Chương 554: Cuộc thi ân khoa! Lan Phong Tử đại thành (1)
Sự việc Trương Xung từ chối Thái tử tiến cử, chối từ chức quan Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây vẫn bị lộ ra.
Thiên hạ quả nhiên không có tường nào gió không lọt qua được.
Thái tử tức giận, Chúc Nhung khiếp sợ, ông ta trước tiên ở phủ Thái tử hai canh giờ tận lực khuyên bảo, cuối cùng tạm thời khuyên được Thái tử.
Tiếp đó Chúc Nhung tự đến gặp Trương Xung.
- Vì sao? Vì sao hả? – Giọng Chúc Nhung gần như đang run rẩy.
Trước đó ông hoàn toàn thật sự không ngờ Trương Xung sẽ từ chối.
Hoàn toàn không có lý do gì.
Trương Xung vốn là Chúc Nhung khám phá ra, xem như là một thành viên có năng lực thuộc phe họ Chúc.
Tuy rằng lúc trước hơi bị trì hoãn, thế nhưng chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây còn vượt xa mưu cầu trước đó của Trương Xung.
Ngồi trên vị trí này xong xuôi, mới cũng coi là chân chính quyền cao chức trọng.
Chúc Nhung nói:
- Trương Xung, chuyện này do ngươi ghi hận lúc đó Thái tử điện hạ không có nghĩ cách cứu viện ngươi đúng lúc sao?
Trương Xung lắc đầu nói:
- Không phải.
Ông quả thực không có ghi hận Thái tử.
Quốc quân vô tình, Thái tử đồng dạng vô tình, ông thấy rất rõ ràng.
Đại vương là vua, Thái tử là thiếu quân.
Nhưng thiếu quân cũng là vua, lấy tư cách thần tử muốn vua có tình? Cái này vốn là vô cùng ấu trĩ.
Chúc Nhung hỏi:
- Vì sao?
Trương Xung nói:
- Thẩm công tử đối với ta có ơn cứu mạng, ở quận Bạch Dạ chúng ta lại kề vai chiến đấu, ta không muốn cùng hắn là địch.
Chúc Nhung tức khắc kinh ngạc.
Dĩ nhiên là vì nguyên nhân đó?
Trương Xung nhà ngươi lúc nào cũng ngây thơ thế này?
Ở trên trận địa chính trị còn muốn nói tình cảm à?
Trương Xung nhà ngươi lúc trước thủ đoạn độc ác cỡ nào, ngay cả thông gia đính hôn cũng có thể ra tay giết, bây giờ làm sao trở nên đa tình như vậy?
Chúc Nhung cất giọng lạnh nhạt:
- Trương Xung nhà ngươi không phải là dạng người nói tình cảm như vậy.
Trương Xung quả thực không phải.
Nhất là Trương Xung trước kia lợi hại như là lợi kiếm sắc bén, bị coi là ác quan.
Nhưng lòng người vốn nào phải được tạo nên từ thép lạnh.
Sau khi con trai Trương Tấn chết đi, trong lòng Trương Xung bị thọc một cái lỗ thủng, sau khi ông đi du lịch một chuyến đến địa ngục vì viêm ruột thừa, sau lại được Thẩm Lãng cứu sống.
Cuối cùng ở quận Bạch Dạ đã trải qua cuộc chiến mười lăm ngày địa ngục.
Cả người ông cũng xảy ra cải biến nhất định.
Dùng một bài thơ Lỗ Tấn mà nói: Vô tình vị tất chân hào kiệt, liên tử như hà bất trượng phu? Tri phủ hưng phong cuồng khiếu giả, hồi mâu thì khán tiểu vu thố (*).
(*) Đây là bài Đáp Khách Tiếu (đáp lời khách giễu) của Lỗ Tấn, bản dịch thơ của Phan Văn Các như sau: Vô tình chưa hẳn là hào kiệt, ai bảo thương con không trượng phu? Kìa chúa sơn lâm gầm nổi gió, chẳng nhìn âu yếm cọp con ru?
