La Thành mang theo một tiểu đội binh mã, rong ruổi mà tới.
Vốn dĩ dãy Ngọa Long rất ít người tới, còn bây giờ, lại cực kỳ náo nhiệt, bên dưới chân núi có binh doanh đóng ở đấy, mặc lấy bộ áo giáp lạnh lẽo, lưỡi đao băng hàn, tràn ngập cảm giác nghiêm trọng làm cho con người ta không rét mà run.
Lục Trường Không cố ý điều động hắn tới để dò xét tình huống ở dãy Ngọa Long, ban đầu thì La Thành còn không có quan tâm cho lắm.
Dù sao thì, trong lòng của La Thành đối với tiên duyên gì đó, kỳ thật còn ôm thái độ hoài nghi.
Thế gian này sao lại có tiên?
Nếu có thì cũng chỉ là đám thần côn Âm Dương gia bịa đặt mà thôi.
Mặc dù La Thành đã cùng với Lục Phiên huyết tẩy ba đại thế gia, thế nhưng, dù sao thì hắn cũng không có lên Hồ Tâm đảo, vì lẽ đó, hắn cũng không biết gió lốc linh khí ở bên trên hòn đảo đấy. Thế nên, đối với tiên nhân gì đó, trong lòng hắn còn có hoài nghi.
La Thành hết sức cảnh giác, bên trong dãy Ngọa Long có nhiều binh mã như vậy, khiến trong lòng của hắn kinh hãi.
Hắn không có thúc ngựa vào trong dãy, mà là ra lệnh đội nhân mã xuống ngựa ở vị trí mười dặm bên ngoài dãy Ngọa Long, lệnh một người trông coi ngựa, những người còn lại thì cẩn thận đi vào trong dãy.
Vừa vào dãy núi, hành tẩu bên trong rừng.
La Thành càng nhìn càng kinh hãi.
“Thế lực của Bắc quận Thái thú…Đạm Huyền Đài !”
La Thành chứng kiến một đội binh mã đang hạ trại ở một khu đất trống bên ngoài dãy Ngọa Long, bèn hít sâu một hơi.
Không chỉ như thế, hắn trốn ở trong rừng rậm, ánh mắt lướt ngang, hắn thấy được rất nhiều binh mã khác.
Lít nha lít nhít, không dưới vạn người.
“Nam quận, Tân Vân quận, Đông Hải quận,…”
Áp lực trong lòng La Thành chợt tăng lên, trên trán toát ra mồ hôi.
Khó trách thành chủ đại nhân sẽ cảm thấy nghiêm trọng như thế, nhiều thế lực như này, nếu mục tiêu là tiến công Bắc Lạc thành, thì đây chắc chắn sẽe là một trận ác chiến.
“Đó là…Tây quận Thái Thú, Hạng Thiếu Vân!?”
Bỗng nhiên, La Thành thấy được trong một cái đại trướng ở phía dưới, có một bóng người vạm vỡ, long hành hổ bộ mà đi ra, chỉ vừa mới xuất hiện mà đã tản ra một loại uy áp cùng khí tức kinh khủng rồi.
La Thành cảm thấy tâm hồn mình cứ như bị hút đi vậy.
Phía dưới.
Trong lòng của Hạng Thiếu Vân hơi có cảm giác, đôi mắt có hơi chuyển động, liếc mắt vào trong rừng sâu.
“Trinh sát của Bắc Lạc thành?”
“Thật sự là đáng thương, không có thực lực thì dù tiên duyên có ở ngay cửa vào cũng chẳng thể bắt lấy rồi nắm giữ. . .”
Hạng Thiếu Vân lắc đầu
Hắn nghe nói Bắc Lạc Lục thiếu chú cũng là người có được tiên duyên, vậy mà bây giờ, tiên duyên đã xuất hiện trước cửa mình rồi, tên Lục thiếu chủ này cũng không dám đến đây, thật là đáng thương.
Khóe miệng Hạng Thiếu Vân hơi nhíu.
Hắn cũng có chút hứng thú đối với tên Lục thiếu chủ kia.
Nghe đồn rằng, năm vạn đại quân công thành của Đạm Huyền Đài, cơ hồ đã thành công bao vây Bắc Lạc.
Nhưng là bị ba vị tỳ nữ mà Lục thiếu chủ mang theo lại cải biến chiến cuộc.
Nếu như tên Lục thiếu chủ này đi tới dãy Ngọa Long, hắn, Hạng Thiếu Vân cũng muốn hiểu biết thêm một ít về Lục thiếu chủ.
Trong đại trướng.
Một thân ảnh uyển chuyển đi ra, dung nhan tuyệt mỹ của Lạc Mính Tang nhìn lấy thân thể vạm vỡ của Hạng Thiếu Vân, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Hạng Thiếu Vân nhận ra ánh mắt của Lạc Mính Tang, liền thản nhiên quay người lại, trên khuôn mặt nghiêm nghị ấy, nở rộ ra một nụ cười.
“Thiếu Vân, tiên duyên này xuất hiện quá cổ quái, ngươi cần phải cẩn thận một chút.”
Lạc Mính Táng nói.
““Yên tâm đi, trong lòng ta biết rõ.”“
Hạng Thiếu Vân nắm lấy bàn tay tinh tế của Lạc Mính Tang chỉ về phía xa, nhẹ nhàng cười rộ.
Xung quanh, tầm mắt của không ít người nhìn lại đây, ra quân còn mang theo nữ quyến, tên Tây quận Thái thú Hạng Thiếu Vân này thật là trước sau như một, cực kỳ cuồng vọng tự tin.
Bỗng dưng, bên trong dãy Ngọa Long, có khoảng mười mấy tên trinh sát ở những trận doanh khác biệt, liên tục lộn nhào, điên cuồng mà chạy ra.
Trên mặt bọn họ mang theo vẻ sợ hãi cùng hưng phấn.
Ào ào ào.
Bọn trinh sát từ bên trong dãy núi nhảy ra, rồi ngã ào xuống mặt đất khiến cho bụi bay tứ tung.
Tình huống của những tên trinh sát này, khiến cho những thế lực đang ở dưới núi đều trở nên ngưng trọng.
Một tên binh linh trinh sát của Tây quận quỳ một gối trước mặt Hạng Thiếu Vân, trên khuôn mặt vẫn chưa hết kinh hỉ.
“Khởi bẩm Thái thú! Tiên duyên bí cảnh xuất hiện một gợn sóng to lớn, liên tục tuôn ra một loại khí lưu khiến tâm thần người ta trở nên thanh thản, phảng phắc có một con rồng đang nhẹ nhàng bơi ở đó vậy, hình như có dấu hiệu mở ra!”
Tên binh lính này ôm quyền, hấp tấp nói.
Ánh mắt Hạng Thiếu Vân sáng lên.
“Đi.”
Hạng Thiếu Vân không chút do dự, hiệu triệu nhóm võ tướng dưới trướng đi theo phía sau mình, còn hắn thì sải bước hướng bên trong dãy núi mà đi.
Không chỉ riêng Hạng Thiếu Vân, các quận thế lực khác cũng nhận được tình báo, dồn dập di chuyển.
Đương nhiên, bởi vì đường núi ghập ghềnh trắc trở cho nên đại quân không thể vào bên trong đó.
Dù cho đại chiến có bùng nổ đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng sẽ xảy ra bên trong dãy núi, dù sao đi nữa, bên trong dãy núi có rất nhiều chướng khí độc trùng, đối với đại quân mà nói, đây chính là một loại phiền phức.
Tốc độ của Hạng Thiếu Vân cực nhanh.
Thân thể của hắn cao hai mét, bắp thịt cả người đều phồng lên, sau lưng vác lấy một đôi kiền thích gồm một đại phủ* và một tấm chắn*.
(*đại phủ: Rìu lớn; tấm chắn: khiên)
Kiền thích đại phủ cùng tấm chắn nặng tới ngàn cân, mặc dù nặng như vậy, nhưng Hạng Thiếu Vân có thể dễ dàng vác lấy nó.
Trong lòng nhóm người võ tướng Tây Lương đang đi theo phía sau hắn cũng tràn đầy cuồng nhiệt.
Tây quận Bá vương, đó là tín ngưỡng của bọn hắn, đương thời võ đạo đệ nhất, ở ngày thường, dù cho đối mặt vạn quân, Hạng Thiếu Vân cùng lắm cũng chỉ quơ một búa.
Rất ít khi nào chứng kiến Bá vương cầm kiền thích, nhưng hôm nay…cuối cùng Bá vương cũng nghiêm túc xông vào chỗ tiên duyên.
Rất nhanh thì một đám người tiến tới chỗ sâu nhất dãy Ngọa Long, đi đến bên ngoài tiên tích “Vỏ trứng”.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy tiên tích “Vỏ trứng”, tuy nhiên, mọi người vẫn bị chấn động như cũ.
Ở dưới sự chiếu rọi của ánh nắng, mặt ngoài của tiên tích “Vỏ trứng” này giống như là lưu ly năm màu, tản ra vầng sáng của cầu vồng, thứ đồ vật mỹ lệ xinh đẹp đến nỗi nhân gian không có khả năng xuất hiện.
Trong lúc mơ hồi, không ít người nhìn thấy được bên trong tiên tích “vỏ trứng” chính là tiên cung, các loại kiến trúc nguy nga, tráng lệ.
Nhóm binh linh cách tiên tích khoảng chừng năm dặm, không dám tiếp tục tiến lên, bởi vì càng đến gần, càng cảm thấy thiên địa uy áp đáng sợ, sẽ để bọn hắn nhịn không được sẽ quỳ sát xuống.
Hạng Thiếu Vân cầm kiền thích, mắt sáng như đuốc.
Hắn nhìn chằm chằm vào cái tiên tích “Vỏ trứng” kia, có thể thấy được, “Vỏ trứng” đang chập chờn, tựa như là muốn sụp đổ vậy.
Hạng Thiếu Vân cầm lấy một viên “Địa Khí lệnh”, tuy nhiên, hiện tại hắn không có lấy ra, bởi vì hắn muốn thử một chút, dùng thực lực của bản thân thì có thể xông vào tiên tích bí cảnh hay không.
Hắn thi triển bộ pháp, rồi đi lên.
Mái tóc đen tuyền của hắn bay tán loạn, giống như là một sợi thép, đâm vào trong không trung.
Phía sau hắn, nhóm võ tướng Tây quận nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Hạng Thiếu Vân, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt.
Phía bên kia.
Có người phi ngựa trắng mà đến, tiếng vó ngựa nổ tung rồi hí lên.
Bên trên ngựa trắng là một thanh niên mặc một bộ áo dài màu mực, phong lưu phóng khoáng, bên hông treo lấy một thanh kiếm.
Cách tiên tích khoảng tầm năm dặm bên ngoài, Đạm Huyền Đài mặc lấy một bộ khôi giáp, Mặc Củ thì ở bên cạnh hắn, lay động nhẹ cây quạt lông, ánh mắt lấp lánh, nói khẽ:
“Là Mặc gia. . .Mặc Thủ Quy!”
Bàn chân của Mặc Thủ Quy đạp ở phía trên ngựa trắng, thân thế thuận thế mà đằng không lên, hắn thi triển đỉnh cấp khinh công, cử trọng nhược khinh*, tựa như chuồn chuồn lướt nước, liên tục bay lượn, theo đuôi Hạng Thiếu Vân.
(Cử trọng nhược khinh: Trông thì nặng nhưng lại nhẹ.)
Hạng Thiếu Vân liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì thêm.
Hắn nhìn phía xa chỗ khác.
Chỗ ấy có một vị thư sinh mặc lấy áo xanh, cõng lấy rương sách được bện từ nhánh trúc, trên đầu tràn đầy mồ hôi, còn khuôn mặt thì mang theo nụ cười ôn hòa, từng bước từng bước đi vào tiên tích “Vỏ trứng”.
Mọi người thấy thư sinh này, cũng đều híp mắt lại.
Quạt lông của Mặc Củ có hơi dao động: “Có ý tứ, tiên tích vừa ra, quần hùng hội tụ…Tên này, chính là cháu trai của Nho giáo phu tử, đồng thời cũng là nhị đồ đệ, Khống Nam Phi.”
Không chỉ như thế.
Tầm mắt Mặc Củ quét ngang, nhìn về phía rừng rậm bao quanh dãy Ngọa Long.
Trong mơ hồ, có khí huyết đáng sợ đang bốc lên, rõ ràng còn có không ít cường giả ẩn nấp ở đây.
“Ụmmm…bòoooo.”
Một tiếng trâu ụm vang lên.
Tiếng vó đạp trên mặt đất truyền đến, quanh quẩn lấy tiếng sáo êm tai.
Cây quạt lông đang dao động của Mặc Củ có hơi ngừng lại, nhìn về phía xa kia.
Chỗ ấy, có một con thanh ngưu, không nhanh không chậm mà đi tới, cưỡi trên lưng thanh ngưu là một thanh niên mặc lấy chiếc áo bào trắng bóng loáng như ngọc, hắn vuốt lấy ống sáo của mình, bên hông treo lấy thanh kiếm.
Nhìn thấy người này, con ngươi của Mặc Củ bỗng dưng co rút lại.
“Đạo tông thứ nhất, Lý Tam Tư, sao hắn cũng xuất hiện ở đây!?”
Lý Tam Tư cưỡi thanh ngưu, chậm rãi tiến tới tiên tích “Vỏ trứng” kia, đi theo phía sau lưng thư sinh Khống Nam Phi.
Khoảng cách năm dặm trống trải xung quanh tiên tích, chỉ có bốn người đi tới.
Nhưng thú vị ở chỗ, cả bốn người đều không ai cầm Thiên Địa khí lệnh ra cả.
Bọn hắn muốn dùng thực lực để tiến vào tiên tích.
. . .
Bắc Lạc hồ, Hồ Tâm đảo.
Bạch Ngọc Kinh lầu các, sân thượng lầu hai.
Nghê Ngọc đã nấu xong rượu Thanh Mai, dùng cây muỗng được làm từ ống trúc, thận trọng múc một muỗng rượu cho vào bên trong chén rượu, rồi đưa cho Lục Phiên.
“Công tử, rượu.”
Khuôn mặt của Nghê Ngọc đỏ bừng lên.
Con mắt to của nàng, nhìn chằm chằm vào bàn cờ của Lục Phiên, nàng cảm thấy có một cỗ áp bạch kinh khủng để cho nàng thở không nổi.
Lục Phiên nhận lấy chén rượu, tay kia thì gõ vào cái trán Nghê Ngọc, sau đó chuyển hướng cái đầu của nàng.
“Nấu rượu cho tốt vào, không nên xem cũng không nên nhìn.”
Lục Phiên nói.
“Vâng.”
Thân thể Nghê Ngọc hơi run rẩy.
Nàng cảm thấy, công tử ở khoảnh khắc này thật là đáng sợ, ánh mắt kia tựa như là một tiên nhân cao cao tại thượng, chỉ một cú liếc mắt đã khiến cho hai chân nàng mềm nhũn.
Trong con mắt của Lục Phiên có vô số đường cong đang đan xen lẫn nhau.
Hắn nhìn những bóng lít nha lít nhít người hội tụ ở dãy Ngọa Long, nhìn bốn người đang đứng ở năm dặm bên trong bức tường năng lượng được tạo bởi linh áp, khóe miệng của hắn có hơi chống lên.
“Không cầm Thiên Địa khí linh lại muốn xông vào bí cảnh, đây là không để mắt đến quy tắc mà ta thiết lập sao?”
“Có ý tứ. . .”
Lục Phiên uống một ngụm rượu Thanh Mai do Nghê Ngọc nấu, rượu vào cổ họng, khiến cho hắn không khỏi cười rộ lên.
“Mong muốn đánh vỡ quy tắc, vậy thì xem các ngươi có khả năng này hay không cái đã.”
Sau đó.
Quân cờ đen mà hắn đang cầm, bỗng nhiên hạ xuống.
Lạch cạch.
Cường độ linh hồn của Lục Phiên giống như là một cơn lũ, cuồn cuộn mà lên.
Một quân cờ rơi vào bên trong dãy Ngọa Long đang trôi nổi trên bàn cờ.
Ngay tức khắc, ở phía trước dãy Ngọa Long, chợt tản ra dị tưởng.