Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 71: Phu quân, không được! Nương tử, ta sai rồi! (2)

Chương 71: Phu quân, không được! Nương tử, ta sai rồi! (2)


- Cám ơn nàng, nương tử, vẫn luôn ở nhà chờ ta, sợ ta gặp chuyện không may. - Thẩm Lãng nói.

Mộc Lan nói:

- Phải, hôm nay phu quân thắng lợi lớn, để thiếp có một niềm vui và vinh quang bất ngờ. Thế nhưng, phu quân sau này làm việc vẫn nên suy nghĩ thật kỹ mới làm, nếu không thì phụ thân, mẫu thân, còn có thiếp sẽ lo lắng cho chàng rất nhiều đấy.

- Ta biết mà. - Thẩm Lãng trong lòng càng thêm cảm động, nhẹ nhàng dùng hai tay ôm ngang eo Mộc Lan.

Mộc Lan hơi hơi ngạc nhiên, vóc người ma quỷ thoáng cứng đờ một chút, nhưng lại chả ngăn cản.

Bởi vì Thẩm Lãng biểu hiện thật sự ấm áp cảm động, tràn ngập thân tình mà ôm.

Bất quá, sau ba giây, tay Thẩm Lãng từ trên hông trượt xuống, đặt ở chỗ không nên để.

- Phu quân, tay chàng đặt ở đâu đấy?

Thẩm Lãng vội vàng đặt tay về chỗ cũ, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Nương tử, này không thể trách ta, muốn trách chỉ trách da thịt của nàng quá trơn đi, để tay của ta trực tiếp trợt xuống, ta thực không cố ý nha.

- Ừ, lần sau không được viện lý do này nữa. - Mộc Lan bảo.

Thẩm Lãng dùng ngôn ngữ chánh nghĩa thề thốt:

- Nương tử ta xin thề, nếu lại có chuyện tiếp theo, nương tử hãy giẫm trên đôi tay này.

Ba giây sau nữa.

Mộc Lan trực tiếp bắt được tay Thẩm Lãng để trên mông nàng, nghiêm túc nói:

- Phu quân, nam tử hán nói phải giữ lấy lời, đôi tay này của chàng nên băm đi.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, vừa rồi chẳng qua là ta thuận miệng nói chơi thôi. Lời của nam nhân làm sao có thể tin là thật? Thà tin tưởng ông già trăm tuổi lạc lối, cũng chớ tin cái miệng đàn ông a.

Mộc Lan bất đắc dĩ xem gương mặt cực kỳ đẹp trai của chồng nàng, rất khó tin tưởng dưới khuôn mặt anh tuấn này da mặt lại dầy đến thế?

- Ăn cơm! - Mộc Lan rời khỏi móng vuốt gian manh của Thẩm Lãng đi tới bàn ăn cơm.

Mộc Lan chắc chắn, nếu không phải thấy dáng dấp Thẩm Lãng đẹp trai như thế, nàng đã bắt đầu đánh rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Mộc Lan đơn giản rửa mặt, đánh răng sạch sẽ, lại uống một ngụm nước hoa hồng ngậm trong miệng.

Tức khắc, miệng đầy mùi thơm.

Sau đó, nàng lại mặc giáp vào.

- Nương tử, đã nửa đêm rồi nàng muốn đi đâu vậy? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Mộc Lan đáp:

- Dẫn đầu kỵ binh tuần tra ban đêm, tuần tra đường ven biển.

Thẩm Lãng đau lòng.

Mộc Lan nói:

- Phu quân hãy ở nhà, cố gắng đừng gây họa nha.

...

Trong gian phòng, thế tử đang học bù.

Giờ toán.

Thi cử không có thi toán, cho nên mặc dù toán học một trong lục nghệ của quân tử, nhưng đa số thư sinh đều chẳng đả động đến nó.

Ngược lại nhà quý tộc lại đặc biệt coi trọng bộ môn này, nhất là quý tộc danh tiếng có đất phong, bởi vì xác thực đặc biệt thực dụng, cũng khiến cho người ta trở nên nhạy bén.

Thế tử Kim Mộc Thông thở dài nói:

- Thầy Hứa ơi, thầy giải thích vì sao cuộc sống của trò cứ khó khăn thế này vậy? Trước đây, phụ thân mẫu thân đánh trò còn có lý, bây giờ thậm chí còn lười tìm lý do luôn.

Thầy Hứa trong miệng gã tên là Hứa Văn Chiêu, là bậc thầy toán học nổi danh nhất thành Huyền Vũ.

Vị Hứa Văn Chiêu này có vai trò rất nặng ở phủ Bá Tước, không chỉ là thầy dạy toán cho Kim Mộc Lan và Kim Mộc Thông, hơn nữa còn chịu trách nhiệm toàn bộ tiền tài vật tư kết toán, mua bán qua lại của phủ Bá Tước v.v...

Ông ta xem như là một trong những phụ tá của Bá Tước đại nhân, cũng là quản sự thực quyền phủ Bá Tước, chịu trách nhiệm toàn bộ phòng thu chi hai mươi mấy năm.

- Thầy Hứa ơi, thầy nói xem, liệu trò thực là con ruột của cha mẹ không? - Thế tử bèn hỏi.

Hứa Văn Chiêu cười nhẹ nhàng, tiếp tục cẩn thận làm việc của ông.

Công việc của ông rất quan trọng, đất phong phủ Bá Tước sản xuất cùng với thu chi bên ngoài, tất cả tiền tài qua lại đều phải qua tay ông làm sổ sách.

Cho nên ở phủ Bá Tước, cũng xem như quyền cao chức trọng.

Hứa Văn Chiêu dừng bút, trong đầu hiện lên khuôn mặt Thẩm Lãng, tức khắc trong mắt hiện lên một vẻ mịt mù.

Người nào cản trở đường của ta, sẽ là kẻ thù!

Do dự chỉ chốc lát, Hứa Văn Chiêu nói:

- Thế tử, Bá Tước đại nhân đánh cậu, là bởi vì Thẩm Lãng.

Thế tử hết hồn hỏi:

- Vì sao?

Hứa Văn Chiêu nói:

- Thẩm Lãng thanh danh bất hảo, trộm tiền bạc nhà họ Từ, đùa giỡn tỳ nữ họ Từ bị đuổi ra ngoài, kết quả lại tới ở rể phủ Bá Tước. Bởi vì là tiểu thư Mộc Lan tự mình chọn lựa, cho nên Bá Tước đại nhân không cách nào từ chối được. Trong lòng ông buồn phiền, trách cậu không có tiền đồ, mới khiến tiểu thư Mộc Lan gả cho một người tiếng xấu như thế, vì thế mấy ngày hôm trước mới đánh cậu.

Thế tử Kim Mộc Thông chợt bật dậy, nói:

- Thì ra là thế à!

Hứa Văn Chiêu lại nói:

- Bá Tước đại nhân hôm nay lại đánh cậu, là bởi vì Thẩm Lãng vào sòng bạc làm hư danh tiếng phủ Bá Tước, nhưng mà hắn lại thắng Điền Hoành, với lại dù sao cũng là con rể tới cửa, Bá Tước đại nhân không dễ đánh hắn, cho nên mang giận trút lên đầu thế tử.

Thế tử giận dữ, chợt đứng lên nói:

- Được lắm, ta đã tìm ra tên đầu sỏ khiến ta bị đánh, hóa ra là vì thằng khốn này a.

Nhưng vào lúc này, thư đồng bên cạnh Hứa Văn Chiêu tiếp lời:

- Đúng rồi thế tử, hôm nay ta còn thấy Băng nhi đang lén khóc nữa, hỏi nàng làm sao cũng chẳng chịu nói.

Thế tử phẫn nộ hơn nữa bảo:

- Nhất định là bởi vì Thẩm Lãng, trước hắn liền đùa giỡn tỳ nữ nhà họ Từ, giờ lại đi đùa bỡn tỳ nữ nhà ta? Ngươi chính là một tên nhà quê sa cơ thất thế cũng dám ăn hiếp lên đầu ta đây, ta tuyệt đối không buông tha ngươi.

Sau đó, thế tử chợt xông ra ngoài.

- Thẩm Lãng, tiểu gia nhất định phải đánh ngươi vãi phân luôn nhé.

Rồi thế tử bèn hỏi:

- Võ công Thẩm Lãng thế nào nhỉ?

Hứa Văn Chiêu nói:

- Không biết võ công, tay trói gà không chặt, đi vài bước đường đều thở dốc.

Thế tử như được tiếp thêm dũng khí, tức sùi bọt mép, quát:

- Bây đâu, đi với ta làm việc, cho hắn một trận.

Sau đó, thế tử Kim Mộc Thông bực bội mang theo mười mấy người, nổi giận đùng đùng hướng sân Thẩm Lãng vọt tới.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch