Phía trên hai ba mươi chiếc thuyền hoa, trăm vị nho sinh, đều không thể tưởng tượng nổi nhìn vào thứ đang bồng bền giữa không trung kia, một thanh đao mổ heo trái ngược lẽ thường hướng phía bọn hắn mà chém tới!
Cái thanh đao kia… Lại biết bay?!
Đao cũng biết bay, cũng không phải chưa gặp, dù sao, chuyên gia cơ quan cũng đã từng chế tạo ra phi đao.
Thế nhưng, cái đó là ám khí, khác xa với thanh đao mổ heo đang bay lượn trước mắt này… Hoàn toàn khác biệt!
Xung quanh thanh đao mổ heo kia mơ hồ hiện lên bóng dáng một thanh đại đao, khiến cho hơi thở của những vị nho sinh này trở nên nặng nhọc.
Bên trong Chư Tử Bách Gia… Nhà nào có thủ đoạn bực này?!
Nhóm nho sinh trên mặt thuyền hoa đều ngậm miệng lại.
Bọn hắn nhìn chằm chằm thanh đao mổ heo bay đến, trên tráng lấm tấm từng hạt mồ hôi.
Nhiếp Trường Khanh giẫm lên nóc thuyền, quần áo bay phất phới trong gió.
Khí huyết bị hạo nhiên khí áp bách, lại lần nữa sôi trào.
Dùng Linh khí khống chế đao, chém ra một đao hoa lệ.
Đây là Nhiếp Trường Khanh hắn từ khi trở thành Tông Sư đến nay chém ra một đao mạnh nhất.
Nhưng mà, Nhiếp Trường Khanh lại rất bình thản, nội tâm không gợn sóng giống như chỉ mới chém ra một đao bình thường thôi.
“So với công tử chỉ một ý nghĩ là có thể trấn áp Hàn Liên Tiếu thì… Thủ đoạn này của ta, không đáng nhắc đến.”
Nhiếp Trường Khanh thì thầm một câu.
Sau một khắc, ánh mắt đang nhìn mặt thuyền hoa, liền trở nên thản nhiên và trấn định.
Oanh!
Hơi nước bay lên tạo thành lốc xoáy.
Trăm vị nho sinh, sắc mặt đột biến.
Lục Phiên để cho Nhiếp Trường Khanh động thủ, bọn hắn đều không nghĩ tới.
Bọn hắn đều là người có danh tiếng, thân phận có lẽ chưa cao, nhưng tuyệt đối đều có quan hệ với cường giả.
Lục Phiên thực có can đảm giết bọn hắn?
Một khi giết bọn hắn, khẳng định sẽ làm đại nho trong triều chú ý, thậm chí có thể làm quốc sư tức giận.
Đến lúc đó… Lục Phiên chắc chắn sẽ bị giết!
Nhưng mà.
Mặc kệ nhóm nho sinh này nghĩ như nào…
Nhiếp Trường Khanh một đao này, đã chém xuống.
Nguyên bản mặt hồ gợn sóng, đột nhiên yên tĩnh trở lại, như một mặt gương, tĩnh lặng khiến cho người ta phải sợ hãi.
Chiếc thuyền hoa bị đao mổ heo nhắm đến kia.
Mấy vị thư sinh đứng đầu nguyên bản kiêu ngạo đứng, sắc mặt bỗng biến đổi.
Bọn hắn không chỉ là nho sinh, bọn hắn còn là người luyện võ.
Mặc dù chỉ là Nhị lưu võ nhân, thế nhưng một đao kia của Nhiếp Trường Khanh, đã khiến cho bọn hắn cảm giác được địa ngục.
Chính khí trên mặt biến mất sạch sẽ, một sợi hao nhiên khí trên ngực cũng tan biến.
Bọn hắn trên boong thuyền, liền quay đầu, chen lấn với nho sinh sau lưng mà chạy như điên về phía sau.
Ông…
Tất cả mọi người mong chờ nhìn đao mổ heo hạ xuống.
