Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng

Chương 47: Đi con đường nào

Chương 47: Đi con đường nào




Nhưng đối với một nhà lão Khâu thúc mà nói, Phong thành tương đối không ổn.

Nếu Bạch Quân Quân đoán không sai, chỉ cần bọn họ xuất hiện trong thành, nha dịch sẽ bắt phụ tử bốn người đi, cho nên bảy thành của Tuyên Uy là nơi Khâu gia không thể ở lại được.

Nhưng không ai biết trận chiến này sẽ xảy ra trong bao lâu, cứ trốn tránh mãi trong rừng sâu núi thẳm cũng không phải là cách, trừ khi có thể tìm được một cõi bồng lai, từ nay về sau lánh đời không ra.

Nhưng mà trời đất bao la, ở đâu mới là cõi bồng lai?

“Nếu không con đi tòng quân vậy.” Lão đại hơi nhụt chí, như vậy ít nhất thê nhi còn có thể tiếp tục ở lại trong thành, cứ mãi trốn đông trốn tây như thế này cũng không phải là cách.

“Hồ đồ, sao con không nhìn xem thói đời này ra sao? Trong nhà không có nam nhân, con bảo hai mẫu tử Tiểu Sơn sống thế nào?” Lão Khâu thúc là người đầu tiên không đồng ý.

“Đại ca đừng hành động theo cảm tính, huynh đã quên những tẩu tử và hài tử khác trong thôn rồi sao? Đại tẩu và Tiểu Sơn cũng có thể bị mang đi.” Lão nhị cũng sốt ruột nhắc nhở.

Được nhắc nhở như vậy, Khâu Đại mới tỉnh táo lại, hắn không ngừng thở dài: “Bao giờ thời loạn này mới chấm dứt đây?”

Thời loạn, thời loạn, loạn chính là thói đời, khổ chính là muôn dân.

Một lúc lâu sau khi nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của mấy nhi tử, lão Khâu thúc mới siết chặt nắm tay.

“Chúng ta cũng đến Bích Lạc đi.”

“!” Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhìn về phía cha già của mình.

“Không phải nói Bích Lạc tiếp nhận lưu dân sao? Nếu nhiều người như vậy cũng đến được thì thêm mấy người chúng ta cũng không đáng là bao.”

“Nhưng mà trên đường chúng ta ra ngoài…” Khâu Tam hơi lo lắng gặp phải nha dịch bắt lính.

“Chỉ cần không vào thành hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu. Dù sao nha dịch bận rộn quản lý nạn dân trong thành, sẽ không tiếp tục phân tán nhân lực đuổi theo những người chạy trốn, chỉ cần cẩn thận một chút hẳn sẽ không quá đáng ngại. Quân Quân cô nương thấy thế nào?”

Không thể nghi ngờ rằng biểu hiện của Bạch Quân Quân mấy ngày nay đã chinh phục Khâu gia, ngay cả lão Khâu thúc còn rất tin tưởng và nghe theo nàng, càng đừng nói đến những người khác.

Bạch Quân Quân bị nhắc tên chỉ gật đầu nói: “Trước mắt cũng chỉ có thể đến Bích Lạc trước, đợi đến đó xem tình hình thế nào rồi hẵng tính toán bước tiếp theo.”

Đây cũng là một cách khi không có cách nào.

“Nhưng trước khi đến Bích Lạc, chúng ta phải sắp xếp lại hành lý một lần nữa, không thể tiếp tục mang theo hai chiếc xe ba gác này được.”

Khâu gia nghe vậy liền nhìn thoáng qua những hành lý đã mang theo trên cả quãng đường, tiếc đứt ruột.

Bên trên có da thú của bọn họ, còn có những đồ đạc như nồi niêu xoong chảo…, tất cả đều là những đồ đạc đã đi theo bọn họ qua nhiều năm tháng, bọn họ không nỡ vứt bỏ những thứ này.

“Bây giờ không phải là lúc nhớ nhung tình cũ.” Bạch Quân Quân thản nhiên nhắc nhở: “Chúng ta không phải là đoàn người duy nhất xuôi Nam đến Bích Lạc, cầm túi lớn túi nhỏ sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu tranh giành của những người đồng hành khác.

Dù sao quãng đường tiếp theo bọn họ phải đi không hề vắng vẻ giống như quãng đường đến Hàn thành.

Đồng hành với bọn họ là hàng nghìn hàng vạn lưu dân, hầu hết những lưu dân đó đều đã mất đi nhân tính vì nạn đói.

Mấy người bọn họ đẩy xe ba gác, kéo theo cả trẻ em, nữ nhân còn mang theo cả túi lớn túi nhỏ đi ở phía trước như vậy, e rằng sẽ trở thành dê béo bị cướp đoạt sạch sẽ.

Đến lúc đó cũng không thể giữ lại được gì cả.

“Quân Quân nói đúng, những thứ này đều là vật ngoài thân, chờ chúng ta tìm được nơi đặt chân rồi mua lại vậy.” Lão Khâu thúc thở dài vỗ bàn.

Sau đó mọi người liền bắt đầu lựa chọn những thứ cần mang đi.

Túi nước phải mang theo, dù sao trên đường cũng cần uống nước.

Cung tên và đại đao cũng cần phải mang theo, đây là vũ khí phòng thân, cũng có thể có tác dụng uy hiếp đối với những người đồng hành.

Nấm và rau dại lại càng phải mang đi, quãng đường xuôi Nam này phỏng chừng rất khó có cơ hội tiếp tế lương thực, những thứ này chính là đồ ăn trong hành trình xuôi Nam của bọn họ.

Da thú, nồi niêu xoong chảo, y phục tắm rửa, thậm chí cả thùng nước và xe ba gác đều là những thứ không cần thiết nên bỏ lại, mất công gia tăng gánh nặng cho bản thân.

Về phần những thứ khác, Bạch Quân Quân nắm chặt ba hạt gạo lứt trong túi, đây là những hạt gạo lúc trước Lưu thị cho nàng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch