nan, vì bản thân tham dục, lại ném quốc gia đại sự qua một bên. Chưa tiêu diệt Tô Nan phản bội, lại đã gây nội chiến, sẽ phải tranh quyền đoạt lợi, rõ ràng buồn cười thật.
Lương Vĩnh Niên nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Cũng không phải sao, rõ ràng thế giới rộng lớn chẳng thiếu cái lạ, chỉ là một tiểu quan lục phẩm, lại muốn chèn ép hai vị Bá tước, hai vị quan lớn triều đình như chúng ta.
Trịnh Đà cười lạnh:
- Thẩm Lãng, ngươi ỷ có một chút công lao, lại làm càn làm bậy như thế. Chẳng lẽ các ngươi thực sự cho rằng, tiêu diệt Tô Nan không có các ngươi không được? Rõ ràng là trò cười, Lương Vĩnh Niên đại nhân, hai người chúng ta phải đi tiêu diệt Tô Nan.
Lương Vĩnh Niên gật đầu nói:
- Chúng ta muốn cho bệ hạ biết, ai mới là người trung thành với quốc sự, ai mới là tham quyền gian nịnh, hoàn toàn xem quốc sự như trò đùa, Thẩm Lãng ngươi sẽ chờ nghe tố cáo đi! Nếu như ngươi bị bệnh, liền nghỉ ngơi thật tốt, kế tiếp đại chiến ngươi cũng không cần tham gia, cái chức Thành chủ Trấn Viễn ngươi cũng tạm thời không cần làm.
Tiếp đó, Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên cùng Bình tây tướng quân Trịnh Đà rời đi trong cơn tức giận.
Bắt đầu từ lúc này.
Hai người này liền cướp đi quyền quân sự bình định hành tỉnh Thiên Tây, Trương Xung cùng Thẩm Lãng đã danh chánh ngôn thuận ném qua một bên.
Hơn nữa từ về mặt chính thức, một chút vấn đề cũng không có.
...
Lương Vĩnh Niên cùng Trịnh Đà đi xong xuôi, Trương Xung cười nói:
- Có ý tứ chứ?
Thẩm Lãng nói:
- Nhìn mà than thở, luôn có người không ngừng cập nhật mức độ trơ tráo cao nhất, ở phía trên quan trường này pha trộn, không vô sỉ thật đúng là không sống nổi.
Trương Xung nhắc:
- Hai người này còn có một ý đồ đen tối khác.
Thẩm Lãng nói:
- Tiêu diệt Tô Nan, bản thân chiếm lĩnh phủ Hầu tước Trấn Viễn, uy hiếp quốc quân!
Trương Xung gật đầu.
Bất kể là Lương Vĩnh Niên hay là Trịnh Đà, đều không cam lòng ngồi chờ chết.
Muốn tự cứu, có thể chỉ tiêu diệt Tô Nan còn chưa đủ, bởi vì quốc quân đã hận cả hai người này.
Chỉ có một loại đồ vật có thể làm cho quốc quân cúi đầu.
Đó chính là binh quyền cùng địa bàn.
Mắt thấy Tô Nan phản loạn bị lắng lại, phía tây Việt quốc sẽ phải yên bình lại.
Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên vì bảo mệnh, đương nhiên muốn cho loại loạn cục này tiếp tục nữa.
Diệt Tô Nan, tự chúng ta chiếm lĩnh cái thành lũy kiên cố của phủ Hầu tước Trấn Viễn, bảo trì thái độ ẩn mình cát cứ.
Nước Ngô cùng nước Sở vừa nhìn, phía tây Việt quốc còn chưa có bình định hả?
Chúng ta đây tiếp tục xé, tiếp tục làm.
Mà khi đó Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên là có thể lên giá.
Cho nên vĩnh viễn không nên đánh giá thấp lòng dạ điên cuồng của một quân phiệt.
Đối mặt tình thế nguy hiểm, Trịnh Đà không chỉ muốn tuyệt địa cầu sinh, hơn nữa còn phải nghịch chuyển cục diện mượn cơ hội quật khởi, thay thế gia tộc họ Tô.
Nhưng từ góc độ nào đó mà nói, đây cũng là trời cao muốn khiến người diệt vong, trước hết để cho người ta phải điên cuồng.
Trương Xung nói:
- May là Thẩm công tử cùng bọn họ dứt khoát, bằng không với số quân đội của ta, e là sẽ bị bọn họ gây tai họa mất.
Thẩm Lãng nói:
- Hai kẻ điên, nhất định sẽ giành giật từng giây đi tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn. Chúng ta liền xem trò hay một trận, tiếp đó đưa bọn họ hầm cùng một nồi, ta còn thật buồn cái mai rùa phủ Hầu tước Trấn Viễn này gặm không tốt!
Trương Xung nói:
- Mặc dù quân đội bọn họ gấp bốn năm lần với Tô Nan, nhưng định gặp nhiều thua thiệt!
...
Thẩm Lãng cùng Trương Xung đoán không lầm.
Hai người Lương Vĩnh Niên cùng Trịnh Đà cảm thấy nguy cơ trí mạng, nhất định phải tuyệt địa cầu sinh.
Bây giờ Thẩm Lãng đại thắng, tin tức chủ lực Tô Nan huỷ diệt còn chưa có lan ra.
Cho nên thời gian còn kịp.
Bọn họ thực sự muốn giành giật từng giây, trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt Tô Nan, chiếm lấy phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Như thế bọn họ còn có một đường sinh cơ, thậm chí có thể mượn cơ hội làm lớn.
Nhỡ ra khi tin tức hoàn toàn truyền ra sau đó.
Nước Sở lui binh, nước Ngô lui binh.
Hậu quả kia rõ ràng khó lường.
Quốc quân với cơn giận tựa sấm ghét, sẽ điên cuồng đổ xuống trên đầu tất cả mấy người này.
Cho đến lúc này, chính là tai họa ngập đầu.
Lao vào chỗ chết tìm đường sống, tướng quân Trịnh Đà thật đúng là có quyết đoán!
Sau khi rời khỏi quận thành Bạch Dạ.
Trịnh Đà mang hết toàn bộ quân đội Bạch Dạ Quan, tầm hai vạn đại quân, không chừa một mống.
Lương Vĩnh Niên suất lĩnh năm nghìn quân!
Liên quân của hai người thành hai vạn năm ngàn người, xuôi nam tốc độ cao nhất, điên cuồng mà nhào đến phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Bọn họ muốn cùng thi chạy với thời gian!
...
Thời gian trở lại trước đó một ngày!
Tô Nan tọa trấn phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Sau khi một vạn kỵ binh Khương quốc tiến vào hành tỉnh Thiên Tây, ông ta nhận được báo cáo trước tiên.
Vua Khương Arutai vẫn còn Đại Kiếp Cung vây quét Thẩm Lãng cùng Arunana, phái đại tướng Shubutai dẫn đầu một vạn đại quân trước vào vào hành tỉnh Thiên Tây cùng họ Tô hội sư.
Được tin tức này xong xuôi, Tô Nan đương nhiên là mừng rỡ.
Vua Khương Arutai cũng cuối cùng không nhịn được à?
Sợ toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Tây đều bị họ Tô chiếm, cho nên cũng không kịp chờ đợi tới đoạt địa bàn.
Cho nên, Tô Nan không có bất kỳ ngăn trở nào, ngược lại phái người đi tặng vàng bạc cùng lương thảo cho Shubutai.
Nhưng không biết tại sao, sau đó Tô Nan cuối cùng cảm giác được có gì đó không thích hợp.
Vô cùng bất an.
Nhưng lại tìm không được đầu nguồn.
Mặc dù còn có thư của con trai Tô Kiếm Đình tự viết..
Nhưng vẫn là làm cho người ta bất an.
Dạng người như vua Khương Arutai xem binh quyền như mạng, lúc trước còn chẳng chịu chia binh, vì sao lúc này lại chia?
Quan trọng nhất là, đại sự như vậy, vì sao một người họ Tô cũng không có trở về báo?
Hai ngày sau!
Ông nhận được tin từ quân phòng thủ vùng biên giới truyền tới.
Hình như có động đất xảy ra ở bên kia của Đại Tuyết Sơn.
Bởi vì bọn họ chỉ cảm thấy chấn động, không nhìn thấy tuyết lở.
Tức khắc, da đầu Tô Nan tê dại.
Lập tức cảm giác được không ổn.
Ông lập tức hạ lệnh, đi chặn đường kỵ binh Khương quốc do Shubutai suất lĩnh.
Không chỉ có như thế.
Ông ta còn điều động Tô Dong dẫn đầu hai nghìn kỵ binh truy kích kỵ binh Shubutai.
Tô Nan không dám xác định bên Khương quốc kia xảy ra kịch biến, chẳng qua là bản năng bất an.
Tiếp đó, ông ta liền ở vào trạng thái chờ đợi một ngày như sống trăm năm!
Thậm chí trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Tuyệt đối không nên, tuyệt đối không nên!
Thiên thần phù hộ gia tộc họ Tô chúng ta, cục diện đáng sợ nhất nhất định không nên phát sinh!
Thiên thần phù hộ, thiên thần phù hộ!
Tiếp đó, Tô Nan một đêm không ngủ, cứ như vậy chờ đợi trong trạng thái vô cùng lo lắng.
Tràn đầy sợ hãi.
Nhưng là vừa tràn đầy mong đợi.
Hy vọng chẳng qua là một trận sợ bóng sợ gió mà thôi.
Nhưng mà...
Lúc nửa đêm!
Tô Dong mang theo mười mấy kỵ binh, lao điên cuồng tiến vào phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Ở trong ánh lửa, Tô Nan đã thấy vẻ mặt kinh hoàng của đối phương từ đằng xa.
Trong phút chốc, da đầu Tô Nan từng đợt tê dại, cả người rét run.
Xảy ra chuyện gì thế này?
Tuyệt đối không nên là tin tức xấu.
Bởi vì một khi là tin tức xấu, đó chính là tai họa ngập đầu.
Lúc này, Tô Nan tự phụ vô cùng cũng bắt đầu ở trong lòng cầu khẩn thần phật đầy trời.
Thiên thần hãy bảo vệ gia tộc họ Tô.
Nhất định không nên là tin tức xấu, nhất định không nên là tin tức xấu!
Kinh hoàng mà Tô Dong chợt vọt vào, gần như trực tiếp té ngã trên đất.
- Chủ công, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt!
- Khương quốc phát sinh kịch biến, Arunana đã trở thành nữ vương.
- Một vạn kỵ binh tiến vào hành tỉnh Thiên Tây vậy là kẻ thù, là Thẩm Lãng mang tới!
- Đại quân đại soái Tô Toàn đang toàn lực tiến đánh chủ thành quận Bạch Dạ, mắt thấy sẽ phải lấy được. Kết quả Thẩm Lãng dẫn đầu một vạn kỵ binh từ phía sau lưng giết tới, hoàn toàn giết cho đại quân Tô Toàn trở tay không kịp.
- Liên quân chủ lực họ Tô của ta, gần như toàn quân huỷ diệt. Đại soái Tô Toàn, cũng tự sát!
- Chiến trường quận Bạch Dạ, chúng ta thất bại!
Nói đến phần sau, giọng Tô Dong đã khàn, nói xong cũng quỳ rạp trên đất, gào khóc.
Trong phút chốc!
Giống như một đường sấm sét, đánh thật mạnh vào đỉnh đầu Tô Nan.
Đánh cho ông ta hồn bay phách tán.
Cả người không còn chút nhiệt độ nào.
Trước mắt như chìm vào bóng tối.
Chân khí bên trong ngực bụng, đấu đá lung tung.
Một cỗ khí tức hoàn toàn áp chế không được, điên cuồng tán loạn.
Ngay sau đó, một trận quặn đau!
Tiếp đó chợt văng ra một ngụm máu tươi.
Tô Nan trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngã xuống đất!
...
Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lạy xin vé tháng, lạy xin hỗ trợ, ta đi ăn chút cơm, tiếp đó tiếp tục gõ chữ, các vị cho ta sức mạnh nào!