Chỉ là đao mổ heo của Nhiếp Trường Khanh không có chém trúng thuyền hoa, khiến cho bọn hắn thất vọng.
Mà là dừng một tấc phía trước thuyền hoa.
Quỉ dị lơ lửng, lại khiến người ta lạnh lẽo từ tâm can.
Mặt hồ yên tĩnh, nhóm nho sinh trên thuyền hoa trừng lớn mắt, thế mà không đánh nhau, khiến mọi người đều cảm giác thật nhạt nhẽo.
Nhưng mà.
Rất nhiều nho sinh xoay người chạy trốn như bị điên, chưa chạy được mấy bước, thân thể liền trào máu ra, bị chém ngang hông, cả người bị chia thành hai nửa.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt.
Mặt hồ yên lặng nổi lên hơi nước trắng xóa, giống như một con rắn lớn màu trắng từ phía dưới thuyền nơi Nhiếp Trường Khanh đứng, bò đến chỗ thuyền hoa.
Mặt hồ như là chia làm hai nửa, thẳng tới vài trăm trượng.
Một đao này, khí thế tuyệt luân.
Hạo nhiên chính khí của nhóm nho sinh, ở dưới một đao, bị đánh tan hết.
Xoạt xoạt.
Thuyền hoa vỡ nát.
Đao mổ heo mặc dù chưa chém xuống, thế nhưng trên mặt thuyền hoa lại bị bổ ra một vết đao.
Vài vị nho sinh chạy nhanh, may mắn thoát chết, nhưng áo xanh thấm đẫm máu, gào rú thảm thiết, té ngã trên boong thuyền.
Thân thuyền nứt ra.
Nước hồ xanh biếc dâng lên, tràn vào trong thuyền hoa.
Thuyền hoa bắt đầu chìm xuống, nhóm nho sinh trên thuyền bắt đầu rối loạn, không còn hạo nhiên khí, bọn hắn liền không bằng một đám Tam lưu võ nhân.
Có không ít thư sinh cởi áo dài ra, cũng không sợ nước hồ lạnh lẽ mà nhảy xuống, một số bơi hướng thuyền hoa khác, một số bơi lên bờ.
Một ít thư sinh không biết bơi thì ngồi phịch trên thuyền, sắc mặt trắng bệch.
Nhiếp Trường Khanh giơ tay lên.
Khẽ động, đao mổ heo đang lơ lửng phía trước thuyền hoa, vậy mà lung lay bay trở về.
Cuối cùng, bị Nhiếp Trường Khanh nắm trong tay.
Đứng trên thuyền cao, một thân áo vải bay trong gió, lại chém một đao nứt cả hồ.
Ngự Đao quyết, là lần đầu hiện thế, hoa lệ mà kết thúc.
Mặt khác, nhóm nho sinh trên thuyền hoa sợ ngây người.
Rất nhiều người tâm thần đều đang run sợ.
Một đao cách không chém vỡ hồ, giết người, nát thuyền.
Đây còn là thủ đoạn người luyện võ?
Võ nhân Đại Tông sư trong truyền thuyết, thậm chí trong Bách Gia Chư Tử… Sợ là đều không thể làm được như thế!
Toàn hồ Bắc Lạc, yên tĩnh không một tiếng động.
Ngưng Chiêu tay cầm Thiềm Dực kiếm, đứng lặng yên trên thuyền, nàng nhìn cảnh tượng trước mắt này, đôi môi nhỏ khẽ giật giật.
Cho dù là nàng… Cũng là rất kinh ngạc.
Mà bên cạnh nàng, Lục Phiên ngồi trên xe lăn, ngay đến nhìn cũng không nhìn, gió thổi bay tóc hắn, cười nhạt cầm lên quân cờ màu trắng.
Một tay ở trên bàn cờ sạch sẽ không nhiễm bụi trần khẽ di chuyển.
Sau một khắc.
Ngón giữa với ngón trỏ đang giữ quân cờ trắng đột nhiên hạ xuống.
“Lạch cạch.”
