Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử

Chương 97: Tim Mộc Lan đập thình thịch! Lang quân ới ời (2)

Chương 97: Tim Mộc Lan đập thình thịch! Lang quân ới ời (2)
- Hơn nữa cô gia vì phủ Bá Tước lập được công lao thiệt lớn, đoạt về hơn một vạn lượng vàng đấy.

Mộc Lan nghe đến đây mặt rực hồng, mắt hơi lóe sáng.

Nàng vốn tưởng rằng gả cho một tên Nhị Ngốc trí lực rất thấp, nhưng vì gia tộc, nàng cũng chịu chấp nhận số phận.

Thế nhưng, bất kỳ một người con gái nào cũng không muốn chồng mình là một kẻ ngu si a.

Thật không ngờ bản thân phu quân này không chỉ không phải một tên Nhị Ngốc, còn thông minh lợi hại đến thế.

Điều quan trọng nhất lại còn thú vị như vậy.

Điều cực kỳ quan trọng, dáng dấp còn đẹp trai như vậy, càng nhìn càng thấy đẹp.

Tức khắc, trái tim Mộc Lan không khỏi gợn lên một ngọn sóng nho nhỏ, khiến da thịt toàn thân có cảm giác hơi tê tê một chút.

Tiểu Băng nói:

- Bây giờ bọn hạ nhân trong phủ đều đang đồn, cô gia lập được công lao lớn như vậy, lão gia nên trọng thưởng ngài ấy thế nào.

Nghe đến đó, Mộc Lan bỗng nhiên cau mày nói:

- Tiểu Băng, sau này không được ở trong phủ đàm luận chuyện cô gia giết chết Hứa Văn Chiêu. Cũng không kể lể chuyện cô gia lập được nhiều công lao to lớn nghe chưa.

Tiểu Băng kinh ngạc:

- Vì sao ạ?

Mộc Lan nói:

- Sở dĩ Hứa Văn Chiêu chết, là bởi vì hắn chết tiệt, không phải cô gia hại chết, như thế chẳng khác nào nói cô gia lòng dạ nhỏ mọn, có thù phải báo, sẽ để cho người trong phủ cảm thấy có thể sợ nhưng không thể thân với hắn.

- A. - Tiểu Băng nói:

- Vậy tại sao công lao cô gia cũng không cho nói sao?

- Cô gia cùng ta là người một nhà, phủ Bá Tước chính là nhà của hắn, chỉ có thần tử mới lập công, nào có bản thân chủ nhân lập công? - Mộc Lan nói:

- Nếu là luôn miệng nói cô gia lập được bao nhiêu công lao, sẽ có vẻ khách khí, chính hắn cũng không vui.

- A... - Tiểu Băng bỗng hiểu ra:

- Tiểu thư có vẻ nghĩ quá nhiều nhưng xem ra rất có đạo lý.

Tiếp tục tiểu Băng nhớ lại một việc, lại hăng hái tám chuyện tiếp:

- Đúng rồi, cô gia hôm qua còn hỏi muội một câu đó.

Mộc Lan nói:

- Câu gì thế?

Tiểu Băng nói:

- Ngài ấy hỏi vì sao cọp trắng lại quý nhất?

Mộc Lan kinh ngạc nói:

- Thế muội trả lời như thế nào?

Tiểu Băng nói:

- Muội đáp, cọp trắng quý hiếm do hầu hết cọp đều màu vàng.

Mộc Lan nói:

- Điều này không sai.

Tiểu Băng nói:

- Cô gia lại nói sở dĩ cọp trắng quý hiếm, là bởi vì một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó mua được tấc thời gian. Ý của cô gia nói chuyện bậy bạ, hổ trắng cùng thời gian có quan hệ gì, tiểu thư à, người nói…

Bỗng nhiên, tiểu Băng im bặt, bởi vì nàng nhìn Kim Mộc Lan phía trong nước, tức khắc khuôn mặt đỏ ửng lên.

Nàng rốt cục rõ ràng, hổ trắng cùng thời gian có quan hệ gì?

Mà Mộc Lan càng đỏ mặt tới mang tai, toàn thân ửng hồng, bản năng lấy tay che dưới bụng.

Nàng lúc này, đẹp đến kinh tâm động phách, diễm tuyệt nhân gian.

Tên khốn kiếp này, cũng dám trêu mình sao?

Còn nữa, bí mật này hắn làm sao mà biết được?

Chẳng lẽ nhìn lén mình tắm? Không có khả năng!

Đương nhiên, phu quân này chuyện gì cũng có thể làm, vốn chẳng có nhân phẩm gì hết.

Mấu chốt là võ công của Kim Mộc Lan ta cao như vậy, nếu hắn nhìn lén ta nhất định sẽ phát hiện.

Nói không chừng là đồ lưu manh này đã tìm hiểu chuyện riêng của mình rồi.

- Cô gia ở đâu vậy? - Mộc Lan bèn hỏi.

Tiểu Băng nói:

- Lão gia tìm ngài ấy có việc, chắc… cũng sắp về rồi.

Mộc Lan trực tiếp đứng lên, thân thể mềm mại ngạo nghễ khiến người ta hoàn toàn không mở mắt ra được, đường cong ma quỷ đến độ ngay cả tiểu Băng ngó còn muốn run cả gan.

- Thay y phục cho ta. - Mộc Lan nói.

Tiểu Băng sợ hãi nói:

- Tiểu thư, người, người muốn làm gì vậy?

- Trừng ác dương thiện! - Mộc Lan cất giọng chính nghĩa:

- Tiểu Băng nhớ kỹ cho ta, nhất định phải quản đàn ông. Mặc kệ ba ngày cũng phải lột ngói trên nóc nhà.

Tiểu Băng nói:

- Tiểu thư muốn đánh cô gia à?

Mộc Lan nói:

- Hừ, đàn bà họ Kim chúng ta chưa bao giờ đánh chồng.

...

Biết vợ đã về, Thẩm Lãng vội vàng trở về phòng.

Một ngày không gặp như cách xa ba năm.

Tuy người vợ này chỉ bái đường, còn chưa từng ngủ chung, nhưng Thẩm Lãng đã ghi nhớ trong lòng hình bóng của nàng.

Mấy ngày nay, tối nào cũng mơ, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên cái vị trí tròn trịa nẩy nở dưới thắt lưng của nàng.

Vào khuya hôm trước, Thẩm Lãng thậm chí còn bật dậy đổi quần lót.

Đương nhiên, vì tiêu diệt chứng cứ phạm tội, hắn trực tiếp đốt cháy cái quần.

Nhưng mà, ngay khi Thẩm Lãng mới vừa tiến vào sân, bước chân bỗng nhiên ngừng lại.

Không đúng?

Có sát khí!

Ngay sau đó, Mộc Lan mang khuôn mặt tuyệt diễm nhân gian xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng.

- Lang quân đã về rồi! Thiếp vừa vặn có việc muốn tìm chàng đây.

Lần đầu tiên người con gái này lại cất giọng nũng nịu ngọt ngào như thế.

Cực kỳ khác thường!

Phương diện này khẳng định có âm... mao! (*lông vùng bikini)

A, là âm mưu!

...

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Rốt cục Bánh đã đầu độc những tâm hồn dịch giả trong sáng như thế này đây.

Kỳ thực toàn bộ chương này lão Bánh chơi chữ, thứ nhất là chữ "bạch hổ", thứ hai là chữ "âm... mao". Cả hai đều xoáy vô một chuyện, đó là từ Bạch Hổ Nữ. Đây chính là những cô gái bẩm sinh không có lông, và đương nhiên không có cả lông nách lẫn lông bikini. Ngược lại cũng có từ Thanh Long Nam, chính là những người đàn ông có lông kéo dài từ ngực cho đến khu vực sinh dục. Dân gian xem đây là hoạn nam, hoạn nữ khắc chồng khắc vợ.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch