Chương 64: Nếu dùng số lượng lại hữu dụng, thì tiên…còn là tiên không?
Dịch: Mèo Rừng
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Tất cả mọi thứ ở trên đảo đều hết sức xa lạ đối với Mặc Lục Thất.
Đây là một hòn đảo tràn ngập cảm giác mâu thuẫn, nếu như nói sinh cơ bừng bừng, thì trên đảo chỉ vẻn vẹn mười cây hoa cúc quỷ dị.
Nhưng nếu nói thiếu sức sống, thì không khí ở trên đảo lại cực kỳ sạch sẽ tươi mát, thậm chí còn thuần khiết hơn cả những cánh rừng núi bạc ngàn.
Mặc Lục Thất chậm rãi hành tẩu dọc ven bờ hồ, những cơn gió mát nhẹ nhàng thổi tới, làm cho vạt áo khẽ lay động, đồng thời khiến cho tinh thần của hắn hắn cực kỳ chấn động.
“Bắc Lạc…Hồ Tâm đảo.”
Mặc Lục Thất từ tốn tháo cây trâm châu ở trên đầu xuống, hạt châu giá rẻ ở phía trên cây trâm nhẹ nhàng chập chờn.
Vuốt ve cái tên ở trên đó, Mặc Lục Thất siết chặt lấy trâm châu.
“A Châu, chờ ta, ta nhất định sẽ sống sót để gặp được ngươi !”“
Mặc Lục Thất thầm nhủ trong lòng.
Phía xa.
Cảnh Việt vác lấy hộp kiếm màu vàng được làm từ gỗ lê, lười biếng mà nhìn Mặc Lục Thất.
Mặc Lục Thất là thích khách của Mặc gia, thiên hạ đệ nhị thích khách, thực lực rất mạnh, dù là Cảnh Việt có lẽ cũng không phải đối thủ.
Thế nhưng…Cảnh Việt lo lắng à?
Hắn không chút lo lắng nào cả, bởi vì ở sau lưng hắn có một thiếu niên so được với Bách gia Cự Tử đang ngồi ở đấy.
Mặc Lục Thất biết tốt xấu còn được, nếu không. . .
Cảnh Viết nhớ tới tính xấu của công tử, làm hắn nhịn không được huýt sáo, xem kịch vui.
Mặc Lục Thất không để ý tới Cảnh Việt, hắn nhìn về phía xa xa.
Chỗ ấy, cách bên hồ khoảng chừng một dặm đường, có một thân ảnh khoác lấy hắc bào đang ngồi xếp bằng ở đấy, trên gối đặt lấy một cây đao mổ heo trông cực kỳ uy nghiêm.
Khoảng cách hai dặm, thì có một nữ tử mặc lấy bộ váy, cũng ngồi xếp bằng, giống như là đang câu thông với thiên địa vậy.
Nheo mắt lại, trong lúc này, Mặc Lục Thất loáng thoáng cảm thấy ở giữa thiên địa có dòng năng lượng giống như một con tiểu xà, bị hai người kia kéo lấy, đưa vào trong cơ thể, tiến nhập khí đan!
Mặc Lục Thất nhớ tới yêu cầu mà Lục Phiên đưa ra cho hắn, nội trong một ngày phải đạt tới tam đoạn Khí Đan cảnh, bằng không…chính là xách đầu của hắn đi gặp A Châu.
Nghĩ đến đây, Mặc Lục Thất không khỏi khẩn trương.
Hắn không muốn A Châu nhìn thấy cái đầu đẫm máu của hắn, vì thế…Để sống sót, hắn nhất định phải đạt tới tam đoạn Khí Đan cảnh.
“Khí Đan cảnh…là cảnh giới gì?”
Mặc Lục Thất có chút đau đầu.
Hắn quay đầu lại, nhìn về phía Cảnh Việt đang ở sau lưng mình, còn Cảnh Việt thì nở một nụ cười xán lạn nhìn hắn.
Sắc mặt của Mặc Lục Thất không thay đổi, quay đầu trở lại.
Cái tên ngốc này…Khí tức trên thân còn không mạnh bằng hắn, cũng không có cái gì đặc thù cả, chắc là nên đi hỏi vị thợ mổ heo kia.
Sau đó, mũi chân Mặc Lục Thất chạm nhẹ, bay lại vị trí mà Nhiếp Trường Khanh đang ngồi.
. . .
Dãy Ngọa Long.
Bên ngoài Tiên cung.
Tiếng hô “Giết” rền vang lên.
Áo choàng màu đỏ thắm của Đạm Huyền Đài liên tục bay theo gió, hắn vung mạnh cái cờ xí dùng để hiệu lệnh trong tay mình lên, một đại quân đông đảo đi ra, phóng về phía Tiên cung.
Mặc Củ đứng phía sau Đạm Đài Huyền, cảm xúc phức tạp.
Dám can đảm hạ lệnh liên hợp với các quận Thái thú khác, hiệu lệnh ngàn quân công kích Tiên cung, Đạm Đài Huyền cũng thật là có quyết đoán.
Mặc dù thế, Mặc Củ vẫn cảm thấy dự cảm xấu.
Quạt lông của hắn khẽ lay động, khăn luân cân bay múa trên không trung, ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào Tiên cung kia.
Mặc Củ thừa nhận Đạm Đài Huyền không nói sai, mạnh như Hạng Thiếu Vân, đối với một đội quân vạn người cũng có thể nuốt hận.
Nhưng mà…Tiên, sức người có thể chống đỡ được sao ?
Nếu dùng số lượng để so với tiên, thì vị tiên kia…còn là tiên không?
Oanh!
Ngay khi một vị binh lính với khuôn mặt đỏ ngầu, dưới sự kích thích của tiến thưởng là mười vạn lượng bạch ngân, hắn điên cuồng xông vào năm dặm trong Tiên cung, áp lực kinh khủng quấn lấy thân thể hắn, khiến cho hắn quỳ rạp xuống đất, mặt đất tựa hồ bị nứt ra.
Những binh lính ở phía sau dồn dập xông vào.
Lít nha lít nhít, tựa như là một đám kiến tập hợp lại.
Mặc dù thế, tên nào tên nấy đều phải khụy xuống trước áp lực của Tiên cung.
Cũng có người đạp lấy thân thể của một tên binh lính khác, tiếp tục xông lên.
Những tên binh lính đạp lên thân thể của các binh lính kia, trên mặt đều toát ra vẻ vui mừng, bởi vì bọn hắn phát hiện ra một điều rằng, số lượng càng nhiều, thì áp lực của Tiên cung lại bị giảm bớt đi.
Đạm Đài Huyền cầm lấy cây cờ hiệu lênh trong tay, mắt sáng như đuốc.
Ở khoảnh khắc hắn nhìn những tên binh lính, tay cầm trường đao, anh dũng xông phá vào rào chắn năm dặm, liền trên mặt toát ra nét vui mừng.
“Quả nhiên…không có cái gì là một vạn đại quân không giải quyết được, nếu có…Vậy thì dùng hai vạn, ba vạn đại quân!”
“Lão tử không tin, dùng mạng người lại không thể không có tư cách vào Tiên cung.”
Mắt Đạm Đài Huyền sáng như đuốc, hắn giơ cờ xí lên cao.
Sau lưng Đạm Đài Huyền, một tiểu đội hoàn toàn được xây dựng bởi Nhất lưu võ nhân, lần lượt uy dũng bước ra.
Ánh mắt Mặc Củ ngưng lại, Đạm Đài Huyền đã nghiêm túc rồi, thậm chí một tiểu đội mà hắn đã hao tổn số tiền lớn để bồi dưỡng ra, cũng điều động ra ngoài.
Nếu tính thực lực cá nhân của mỗi võ nhân trong tiểu đội này thì chắc chắn sẽ không bằng được Tông sư võ nhân, thế nhưng, khi ở trên chiến trường, đây chính là lợi khí để nghiền ép Tông sư!
Tiểu đội tổng cộng có hai mươi người, Đạm Đài Huyền đã tỉ mỉ chọn lựa ra những đỉnh cấp Nhất lưu võ nhân.
Hai mươi người đều mặc lấy một bộ giáp tinh tế, chạy như điên giữa chốn núi non.
Rất nhanh, bọn hắn đã xông vào bên trong năm dặm ở Tiên cung.
Tâm thần bọn hắn chấn động.
Quả nhiên, uy áp khủng bố ở bên trong năm dặm này, thuận theo số lượng gia tăng, lại giảm bớt đi rất nhiều !
Uy áp này giống như là một dòng nước, càng nhiều người thì càng chảy ít.
“Xông! Phá Tiên môn!”
Tên võ nhân dẫn đầu tiểu đội, gầm nhẹ một tiếng, gánh vác lấy áp lực, phi thẳng về phía trước.
Bốn dặm, ba dặm, hai dặm…
Bọn hắn thấy được một tòa Tiên môn lăng mộ cao lớn lại thần bí, được bao phủ bởi hào quang bảy sắc!
Cả đám cởi trường côn ở sau lưng xuống, hai mươi cái trường côn đan vào nhau, tạo thì một cây trụ dài thô to.
“Xông!”
Tên dẫn đầu gầm nhẹ.
Mười tên bảo hộ, mười tên giữ lấy cây trụ, cả đám đều xông vào phạm vi một dặm, mục tiêu chính là đâm thật mạnh vào Tiên môn đang bị đóng chặt.
Ngoài năm dặm.
Áo choàng màu đỏ thắm của Đạm Đài Huyền đung đưa theo gió, hắn vứt cờ xí cho Mặc Củ.
“Vụt” một tiếng, hắn rút thanh trường kiếm bên hông ra.
“Tiên…cũng chỉ là như vậy!”
Đạm Đài Huyền thấp giọng, nở ra nụ cười xuân.
Kế tiếp, hắn nhảy xuống, dưới sự thủ hộ của nhóm võ tướng, hắn phóng về hướng Tiên môn.
Các đại quận thủ ở xung quanh cũng trở nên kích động.
Bỗng nhiên, sắc mặt mọi người khẽ biến.
Bọn hắn phát hiện…Trời tối.
Ngẩng đầu, lại phát hiện ra rằng, vốn dĩ bầu trời xán lạn kia, lại không biết từ khi nào đã cuốn tới mây đen cuồn cuộn, đi kèm với mây đen là một loại uy thế đáng sợ như thể muốn phá hủy hết thảy.
Khiến cho người ta hít thở không nổi.
Năm dặm ở bên trong Tiên cung, động tác của mấy vạn đại quân chợt ngưng lại, khuôn mặt mừng như điên bỗng nhiên biến mất.
Tiểu đội võ nhân của Đạm Đài Huyền cảm thấy có một loại khí lạnh, chỉ trong nháy mắt đã từ lòng bàn chân lan ra toàn thân bọn hắn…
Xung quanh Tiên cung, có một loại khí lưu màu lam nhạt đang không ngừng rong ruổi.
Trong tức khắc…hóa thành hình gợn sóng, đột nhiên khuếch tán ra.
Thân thể của nhóm võ nhân tiểu đội chợt chấn động một cái, động tác đập phá Tiên môn cũng trở nên cứng đờ.
Phốc phốc!
Cả hai mươi người đều nôn ra máu, bị ép gắt gao dưới mặt đất.
Tròng mắt của bọn hắn tựa hồ muốn nhảy ra từ hốc mắt.
Ở trên đỉnh Tiên cung, khí lưu màu lam nhạt bắt đầu hội tụ lại, hóa thành một cái bàn tay đang đánh cờ, bàn tay cầm một quân cờ màu lưu ly.
Ở bên tai mỗi một người, có một âm thanh không ngừng vang vọng.
“Thiên địa bất nhân coi vạn vật như… Quân cờ.”
Âm thanh vừa ra, quân cờ cũng được hạ xuống.
“Ba.”
Giữa trời đất, chỉ còn tiếng vang thanh thúy này.
Sau đó, tiểu đội võ nhân của Đạm Đài Huyền phát ra tiếng rống hoảng sợ đan xen tuyệt vọng.
Trong nháy mắt, linh áp được tăng lên vô số lần kia, đã đè bạo thân thể của bọn hắn…
Bành bành bành!
Bên trong năm dặm Tiên cung.
Tất cả binh lính, võ nhân, đều “bành” một tiếng, uyển chuyển như là băng tuyết, trực tiếp tan rã, chỉ để lại màu đỏ thẳm trên mặt đất, cùng với đó là mùi huyết tinh gay mũi.
Tiên nhân cầm cờ xóa muôn dân, một niệm một lời lại thăng trầm.
Chỉ cần nửa bước chân nữa thôi là Đại Đài Huyền sẽ đi vào năm dặm trong Tiên cung, nhưng mà…
Hắn còn chưa kịp bước vào, gần hai vạn đại quân ở năm dặm bên trong Tiên môn, đồng thời còn có tiểu đội võ nhân mà hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, đều không có ngoại lệ, chỉ trong nháy mắt, tựa như là bị xóa sổ vậy.
Chỉ còn lại máu tươi be bét, làm cho đất đai năm dặm bên trong Tiên cung đều nhuộm máu đỏ.
Giống như luyện ngục nhân gian.
Nửa người Đạm Đài Huyền bị đổ màu tươi vào, toàn thân liên tục run rẩy.
Trong đôi đồng tử của hắn chỉ có hoảng sợ, con người phản chiếu lại huyết địa trải rộng năm dặm.
Hai chân hắn mềm nhũn, lạch cạch một tiếng, quỳ rạp xuống.
. . .
Tiên cung, tiền thất.
Hạng Thiếu Vân múa kiền thích, hắn giết một con quỷ quái cuối cùng, toàn thân hắn bốc hơi khí huyết, khí đan vận chuyển cực nhanh, hút lấy linh khí, mặc dù vậy, linh khí vào cơ thể, ở trong cơ thể của hắn đi vòng quanh một tý, liền tản.
“Đáng chết!”
Tấm chắn của Hạng Thiếu Vân hung hăn nện xuống mặt đất.
Không có tu tiên công pháp, xác suất mà hắn có thể chuyển hóa linh khí lại thấp đến đáng thương, đã vậy, càng về sau càng khó luyện hóa.
Giết tất cả quỷ quái ở trong tiền thất, vậy mà hắn không luyện hóa được dù chỉ một sợi linh khí.
Chợt, Hạng Thiếu Vân quay đầu lại.
Nhíu mày nhìn về phía bên ngoài Tiên cung, tựa như là có thứ gì đó cực kỳ khủng bố đang xảy ra vậy.
Trong lòng Lý Tam Từ cùng Mặc Thủ Quỷ cũng có cảm giác như thế.
Trong sát na đó, toàn thân bọn hắn trở nên băng lãnh.
“Những người ở bên ngoài…hẳn là làm cái chuyện ngu xuẩn gì a?”
Mặc Thủ Quy nghĩ tới điều gì đó, híp mắt nói.
“Ta, Hạng Thiếu Vân, Lý Tam Tư cũng không gánh được uy áp ở phạm vi ba dặm…Võ nhân bình thường nếu muốn xông vào, cơ hồ là tự sát.”
Hạng Thiếu Vân thu hồi ánh mắt của mình lại, sinh tử của người khác, thì có liên quan gì đến hắn.
Ánh mắt của hắn rơi vào cửa đá ở trung thất.
Nếu tiền thất không có tu tiên công pháp, vậy chắc khu vực đặt quan tài ở trung thất, có lẽ sẽ có!
Hạng Thiếu Vâng vác lấy Kiền thích, dáng người cường tráng đi tới cánh cửa đá ở trước trung thất.
Hắn giơ tay lên, chống đỡ trên phía trên cửa đá.
Đột nhiên…con ngươi hắn co rút lại.
Cửa đá bỗng nhiên nổ nát vụn, bụi bay tứ tung.
Hạng Thiếu Vân lùi một bước, gắt gao nhìn chằm chằm ở phía sau cánh cửa.
Ở trong trung thất, từng dãy nến màu trắng tự động bật lửa lên, ánh lửa màu lam u ám chiếu rọi cả khu vực này.
Lý Tam Tư, Mặc Thủ Quy cùng Khổng Nam Phi cũng hít một hơi lãnh khí, tề tụ cùng một chỗ.
Nhìn chằm chằm cái trung thất này.
Chỉ thấy…bụi bặm tan hết.
Dưới sự chiếu rọi của ánh nến màu lam u ám.
Ở bên trong căn phòng chưng bày lấy chiếc quan tài, có một đám thân ảnh đạo nhân trông rất gầy gò, chậm rãi vặn đầu lại.
Đôi mắt phản chiếu ánh nến màu lam u am, chợt bốc lên lục quang, nhìn chằm chằm vào bọn hắn.