“Lão Nhiếp, tiếp tục.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
Linh áp Kỳ bàn chợt phát ra ánh sáng, quân cờ đen, là phóng ra linh áp gấp năm lần, quân cờ trắng thì làm mục tiêu khôi phục một nửa linh khí.
Linh khí không có nửa sợi, Nhiếp Trường Khanh chỉ có một sợi, khôi phục một nửa thì cũng giống như khôi phục một sợi.
Đứng lặng im trên thuyền, Nhiếp Trường Khanh tay cầm đao mổ heo, lại mở mắt ra lần nữa.
Trên mặt của hắn lóe lên vẻ kích động.
Cái thứ Linh khí khiến cho người khác thèm muốn kia… Lại xuất hiện lại!
Ông…
Đao mổ heo trong tay, lại lần nữa hiện ra linh khí.
Nhiếp Trường Khanh còn đang nghi ngờ một đao vừa chém ra kia, lại lần nữa cách không chém ra một đao ở một góc khác.
Nhắm chuẩn một chiếc thuyền hoa khác.
Nhóm nho sinh trên thuyền sợ hãi.
Bọn hắn còn chưa giống như các bậc đại nho bình tĩnh trước sinh tử.
Bên trên thuyền, Nhiếp Trường Khanh không ngừng điều khiển đao.
Cô độc trên thuyền, Lục Phiên bận rộn đánh cờ.
Hai người phối hợp hết sức ăn ý.
Hình ảnh lại có mấy phần hòa hợp.
Liên tục hạ hai mươi quân, trên bàn cờ toàn là quân trắng.
Nhiếp Trường Khanh cũng liên tục chém hai mươi đao, đao nào cũng nát thuyền.
Đối với Ngự Đao quyết càng ngày càng thành thạo.
Mà Bắc Lạc hồ, một đám nho sinh không để ý mặt mũi, giống như sủi cảo mà nhảy xuống hồ.
Bọn hắn sắc mặt đều trắng bệch, tuy giận nhưng không dám nói gì.
Một vài nho sinh bị bị đao mổ heo chém chết, thi thể rơi vào Bắc Lạc hồ, khiến cho Bắc Lạc hồ loang lỗ màu máu.
Khói mù bên trên Bắc Lạc hồ tan ra.
Bị Nhiếp Trường Khanh chém hai mươi đao mà tan ra.
Nhiếp Trường Khanh quay về thuyền cao.
Trên thuyền, Lục Phiên đang nhàn hạ bỏ từng quân cờ vào hộp.
“Công tử, những nho sinh còn lại… Xử lí như thế nào?”
“Một đao giết?”
Nhiếp Trường Khanh cầm đao mổ heo, hỏi.
Lục Phiên vuốt vuốt ngón tay thon dài, chống cằm nhìn một đám nho sinh trong Bắc Lạc hồ.
Khóe miệng hơi nhíu.
“Để bọn hắn tự cứu lấy mình đi, muốn chà đạp Lục Bình An ta tức đến sùi bọt mép… Không trả giá chút sao được.”
“Chết đuối thì thôi, không chết đuối…”
“Chờ lên bờ, phủ thành chủ sẽ tự phái người tới xử lí.”
Lục Phiên thản nhiên nói.
“Hiện tại, chúng ta đi Túy Trần các xem một chút đi.”
. . .
Thuyền đánh cá từ từ đi xa.
Trần Bắc Tuần tầm mắt co lại, hắn mang theo một hộp kiếm gỗ lê bằng vàng, thân thể run nhè nhẹ.
Cách không ngự đao, một đao chém hồ!
Kẻ bị Đạo tông ruồng bỏ… Mạnh như vậy?!
Đó là một đao khiến người ta tuyệt vọng.
Ở bên cạnh hắn, Lưu Dã cùng Chúc Nhất Sơn đã sớm té xuống sàn thuyền, ánh mắt trống rỗng.
“Điều này… Điều này sao có thể a?!”
“Hắn còn là con người sao?! Thế gian thật sự có người có thể ngự đao giết địch?”