Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 75: Khoe tài ở cấp độ cao hơn! Cô gia rõ ràng trí tuệ tuyệt đỉnh (2)

Chương 75: Khoe tài ở cấp độ cao hơn! Cô gia rõ ràng trí tuệ tuyệt đỉnh (2)


Cho nên, Thẩm Lãng hoàn toàn yên lặng nghe thích thú, bất quá những người khác đã sớm xuất hồn bay ra ngoài.

Vô cùng hiển nhiên, học Kinh Dịch đối với bọn chúng mà nói quá mức khô khan nhàm chán.

Ước chừng giảng hơn nửa canh giờ, thầy đồ bỗng nhiên nói:

- Ngày hôm nay lại có một học trò mới à?

Thẩm Lãng không nói gì, giờ thầy mới phát hiện à.

- Ngoại hình đẹp như thế, đáng tiếc lại là nam nhân. - Thầy đồ nhận xét.

Thẩm Lãng càng bó chiếu, tuổi ngài cũng dầy cả xấp, lại chả đứng đắn gì.

- Trò là kẻ học suốt mười năm trời ở học đường trấn Hàn Thủy vẫn chưa học xong vỡ lòng đã bị đuổi về nhà Thẩm Lãng? - Thầy đồ hỏi xong rồi nói tiếp:

- Những vị tiên sinh dạy học như chúng ta lén nói, trò có thể là sự sỉ nhục của những người đọc sách thành Huyền Vũ.

Thẩm Lãng nheo mắt lại, vị lão tiên sinh này là muốn khiêu khích hắn à?

- Lúc trước trò từng học 《 Kinh Dịch 》chưa?- Thầy đồ bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Hiểu sơ sơ thôi.

Thầy đồ mang theo cái nhìn đầy vẻ nghiên cứu mà nói:

- Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức (*), giải thích thế nào?

(*) Hành động của trời mạnh mẽ lắm; người quân tử, noi theo đó, mà bất cứ hành vi nào cũng tự cường tự lực, không bao giờ ngưng.

Thẩm Lãng nói:

- Thiên đạo vận hành vòng đi vòng lại, vĩnh viễn không dừng, người nào cũng không thể ngăn trở, quân tử theo thiên đạo mà làm, bản thân tự lập cố gắng mà phấn đấu hơn.

Thầy đồ lại hỏi:

- Kháng long hữu hối, doanh bất khả cửu dã (*)! Giải thích thế nào?

(*) Nguyên câu: Kháng Long hữu hối: Doanh bất khả cửu dã. Kỷ ý tu thị thuyết: thăng liễu quá. Cao đích Long: chỉ hão hạ lai?”.Nghĩa là: nếu kiêu hãnh, hối hận không kịp, ví như đầy quá không còn sức chứa. Rồng bay cao quá, tuy là rồng nhưng nếu quá cứng, lúc xuống từ nơi quá cao thì khó tránh bị gãy, bị thọ thương

Thẩm Lãng nói:

- Rồng bay lên quá cao nhất định sẽ hối hận, bởi vì vật cực tất phản (*), người làm việc không thể theo đuổi tuyệt đối hoàn hảo, phải chừa lại một chút tiếc nuối!

(*) cái gì nhiều quá cũng là thái quá: một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.

Diễn giải hết toàn bộ chính xác, không thiếu chút nào.

Thầy đồ hơi ngạc nhiên, đây là đứa trẻ đần độn dốt nát trong truyền thuyết sao?

Lời đồn rõ ràng quá hoang đường.

Tuy nhiên, không phải giải thích nó gồm những gì, quan trọng là phải hiểu và vận dụng nó vào hiện thực.

Đây mới thật sự là trí tuệ, học thuộc làu cuốn sách cũng vô dụng.

Như vậy liền ra một đề bài khó nhằn, cũng phải thử cái người trẻ tuổi này cho tốt.

Thầy đồ bèn hỏi:

- Hôm nay tân chính hừng hực khí thế, quyền lực mới thay thế quyền lực cũ, rất nhiều quý tộc danh tiếng đều mất đi đất phong cùng binh quyền. Nếu để cho ngươi từ trong《 Kinh Dịch 》 chọn một câu trình bày bản chất gốc rễ của việc lớn này, đồng thời khuyên bảo Bá Tước đại nhân, ngươi sẽ chọn lấy câu nào đây?

Câu hỏi này vừa khó nhưng cũng không khó.

《 Kinh Dịch 》 rõ ràng một quyển sách thần kỳ, gần như có thể tìm được bên trong bất luận câu gì về hiện trạng tình hình thời sự.

Bất kể là hai nghìn năm trước hay là hai nghìn năm sau.

Nhưng mà muốn đặc biệt chính xác, hơn nữa đánh trúng bản chất tân chính lần này, vậy khó chơi nha.

Thông thường đều dùng chính là câu “Kháng long hữu hối, doanh bất khả cửu”.

Kể cả thầy đồ Lâm, dùng để hình dung tân chính cũng thường dùng câu này.

Thế nhưng, câu này đã nói rồi.

Thẩm Lãng suy nghĩ một hồi, nhanh chóng nhớ tới một câu.

Chỉ có câu triết lý đó mới có thể hình dung hiện trạng tân chính của Việt quốc, hơn nữa còn lột từng lớp chân tướng và bản chất cốt lõi nhất.

Thầy đồ nói:

- Không nghĩ ra được cũng không có gì, câu hỏi này vốn cũng quá khó khăn thâm ảo.

Thẩm Lãng mở miệng:

- Vô vãng bất phục, thiên địa tế dã. (* Trong khoảng giao nhau giữa trời và đất, không có gì đi mà không trở lại)

Thầy đồ đầu tiên là kinh ngạc, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi:

- Giỏi, giỏi lắm!

Sau đó, ông thầy đồ này chợt vỗ bàn một phát.

Ông có vẻ rất kích động, đi tới trước mặt Thẩm Lãng nói:

- Tiếng đồn rõ vớ vẩn, đây mà là kẻ đần độn sao? Cũng là bọn tầm thường đố kỵ anh tài, Thẩm cô gia là hạng người trí tuệ thông minh.

- Những lời này của trò sâu cay đến tận xương tủy, để cho thầy gần như không thể tin được là từ miệng một người trẻ tuổi nói ra được đấy, thậm chí thầy đều nghĩ không ra câu khuyên bảo Bá Tước đại nhân này đó. – Vị thầy đồ tiếp tục nói:

- Nhưng mà nghe trò nói xong, thầy biết chẳng có câu thứ hai nào thích hợp hơn để hình dung hiện trạng của phủ Bá Tước lẫn tình hình tân chính hiện nay của Việt quốc ta.

- Giỏi, giỏi...- Thầy đồ vỗ tay nói:

- Thằng nhóc thông minh như trò, thật sự không nên xuất hiện trong cái lớp này.

Thầy đồ khen một câu này đã mất mấy phút lặp đi lặp lại chữ “giỏi”.

Mười mấy học trò trong lớp mang vẻ mặt ngơ ngác mà lắng nghe, cuối cùng chuyển sang xì xào bàn tán.

- Bọn họ đang nói gì vậy? Thế nào mà ta nghe một chữ cũng không hiểu vậy!

- Không biết!

- Thẩm Lãng nói câu nói kia là có ý gì?

- Thẩm Lãng nói câu nào cơ?

- Thầy đồ cho tới bây giờ cũng chưa từng khen ngợi ai đến mức này, chẳng lẽ điên rồi sao.

- Nhất định là điên rồi, hơn nữa còn là một người điên thích tiểu bạch kiểm nữa.

Nhưng mà, thầy đồ thật sự không nói quá lời.

Thẩm Lãng dùng những lời này trong《 Kinh Dịch 》hoàn toàn chọt trúng bản chất tân chính của Việt quốc.

Vô vãng bất phục, thiên địa tế dã.

Những lời này có ý gì?

Vạn vật trong trời đất, có đi tất có trở về. Người có ngắt đoạn cũng có khi duỗi thẳng, có khi giãn ra cũng có lúc co lại, chuyện chính hay phản, thường chỉ là biến đổi qua lại mà thôi.

Đơn thuần về mặt chú giải, Thẩm Lãng nói ra những lời này có vẻ cũng chẳng ghê gớm gì.

Nhưng mà, những lời này không phải đề cập Bá Tước đại nhân, mà là quốc quân Việt quốc.

Quốc quân bệ hạ, ngài thực hiện tân chính hừng hực khí thế, không ngừng cướp đoạt đất phong cùng binh quyền của quý tộc lâu đời, thu nạp tất cả quyền lực vào trong tay mình.

Thế nhưng việc nào cũng có mặt trái.

Đừng quên, Việt quốc của ngài tuy rằng vô cùng mạnh, nhưng chỉ là chư hầu của vương triều Đại Viêm mà thôi.

Hôm nay ngài cướp đoạt đất phong và quyền lực của quý tộc lâu đời trong nước, chẳng biết đến ngày nào hoàng đế Đại Viêm có thể cướp đoạt quyền lực của những thứ quốc quân như ngài?

Thợ săn ngày hôm nay lẽ nào ngày mai không phải là con mồi. Ngài làm như vậy, chẳng lẽ không phải mua dây tự buộc mình sao?

Cho nên, quốc quân cũng không nên làm chuyện này cho đến cùng!

Cho nên những lời này của Thẩm Lãng thật sự đánh thẳng vào bản chất của tân chính, quả cực kỳ ngoạn mục!

Cho nên thầy đồ mới có thể tán thưởng như thế đó.

- ---

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Lại một chương hành xác dịch giả!







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch