Chương 548: Không thành công thì thành nhân! Lại sáng tạo kỳ tích! (1)
Cái gì là thống soái vô địch?
Đại Ngốc có đúng không?
Gã không phải, gã là tiên phong vô địch.
Cừu Yêu Nhi có đúng không?
Á!
Người này quá mạnh, tạm thời không xếp vào phạm vi cân nhắc, chúng ta chỉ nói người bình thường, không nói Bug.
Cái gọi là thống soái vô địch, cũng không phải đọc thuộc bao nhiêu binh thư, cũng không phải thông minh tuyệt đỉnh cỡ nào.
Chu Du rất lợi hại, lợi hại khủng khiếp.
Nhưng chỉ có thể xem ông ta là nho soái (*).
(*) Còn gọi là nho tướng, tức là loại văn nhân có phong độ tướng soái.
Thống soái vô địch có thể như là Hàn Tín, Hoắc Khứ Bệnh (*)
(*) Hàn Tín là tướng bách chiến bách thắng của Hán Cao Tổ Lưu Bang, Hoắc Khứ Bệnh là đại tướng chống Hung Nô của nhà Hán.
Người như thế chẳng những có thể tọa trấn chỉ huy, cũng có thể ra trận chém giết.
Loại thống soái này hình như có một loại năng khiếu khứu giác nhạy bén bẩm sinh.
Bọn họ là là chiến trường mà sinh, bẩm sinh có thể kích phát sĩ khí, bẩm sinh có thể luyện binh, bẩm sinh có thể ngửi được kẻ địch ở chỗ nào, bẩm sinh có thể ngửi được sơ hở kẻ địch.
Hơn nữa đáng sợ nhất là người như thế thậm chí là không luyện cấp.
Quán Quân Hầu Khứ Bệnh, có luyện cấp sao?
Hoàn toàn không!
Sau khi theo cậu mình, tức Vệ Thanh học tập sau một thời gian ngắn, mười bảy tuổi, Hoắc Khứ Bệnh đã mang theo tám trăm kỵ binh tiến sâu vào bên địch, chém giết hơn hai ngàn quân Hung Nô, trong đó có cả ông chú của thiền vu (*) Tịch Nhược Hầu, chú ruột của thiền vu là La Cô Bỉ v.v… một đống đại nhân vật.
(*) Thiền Vu (tsanak): có nghĩa là “con trai của thiên đường vô tận”, là tước hiệu của các lãnh đạo tối cao của dân du mục ở Trung Á trong 8 thế kỷ, bắt đầu từ thời kỳ nhà Chu (1045–256 TCN) và thay thế nó sau đó là tước hiệu "khả hãn"" được người Nhu Nhiên sử dụng vào năm 402 SCN.
Năm mười chín tuổi, Hoắc Khứ Bệnh đảm nhiệm chức Phiêu Kị tướng quân, dẫn đầu đại quân tấn công Hà Tây diệt được bốn vạn quân địch, bắt sống được ròng rã một trăm người bao gồm vua Hung Nô, vương mẫu, Thiền Vu yên thị (*), hoàng tử, tướng quốc, tướng quân, lập được chiến công kinh thiên động địa.
(*) Yên Thị: Cách người Hung Nô thời Hán gọi hoàng hậu của vua.
Mười chín tuổi, chỉ mới mười chín tuổi!
Khổ Đầu Hoan Trác Nhất Trần có thể chính là cái loại thiên tài này.
Gã từ bé đã học võ đạo chiến trường và binh pháp ở chỗ họ Trác, mười tám tuổi thi đậu võ trạng nguyên.
Mười chín tuổi đi Thiên Nhai Hải Các học tập võ đạo cá nhân, quốc học, toán học, triết học.
Sau khi trở thành đạo tặc Khổ Đầu Hoan, gã lãnh đạo hơn hai trăm người đi tung hoành khắp phía đông nước Việt, phía đông nam nước Ngô, tới không thấy bóng dáng, đi chẳng hay tung tích.
Đối với quan của nước Việt, Tổng đốc hành tỉnh Thiên Nam quả thực không có đường đường chính chính vây quét được gã.
Thế nhưng ở hành tỉnh Thiên Bắc, ở miền nam nước Ngô, quan phương đã tiến hành vây quét Khổ Đầu Hoan mười mấy lần, thời điểm nhiều nhất xuất động sáu bảy ngàn người.
Kết quả một cọng lông cũng không có bắt được.
Hai trăm kỵ binh dưới trướng gã ra vào hai nước Ngô Việt hoàn toàn như vào chỗ không người.
Tuy rằng phía ngoài là đạo tặc, thế nhưng gã chưa bao giờ cướp bóc bình dân, không gieo rắc tai họa cho địa phương, chỉ ra tay với những kẻ sang giàu phú quý ác ôn mà thôi.
Hơn nữa hai trăm kỵ binh dưới trướng gã rõ ràng là đạo tặc, thế nhưng kỷ luật nghiêm minh, có cảm giác vinh dự cực cao, thậm chí đều giống như gã coi tiền tài như là cặn bã.
Đây căn bản chẳng phải một đám giặc cướp, thậm chí là một nhánh quân đội có tín ngưỡng tinh thần, mặc dù tín ngưỡng của bọn họ chẳng qua là thay trời hành đạo.
- Điện hạ, dưới trướng thần còn có hai trăm bộ hạ, thần muốn đưa tới toàn bộ. - Khổ Đầu Hoan nói.
Ninh Chính nói:
- Được! Hơn nữa hai trăm kỵ binh này tất cả lấy tư cách thân binh của ngươi, ta sẽ không động tới.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Đợi thần viết một phong thư, Thẩm công tử phái người đến đảo Đại La ở vùng biển đông bắc, bọn họ nhìn thấy tín vật cùng mật thư sẽ ngay lập tức tới kinh đô.
Đảo Đại La?
Thẩm Lãng biết cái chỗ này, đúng là một hòn đảo nhỏ xíu ít người mò đến, hơn nữa không nằm trong phạm vi vùng biển nước Việt lẫn nước Ngô, dùng lý giải của trái đất hiện đại có nghĩa nó thuộc về vùng biển quốc tế.
Hoá ra căn cứ Khổ Đầu Hoan ở chỗ đấy, thảo nào hai nước Ngô Việt dùng nhiều nhân lực cũng tìm không được.
Khổ Đầu Hoan quyết định làm chuyện gì, một phút đồng hồ cũng chờ không được.
Gã bắt đầu viết mật thư.
Những chữ trên này, Thẩm Lãng chả biết chữ nào.
Tóm lại là một loại chữ viết rất quái lạ, loại chữ trên thế giới này không có.
- Những chữ này chính ngươi sáng tạo ra sao? - Thẩm Lãng bèn hỏi.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Làm trò hề cho thiên hạ.
Thật đúng là chính gã nghĩ ra sao?
Vậy thì lợi hại.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Mật thư giữa chúng ta không chỉ dùng chữ tự tạo để giao lưu mà xem như những chữ này chỉ là dấu hiệu, sau khi nhận được mật thư còn phải tiến hành giải mã.
Thẩm Lãng cùng Ninh Chính không khỏi ngạc nhiên.
Đây là phương thức bảo mật cấp quốc gia, ngươi chỉ là một nhóm cướp hai trăm người có cần phải chơi trội vậy không? Giết gà dùng đao mổ trâu.
- Ta nghe học sĩ Trương Ngọc Âm nói, huynh là một học sinh be bét phải không? - Thẩm Lãng hỏi.
Khổ Đầu Hoan thở dài đáp:
- Lúc mười chín tuổi ta đi Thiên Nhai Hải Các, thế nhưng trước đó ta chưa từng học quốc học lẫn toán học, vừa vào chỗ đó đã bị ép cùng học với những người mười tám mười chín tuổi cùng một chỗ, cho nên…
Thì ra là thế.
Vậy... Rõ ràng quá thảm.
Đây chẳng khác nào đẩy một người chưa từng học tiểu học trực tiếp tiến vào đại học, thậm chí học ngay vào năm đầu.
Thảo nào Khổ Đầu Hoan mỗi ngày chịu đòn, mỗi ngày bị mắng, tưởng chừng như hoài nghi nhân sinh.
Thế nhưng, gã lại cũng thực sự học được, có thể thấy được năng khiếu cao đến đâu.
Tiếp tục Khổ Đầu Hoan nói:
- Điện hạ, chúng ta chỉ có biên chế một Thiên hộ à?
Thẩm Lãng nói:
- Tạm thời chỉ có biên chế một Thiên hộ.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Vậy mười Bách hộ dưới trướng của thần ở đâu?
- Đấy, ở chỗ kia kìa? – Miệng Thẩm Lãng hất một cái về phía mười tên ăn mày đang nằm lộn xộn chém gió trong sân.
Trong nháy mắt.
Khổ Đầu Hoan cảm thấy da đầu căng thẳng, phía sau lưng lạnh cả người.
Rõ ràng là cuối thu, ánh sáng mặt trời ấm áp, không hiểu sao lại cảm thấy trong không khí lạnh quá.
Là mười tên ăn mày này ấy à?
Thẩm công tử à, loại thiên tài như ngài không có lý giải gì hết sao? Còn có đam mê đặc biệt thế này ấy à?
Có phải ngài ưa thích nâng cao mọi chuyện lên độ khó cấp Địa Ngục không vậy?
Không có khó khăn cũng muốn tạo đường khó sao?
Mười tên ăn mày này, hoàn toàn là không có thuốc nào cứu được, dù cho nhắm mắt kéo người đi trên đường vẫn còn mạnh hơn so với mười tên ăn mày này.
Chẳng hợp lẽ thường quá mức rồi đó.
Mười tên ăn mày này nửa tàn tật còn chưa tính.
Mấu chốt là thời gian lưu lạc quá lâu, toàn bộ tâm tính đã trở nên lười nhác.
Cả người gần như đều phế đi.
Vừa rồi bọn họ luyện tập giương cung, chỉ có cái cung chưa đến ba mươi cân, thế mà còn chưa giương nổi.
Hơn nữa luyện tập không đến một khắc đồng hồ, phải nghỉ ngơi hai canh giờ.
Nếu nghỉ thì cứ nghỉ, có thể đứng, tối đa chỉ ngồi nghỉ thôi.
Mà đám người kia lại hoàn toàn nằm co trên mặt đất.
Đám người đó không biết sợ, khi đối mặt Thẩm Lãng cùng Ninh Chính, cũng hoàn toàn làm như không thấy, vẫn khoác lác, chém gió đến chóng mặt.
Bây giờ ngó xem bọn người này đang làm gì?
Một tên móc chân, tiếp đó đặt dưới mũi ngửi, thậm chí còn tiếc hận gần đây tắm quá nhiều, mùi vị tích tụ lâu năm chẳng còn.
Còn có một tên cố nín rắm đến mức tận cùng rồi thả ra đột ngột, sau đó cất giọng nuối tiếc: Lại thất bại, dạo này ăn quá sạch nên thả chẳng nghe thấy mùi phân nữa.
Đám người kia đã không thể dùng phế vật để hình dung.
Quả thực chính là... rác rưởi.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Thẩm công tử, đối với mười người này, ngài có mục tiêu gì không?
Thẩm Lãng nói:
- Có, còn 38 ngày nữa đến kỳ thi võ thuật, ta hy vọng tất cả bọn họ đều đậu.
Trong nháy mắt.
Khổ Đầu Hoan hết hồn.
Da đầu tê rần đến mức muốn tróc khỏi sọ não.
Ước chừng một lúc lâu, Khổ Đầu Hoan cất giọng run rẩy:
- Thẩm công tử? Bằng không ngài ban cho ta một mớ thuốc độc, ta trả mạng lại cho ngài được không?
Ơn cứu mạng, không thể không báo.
Nhưng cái chuyện này coi như ngài chặt đầu ta trăm lần, ta cũng làm không được.
Ngài bảo ta dẫn quân ra trận chiến đấu, dù chẳng có đao kiếm, chí ít cũng có một cây côn gỗ, chứ ngài vứt cho ta mười đống phân thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Thẩm Lãng nói:
- Trác huynh, huynh hãy quan sát cẩn thận mỗi người xem thể phát hiện cái gì?
Khổ Đầu Hoan tiến lên, quan sát tỉ mỉ mỗi một ăn mày.
Mười tên ăn mày này tức khắc ngừng chém gió, bị Khổ Đầu Hoan nhìn đến mức phát sợ.
Nhìn cái gì vậy?
Lão tử dù cho lúc nghèo khổ chán nản nhất cũng chưa từng bán mông nhé.
Bây giờ đã làm quan Bách hộ, càng không thể đi bán mông.
Khổ Đầu Hoan không chỉ nhìn, hơn nữa còn động thủ bóp, còn dùng cái mũi ngửi.
Tức khắc, mười tên ăn mày này sợ hãi.
Đây là muốn làm gì hả?
- Đừng táy máy tay chân, đây là ban ngày ban mặt, dù cho ngươi muốn làm gì tối thiểu cũng chờ trời tối cái đã... - Có một tên ăn mày ra sức vùng vẫy, không cho Khổ Đầu Hoan sờ tùm lum.
- Bốp! - Khổ Đầu Hoan tát xuống một phát.
Tức khắc, cái này tên ăn mày trực tiếp bị té trên mặt đất, không thể cử động gì cả, chẳng khác gì một con ếch không ngừng run rẩy.
Tầm quan sát một khắc đồng hồ, Khổ Đầu Hoan về tới trước mặt Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nói:
- Nhìn ra được chưa?
Khổ Đầu Hoan gật đầu nói:
- Đã nhìn ra, trên người bọn hắn, ta ngửi được mùi quen thuộc.
Loại khí tức sức mạnh huyết mạch này vô cùng ảo diệu khó hiểu, đại khái cũng chỉ có thể cảm giác được một chút xíu.
Thẩm Lãng nói:
- Vậy ngươi cũng biết, vì sao bọn họ sẽ trở thành bộ dáng này? Thân thể mỗi người đều biến dạng vặn vẹo.
Khổ Đầu Hoan nói:
- Sức mạnh huyết mạch của bọn họ mạnh mẽ phi thường, mỗi ngày đều hấp thu nguyên khí đất trời một cách tự nhiên, nhưng không biết được cách kích hoạt và thả ra cho nên dẫn đến phản phệ khiến cho cơ thể méo mó. Chuyện này ta trước đây cũng đã gặp phải.
Thẩm Lãng nói:
- Nếu như ta có thể kích hoạt huyết mạch trong cơ thể bọn họ thành công, thậm chí nâng cao một bước, vậy sẽ xuất hiện kết quả gì?
Khổ Đầu Hoan nói:
- Mỗi người bọn họ đều xấp xỉ ba mươi tuổi, huyết mạch đã nuốt nguyên khí đất trời chí ít đã hai mươi mấy năm, chỉ cần có thể đủ thuận lợi kích hoạt, bọn họ trong nháy mắt liền có thể có được lực lượng cùng tinh lực.cường đại
Giống như Đại Ngốc.
Người ta đến bây giờ cũng không có thường xuyên luyện võ, mỗi ngày chỉ có đỡ kiếm.
Kết quả lợi hại chưa?
Khi lên chiến trường, uy lực của gã thậm chí vượt qua kiếm vương Lý Thiên Thu.
Coi như là đơn đả độc đấu, gã gần như có thể ngăn trở 99% cao thủ.
Vì sao?
Cũng là bởi vì đại tông sư Chung Sở Khách đã kích thích sức mạnh của Hoàng Kim Huyết Mạch trong cơ thể Đại Ngốc ra hết.
Cổ lực lượng này đã tồn tại trong cơ thể Đại Ngốc mười mấy năm, chỉ bất quá không được dẫn dắt, một khi kích thích ra, trong nháy mắt sẽ mạnh mẽ phi thường.
Mười tên ăn mày này trong cơ thể năng lượng huyết mạch tích góp từng tí một hai ba mươi năm, một khi kích hoạt, tuy rằng không đến mức lợi hại giống như Đại Ngốc, nhưng là tuyệt đối là vô cùng kinh người.
Thẩm Lãng nói:
- Xung quanh kinh đô có nhiều tai mắt, ngày mai ta liền mang bọn họ ra khỏi thành đến một chỗ hẻo lánh không có bóng người để tiến hành kích hoạt huyết mạch của họ, tiếp đó bí mật huấn luyện.
Khổ Đầu Hoan bỗng nhiên nói:
- Thẩm công tử, ta đồng ý ra khỏi thành đi đến nơi hẻo lánh, nhưng chuyện kích hoạt huyết mạch bọn họ có thể kéo dài thêm hai ngày hay không.
Nghe những lời này, Thẩm Lãng không khỏi ngạc nhiên.
Sao lại có chuyện này?
Khổ Đầu Hoan nói:
- Một khi kích hoạt huyết mạch, bọn họ liền trở thành người bình thường, hơn nữa còn là có người bình thường lực lượng cường đại, tâm thái của bọn họ liền thay đổi hoàn toàn. Mà đau khổ của một người rất quý báu, bọn họ bây giờ là người tàn tật, chớ nhìn bọn họ mỗi ngày rất vui vẻ, nhưng trong lòng đã sớm băng giá tuyệt vọng. Ta muốn tranh thủ thời gian hai ngày lúc bọn họ tuyệt vọng huấn luyện tính kỷ luật cho bọn họ, như thế mới có thể khắc cốt ghi tâm.
Thẩm Lãng nói:
- Làm sao huấn luyện?
Khổ Đầu Hoan nói:
- Đánh, đánh cho gần chết!
Tiếp tục, Khổ Đầu Hoan xoay người tiến vào bên trong phòng, tìm được một nhánh roi, giấu ở bên trong tay áo.
Đi tới phía bên ngoài viện, gã hướng mười tên ăn mày chắp tay hành lễ:
- Các vị huynh đệ, ta là Khổ Nhất Trần, từ nay về sau chính là Thiên hộ của các huynh đệ, mọi người ăn cơm chung một cái nồi, xin các vị huynh đệ chiếu cố nhiều hơn.
Mười tên ăn mày nằm trên mặt đất có chút không nhịn được, nhưng vẫn là tùy tiện chắp tay nói:
- Đâu có, đâu có.
- Chúng ta nhất định chiếu cố ngươi mà.
- Tuy rằng ngươi là Thiên hộ, nhưng không có các huynh đệ chúng ta giúp đỡ, cái chức Thiên hộ của ngươi làm cũng chẳng được đâu, cho nên sau này phải ngoan một chút.
- Đúng, đúng, đúng, phải có cái thứ tự đến trước sau. Ngươi mặc dù là Thiên hộ, nhưng dù sao cũng là về sau, lý lịch không có âu xa bằng chúng ta.
- Tiểu Khổ à, ngươi biết chức vị quan trọng nhất là cái gì không? Trước phải học biết làm người!
Khổ Đầu Hoan cười nói:
- Nhất định, nhất định, các vị huynh đệ giáo huấn ta đều nhớ kỹ.
Tiếp đó, sắc mặt gã lạnh tanh, từ bên trong tay áo rút ra roi, trực tiếp xông lên, hướng về phía mười tên ăn mày đánh điên cuồng.
- Bốp bốp...
- Đứng lên, toàn bộ đứng lên cho ta.
Gã đánh điên cuồng về phía mấy tên ăn mày.
Cơn đau đớn này thật sự làm người ta vãi cả cứt đái.
Trong nháy mắt, mười tên ăn mày hoàn toàn bị tỉnh mộng.
Từng tên một khóc lóc om sóm chẳng khác gì quỷ khóc sói tru.
Thế nhưng sách lược Khổ Đầu Hoan chính là, hễ ai khóc to nhất liền chuyên đi đánh kẻ đó.
Trực tiếp đánh cho tên đó lăn long lóc.
Thực sự đánh cho cứt đái đều xuất hiện.
Mười tên ăn mày này, đầu tiên là tru lên, sau đó là chửi bới, sau đó là cáo trạng.
- Thẩm công tử, cứu chúng ta.
- Ngũ điện hạ, cứu chúng ta, sắp chết người, chết người đó.
- Chúng ta không làm, không làm, giải thể, giải thể!
Khổ Đầu Hoan vừa thấy, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vào tên vừa đòi giải thể.
- Ngươi nói giải thể sao? - Ánh mắt của gã giống như cắn người khác.
Tên ăn mày kia run run, cất giọng run rẩy:
- Chúng ta là tới làm quan, không phải tới chịu tội, Ngũ điện hạ cùng Thẩm công tử cũng không có quản chúng ta, ngươi chỉ là một Thiên hộ coi là cái gì?
Khổ Đầu Hoan nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi nói muốn giải thể sao?
Tên ăn mày run lên:
- Ngươi sính quan uy gì vậy? Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa, loại kịch bản này như ngươi đám Cái Bang chúng ta gặp nhiều rồi, ngươi cho là có thể hù được chúng ta sao?
Khổ Đầu Hoan nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi nói muốn giải thể à?
Giọng của gã càng ngày càng lạnh, sát khí trong mắt càng ngày càng đậm.
Tức khắc cái tên ăn mày sợ đến run lẩy bẩy, nhưng đám người kia cũng là lưu manh, đã hoàn toàn không còn gì cả, mặc kệ thế nào cũng không thể thua trận thế, nghe được Khổ Đầu Hoan ép hỏi, tức khắc nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Là giống như gì? Giải thể thì giải thế!
Khổ Đầu Hoan cất giọng lạnh nhạt:
- Ngươi nói muốn giải thể, đó chính là đào binh, dựa theo quân lệnh, đào binh sẽ phải treo cổ!
Gã không nói hai lời, trực tiếp tìm một sợi dây, treo trên cây, buộc thành một cái thòng lọng.
Tiếp đó, một tay xách cổ tên ăn mày, trực tiếp thòng đầu gã vào cái thòng lọng.
- Nếu làm đào binh, vậy không còn là huynh đệ, sau khi đến địa ngục chớ có trách ta.
Khổ Đầu Hoan đá một cái băng ghế.
Thân thể tên ăn mày tức khắc buông thõng xuống, treo ở giữa không trung.
Từ đầu tới đuôi, Khổ Đầu Hoan không có bất kỳ sự do dự nào cả.