Sau khi trải qua kịch biến sinh tử, Trương Xung từ cứng như thép nguội biến thành lấy nhu thắng cương.
Cả người tăng lên một cảnh giới.
Lúc trước ông có thể trở thành một quyền thần, mà ông hôm nay, đã có thể trở thành trọng thần một nước.
Người một mặt lãnh khốc không làm được trọng thần.
Giống như Chất Đô mặc kệ lợi hại cỡ nào cũng vĩnh viễn không thành những trụ cột nước nhà như Tiêu Hà, Tào Tham, Hoắc Quang v.v…
(*) Chất Đô: quan võ thời Tây Hán, biệt danh là Diều Hâu, nổi tiếng thi hành hình pháp tàn khốc. Tiêu Hà là Thừa tướng nổi tiếng phò Hán Cao Tổ Lưu Bang; Tào Tham là công thần khai quốc nhà Tây Hán, Hoắc Quang là quan nhà Hán giữ vai trò nhiếp chính phế lập vua nhưng vẫn được ca ngợi trong lịch sử.
Trương Xung lặng im, không có giải thích.
Chúc Nhung chậm rãi nói:
- Tính cách của Thái tử, ngươi cũng biết mà.
Trương Xung đương nhiên biết.
Thái tử người này tính cách rất giống quốc quân, nhưng lại không giống quốc quân mang theo một chút lãng mạn, tính tình của gã lạnh lùng hơn quá nhiều.
Hơn nữa Thái tử người này đặc biệt kiêu ngạo, thậm chí có thể nói là không coi ai ra gì.
Thời khắc mấu chốt, gã thậm chí dám vì uy nghiêm của mình đi khiêu chiến quốc quân.
Cũng tỷ như lần trước, mặc dù gã biết Thẩm Lãng ở quận Bạch Dạ lập công trạng lớn, biết rất rõ ràng quốc quân thích Thẩm Lãng vô cùng, nhưng gã vẫn xuất thủ.
Đầu tiên phái quân đội ở cổng Chu Tước bao vây Thẩm Lãng, muốn tước vũ khí giam giữ toàn bộ đội ngũ của Thẩm Lãng.
Ngay sau đó lại điều động quân của phủ Đề đốc bao vây đoàn người Thẩm Lãng.
Quốc quân dù cho biết được cũng chỉ là làm bộ không biết, bởi vì là Thẩm Lãng chủ động cự tuyệt Thái tử cầu hoà, cho nên thì không thể trách Thái tử chèn ép Thẩm Lãng.
Chúc Nhung nói:
- Vừa rồi ta ước chừng khuyên bảo hai canh giờ, Thái tử điện hạ mới sẵn lòng cho ngươi cơ hội một lần. Cái chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây này, ngươi đến tột cùng có muốn hay không? Ngươi nghĩ rõ ràng trả lời ta.
Trương Xung khom mình hành lễ nói:
- Chúc công, ta đã suy nghĩ kỹ càng.
Chúc Nhung tức khắc giận đến toàn thân run rẩy, ông chỉ vào Trương Xung lạnh lùng nói:
- Trương Xung, ngươi để ta rất đau lòng biết không?
Ông quả thực rất đau lòng.
Thái tử điện hạ có lỗi Trương Xung, thế nhưng Chúc Nhung cho tới bây giờ cũng không có.
Cho tới nay, Chúc Nhung với Trương Xung đều cơ hồ là hỗ trợ không giữ lại chút nào.
Thậm chí lúc Trương Xung bị bỏ tù, Chúc Nhung cũng không ngừng chạy đôn chạy đáo.
Then chốt Trương Xung chính là do ông khám phá ra.
Đương nhiên, sau khi Trương Xung diệt phủ Bá tước Đông Giang cũng đã tiến vào pháp nhãn quốc quân, nhưng đúng là Chúc Nhung bồi dưỡng mới để cho ông giảm đi đường vòng.
Trương Xung lại một lần nữa khom người lạy xuống:
- Xin lỗi, minh công.
Chúc Nhung nhìn chằm chằm Trương Xung một lúc lâu.
Ông không có phát sinh bất cứ uy hiếp gì, trực tiếp xoay người rời đi.
Ông cũng căn bản không cần uy hiếp.
Ai cũng biết, kế tiếp phe Thái tử phản công sẽ mãnh liệt cỡ nào.
Kẻ phản bội so với kẻ địch càng thêm đáng ghét.
Mặc dù Trương Xung không cảm thấy mình là kẻ phản bội, thế nhưng ở trong mắt phe Thái tử, Trương Xung chính là kẻ phản bội.
Nhất định phải dùng thủ đoạn lôi đình, như thế mới có thể hiển lộ quyền uy.
Hơn nữa Trương Xung nhà ngươi cũng không có chỗ dựa vững chắc.
Ngươi và Thẩm Lãng không giống nhau, phía sau Thẩm Lãng có phủ Hầu tước Huyền Vũ, còn có quốc quân che chở.
Trương Xung nhà ngươi phía sau chẳng có cái gì cả.
Phe Thái tử vốn là chỗ dựa vững chắc duy nhất của ngươi, nhưng bây giờ ngươi cũng không cần cái chỗ dựa vững chắc này nữa.
Ấu trĩ cỡ nào, hoang đường ra sao?
Đi tới cửa thời điểm, Chúc Nhung vẫn nói một câu.
- Trương Xung, tự lo liệu lấy!
...
Vào thời nhà Đường, cuộc thi khoa cử chia làm thi châu cùng thi tỉnh.
Thời nhà Tống, chia làm thi châu, thi tỉnh, thi đình, nhà Nguyên gần như kế tục Tống triều.
Đến hai đời Minh Thanh, phân làm thi hương, thi hội, thi đình.
Mà ở vương triều Đại Viêm, thi hương cùng thi tỉnh là cùng một khái niệm, có thể xưng làm một.
Thi hương ở nhà Minh ước chừng phải thi ba vòng, mỗi vòng mất ba ngày, quả thực có nói tra tấn người ta cũng không ngoa.
Hơn nữa với kẻ cuồng quy củ như Chu Nguyên Chương, hận không thể lập hết phép tắc cho tất tần tật, đương nhiên cũng bao gồm khoa cử.
Văn Bát cổ ở nhà Nguyên có hình thức ban đầu, trong năm Thành Hóa của nhà Minh, văn Bát cổ chính thức thành hình. Từ đó về sau, độ tự do của cuộc thi khoa cử liền trở nên cực thấp, trói buộc vô cùng.
Mà ở khoa cử nhà Đường, không đến mức thế nhưng độ khó cao hơn nhiều, nào là Minh kinh khoa, Tiến sĩ khoa, Minh pháp khoa, đạo cử v.v… nhưng độ tự do cực kỳ cao.
Mà cuộc thi khoa cử vương triều Đại Viêm, cũng không theo quy tắc rành buộc như hai đời Minh Thanh của Trung Quốc, cũng không tự do nhưng phân cấp tỉ mỉ như thời nhà Đường.
Cũng tỷ như lúc này đây ân khoa thi văn, tổng cộng liền thi hai ngày rưỡi.
Ngày đầu tiên thi thiếp kinh cùng minh toán.
Ngày thứ hai thi thời vụ sách.
Ngày thứ ba thi thơ phú.
Thấy cuộc thi khoa cử thế giới này, Thẩm Lãng vô cùng kinh ngạc.
Nó cũng không giống sự vụn vặt khoa cử nhà Đường, cũng không câu nệ như hai đời Minh Thanh, thậm chí nội dung thi càng toàn diện hơn so với Minh Thanh, không theo chủ nghĩa giáo điều, cũng không cần phải chết dí trong sách.
...
Lần này tham gia văn thơ ân khoa, ở kinh đô có ba nghìn người.
Hôm qua những người này luôn miệng nói nếu không phải cướp đoạt tư cách dự thi của Lan Phong Tử liền bỏ thi.
Quốc quân giận dữ, thích thi mà không thi.
Kết quả đám người kia liền sợ vãi, còn chưa có đến khi cấm quân xuất động, những người này liền chán nản về đến nhà.
Trong lòng tính toán, dù cho Lan Phong Tử tham gia cuộc thi ân khoa có thể thế nào?
Tự rước lấy nhục mà thôi.
Chúng ta đọc sách mười mấy năm, phía trên trường thi đã không biết bao nhiêu lần.
Lan Phong Tử nhà ngươi chẳng qua là ăn mày mà thôi, có thể đọc bao nhiêu sách? Cho tới bây giờ cũng không có mài mông trên học đường, cũng không có qua huấn luyện thi khoa cử.
Vốn tưởng rằng Thẩm Lãng sẽ tìm một đại nho cho ngươi tạm thời đột kích một cái.
Kết quả hoàn toàn không có.
Nghe nói Lan Phong Tử này mỗi ngày ở nhà đều ở đây xem tiểu thuyết.
Chỉ với cái tấm đức hạnh này của nhà ngươi còn muốn thi đấu với chúng ta sao?
Sai lầm nghiêm trọng!
Sẽ chờ chúng ta ở trên trường thi nghiền ngươi thành đống cặn bã.
Để ngươi biết cái gì gọi là tự dần dần thành rác.
Tiếp đó những người này liền ở trong nhà ăn ngon uống ngon..
Còn có thể ngủ ngon hay không thì tùy người.
Tâm tính tốt ngáy khò khò, tâm tính không tốt lăn lộn khó ngủ.
Ngày mai sẽ phải thi, không ngủ ngon có thể không làm được?
Làm sao mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ?
Có thể uống một chút rượu, nhưng không thể uống nhiều, đỡ phải say rượu.
Người có tiền, có thể tìm một diêu tỷ (kỹ viện), thả lỏng thoải mái một chút, thế nhưng cũng phải hiểu được tiết chế, không nên hao tổn sức eo.
Kẻ không tiền, vậy ngươi liền tự mình động thủ đi.
Lan Phong Tử có tiền, gã do dự cực kỳ lâu, muốn đi ra cửa thả lỏng một chút.
Địa điểm gã đã chọn xong, ra phủ Hầu tước Trường Bình không đến ba dặm, thì có một tòa Xuân Hoa Lâu.
Dĩ nhiên.
Ngươi vừa nghe đến tên này, cũng biết là ở trong rất thấp kém.
Nhưng đối với Lan Phong Tử mà nói, đây đã là hội sở cao cấp, trước đó, gã ngay cả quán nhỏ bên cạnh đều không đi nổi, chỉ có thể vào với những ả đứng đường béo ú mà thôi.
Một lượng bạc một lần, cái giá này đủ cho Lan Phong Tử có khả năng chi trả tối đa.
Do dự một canh giờ, gã quyết định vẫn không đi.
Hàm Nô đều đã bắt đầu giảm cân, Lan Phong Tử ta đây nếu đi dạo kỹ viện, chẳng phải là có lỗi với nàng sao?
Tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Lan Phong Tử từ tốn mở ra bản đặc biệt 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
...
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Lãng phái Hàm Nô đi tiễn Lan Phong Tử vào trường thi.
Nàng không đi tiễn, hơn nữa sớm như vậy, nàng thậm chí còn chưa thức dậy.
Nhưng Ninh Chính lại dậy rồi, tự mình tiễn Lan Phong Tử ra ngoài.
- Chủ công dừng bước, Lĩnh Định sẽ không làm chủ công thất vọng. - Lan Phong Tử khom người nói.
Gã ở trước mặt Thẩm Lãng vẫn tùy tiện, thế nhưng ở Ninh Chính trước mặt lại nghiêm trang.
Ninh Chính nói:
- Cố gắng hết sức là được, không cần phải nghiêm khắc với kết quả đâu.
Tiếp đó Hàm Nô đánh xe ngựa phủ Hầu tước Trường Bình đi về phía trường thi.
Dọc theo đường đi, đèn lồng như những ngôi sao vậy.
Bởi vì tham gia ân khoa thi văn có chừng ba nghìn người.
Gặp được xe ngựa phủ Hầu tước Trường Bình, cả đám giống như tìm được điểm trút hận.
- Bên trong chiếc xe ngựa chính là Lan Phong Tử.
- Chính là tay ăn mày dốt nát.
Tức khắc người bên cạnh nói:
- Xin đừng dùng dốt nát dùng ở trên người Lan Phong Tử.
- Vì sao? Hắn chính là kẻ dốt nát mà.
Kẻ bên cạnh nói:
- Kẻ dốt nát là Thẩm Lãng, Lan Phong Tử này ngay cả dốt nát đều chưa nói tới, liền chỉ là một cặn mà thôi, không xứng là người.
- Đúng, đúng, đúng, cái từ này dùng thật tốt, cặn mà thôi, không xứng là người.
- Ta đọc đủ thứ thi thư, lại cùng thứ cặn bã cùng tham gia cuộc thi khoa cử, rõ ràng thiên đạo bất công.
- Không phải thiên đạo bất công, mà là họa của con ngươi! Thằng ở rể họ Thẩm là tai họa trần gian thì có!
- Bằng không chúng ta tiến lên, đánh chết tươi tay Lan Phong Tử được không? Dù sao trời vẫn còn mờ tối, chúng ta cùng nhau động thủ, tiếp đó giải tán lập tức, căn bản là bắt không được chúng ta.
- Ý kiến hay, ý kiến hay, ngươi lên trước!
Tức khắc, ánh mắt đám thí sinh tham gia ân khoa thi văn nhìn phía xe ngựa của Lan Phong Tử trở nên vừa nguy hiểm vừa điên cuồng.
Rõ ràng rất khó chống đối sự mê hoặc này.
Bây giờ là cơ hội tốt nhất đánh chết Lan Phong Tử.
Vài trăm người không khỏi hướng đến gần xe ngựa Lan Phong Tử ngồi.
Ngay sau đó, truyền đến giọng của Hàm Nô.
- Muốn tới đánh chết Lan Phong Tử? Có thể, các ngươi lên đi!
- Các chị em, chỉ cần có người dám tới gần các ngươi trong vòng ba thước, liền bóp bể trứng bọn họ.
- Vâng!
Hai mươi nữ tráng sĩ gào to một tiếng.
Tức khắc trên trăm tên thư sinh nhanh chóng tản ra.
Bóp bể trứng, mấy ngày nay bọn họ nghe được quá nhiều, nghe không cũng cảm thấy trứng đau.
Lan Phong Tử vô cùng cảm động nói:
- Hàm Nô, ta biết là nàng quan tâm ta mà, kiếp này ta sẽ không bao giờ phụ lòng nàng đâu.
Hàm Nô nói:
- Câm miệng, nói thêm câu nào, ta cũng bóp vỡ trứng ngươi.
Lan Phong Tử tim đập loạn, trong lòng hô to:
- Hàm Nô em yêu, tới bóp, tới bóp đi...
Đã không thể mượn cơ hội đánh chết Lan Phong Tử.
Đám thí sinh này đều dạt ra xa, giống như khoảng cách xe ngựa Lan Phong Tử gần một chút cũng là sỉ nhục lớn lao.
- Phẹt!
- Khạc!
- Cùng với cái tên rác rưởi này đi cùng một con đường, rõ ràng sỉ nhục lớn lao.
- Lan tàn tra không xứng làm người!
- Thẩm Lãng ở rể đúng là thứ tai họa trần gian!
Dọc theo con đường này.
Xe ngựa Lan Phong Tử nào chỉ là bị cô lập, đơn giản là nhục nhã đến mất trí.
Sau khi người đầu tiên nhổ nước miếng.
Kế tiếp gần như mỗi người đều phải hướng xe ngựa Lan Phong Tử phun một phát.
Cứ như vậy, Lan Phong Tử dọc theo đường đi bị phỉ nhổ mấy nghìn lần.
Lúc hừng đông, cuối cùng đi tới bên ngoài trường thi.
Gã đi ra xe ngựa, xách theo một rổ, bắt đầu xếp hàng chuẩn bị vào bàn.
Nơi gã qua như là bệnh dịch vậy, toàn bộ thí sinh đều tách ra.
- Lan tàn tra không xứng làm người, đúng là thứ tên ở rể họ Thẩm kia gieo tai họa chốn trần gian.
Gã đi tới phía sau một đội ngũ xếp hạng..
Kết quả những người xếp hàng phía trước đều giải tán đi chỗ khác.
Lan Phong Tử trực tiếp từ người cuối cùng người biến thành thứ nhất.
Tiếp đó chính thức bắt đầu soát người.
Tóm lại là quá trình rất mắc cỡ, thế nhưng Lan Phong Tử hoàn toàn không thèm để ý, chuyện quê độ nào gã cũng trải qua rồi.
Chẳng những gã không cảm thấy cảm thấy thẹn, còn cảm thấy rất kích thích.
Đáng tiếc người rà soát là nam, mà không phải nữ.
Soát người hoàn tất xong xuôi, mọi người lần lượt tiến vào trường thi!
Toàn bộ thí sinh vào trận hoàn tất.
Bốn giám khảo vào bàn.
Mấy trăm tên cấm quân vào bàn.
Toàn bộ cánh cửa trường thi đóng kín mít hết!
Giám khảo phát biểu.
Một tiếng chiêng kêu vang.
Chính thức phát ra bài thi.
Cuộc thi ân khoa kỷ niệm Việt vương Ninh Nguyên Hiến lên ngôi hai mươi, chính thức bắt đầu!
...
Môn thi ngày đầu tiên chính là thi thiếp kinh cùng minh toán.
Tầm mấy rương đề, nhìn qua cũng có chút áp lực như núi.
Cái gì là thiếp kinh.
Vào thời nhà Đường, nó chính là một đoạn trong Tứ Thư Ngũ Kinh che khuất ba chữ, tiếp đó thí sinh viết ra ba chữ này xem như là qua.
Mỗi bài thi có mười thiếp, chỉ cần trả lời năm thiếp, coi như qua.
Mà thiếp kinh khoa cử Việt quốc, sẽ không có đơn giản như vậy, không chỉ là điền vào chỗ trống, còn phải chú giải ra vị trí v.v…
Nhưng nói tóm lại, cũng chẳng thoát khỏi cách học thuộc lòng.
Dù cho có lạ đi nữa, cũng vẫn xuất hiện trong Tứ Thư Ngũ Kinh.
Như vậy thiếp kinh Việt quốc, có bao nhiêu câu?
Chín mươi câu điên rồ.
Thấy mớ câu hỏi chi chít này, thật sự khiến cho người ta có chút hít thở không thông.
Tứ Thư Ngũ Kinh cộng lại, mấy chục vạn chữ đó.
Không phải biến thái, ai có thể thuộc xuể kia chứ?
Cho nên mỗi một lần cuộc thi thiếp kinh, xem như là đơn giản nhất, nhưng lại là điểm chết người nhất.
Khi khoa cử Trung Quốc phát triển đến phía sau, còn chuyên môn tạo thành một lưu phái. Có người rà soát một đoạn nào ít người chú ý lại mờ mịt tối nghĩa trong cả kinh văn, biến thành bài ca dao mấy chục thiên để cho thuận tiện học tủ. Loại tác phẩm này được gọi là thiếp quát, dạng này cũng không cần đọc thuộc lòng, cứ nhớ kỹ bí kíp là được.
Việt quốc còn chưa có hình thành lưu phái như vậy.