Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 73: Ngồi thành tiên, đứng thành ma

Chương 73: Ngồi thành tiên, đứng thành ma




Người dịch: Duy Cường

Bên bờ Bắc Lạc hồ, từng cơn gió nhẹ chậm rãi thổi qua.

Ánh tà dương đã khuất hẳn phía chân trời, chỉ còn lại một vệt xám trắng mờ mờ cũng sắp bị màn đêm triệt để che lấp, mảnh trăng lưỡi liềm lấp ló xuất hiện, treo cao trên bầu trời.

Lục Phiên thu hồi tinh thần, hắn không tiếp tục theo dõi tình huống của Hạng Thiếu Vân.

Hạng Thiếu Vân nhập ma, khí đan ngưng tụ thành ma chủng, linh khí chuyển hóa thành ma khí, thực lực của bản thân lúc này không thua kém bất kỳ tu sĩ Khí Đan cảnh đỉnh phong nào.

Vượt qua nguy cơ lần này không có vấn đề gì.

Ma, xem như là một cái chức nghiệp mới, không thể không nói, chức nghiệp này rất có tương lai.

Con đường tu hành, có Tiên đạo, Ma đạo, Lục Phiên cảm thấy, tương lai còn có thể thêm một số loại hình khác, ví dụ như Tà đạo, Phật đạo...

Phương pháp tu hành khác biệt, tư tưởng va chạm lẫn nhau, sẽ làm cho bầu không khí của tu hành giới càng trở nên đa dạng, phồn vinh.

Lục Phiên dựa trên xe lăn, ngón tay gõ nhẹ vào thành xe, tinh thần của hắn đang tập trung xem xét lần cải tạo này đạt được ban thưởng.

"Bất Diệt Ma Thể(nhập môn), không lẽ có liên quan tới Ma đạo?"

Lục Phiên thầm thì nói.

Tinh thần tập trung vào cột ban thưởng, nơi biểu hiện dòng thông báo về Bất Diệt Ma Thể.

Nhưng mà, làm hắn thất vọng là, không có bất kỳ giới thiệu nào về Bất Diệt Ma Thể được hiện ra.

Đây là lần đầu tiên Lục Phiên gặp được tình huống như vậy.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Lông mày của Lục Phiên cau lại.

Trong lòng thầm hỏi thăm hệ thống.

"Bất Diệt Ma Thể thuộc về đặc thù ban thưởng, tạm thời chưa có giới thiệu, kí chủ có thể thông qua tiêu hao cường độ thân thể để sử dụng."

Câu trả lời của hệ thống làm Lục Phiên hơi nhíu mày.

Tiêu hao cường độ thân thể để sử dụng?

Hiện tại Lục Phiên có sáu điểm cường độ thân thể, ban đầu hắn cho rằng cường độ thân thể chỉ dùng để tăng cường thể chất, không ngờ còn có tác dụng khác.

Tinh thần của hắn tràn vào cột Bất Diệt Ma Thể. Trong chớp mắt, trên cột cường độ thân thể vốn có sáu điểm, lập tức chỉ còn lại một điểm.

Ông...

Lập tức, Lục Phiên có cảm giác hết thảy trước mắt đều thay đổi.

Bên trong khí đan vốn tràn đầy linh khí, tiên ý dạt dào, trong nháy mắt chuyển thành ma khí màu đen, tỏa ra khí thế cuồng bạo, như muốn phá hư tất cả.

Trên đỉnh đầu Lục Phiên chợt có mây đen cuồn cuộn kéo tới, không ngừng hội tụ...

Bên trong dường như có sấm sét đang quay cuồng, cảnh tượng như sắp đến lúc diệt thế.

Trên Hồ Tâm đảo, trong nháy mắt cuồng phong gào thét. Màu đen ma khí lượn lờ khắp nơi.

Đám người đang tu hành trên đảo, vốn đang yên lặng tĩnh tu, bỗng gặp đột biến, gương mặt ai nấy cũng tràn đầy kinh hãi đứng người lên.

Bọn hắn không biết xảy ra chuyện gì.

Phảng phất trong nháy mắt, toàn bộ đất trời bỗng trở nên ngột ngạt, làm cho mọi người đều có cảm giác không thở nổi. Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu đồng thời nhìn về phía sân thượng tòa lầu Bạch Ngọc Kinh, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

"Cảm giác thật là đáng sợ!"

Trên đảo, mười cây linh cúc dường như cũng nhận lấy kinh hãi, cánh hoa co lại thành một đoàn.

Hắc ám tới nhanh, đi cũng nhanh.

Rất nhanh, bầu không khí tràn đầy áp lực trên đảo liền biến mất không còn hình bóng.

Mọi người lúc này mới chầm chậm thở ra một hơi.

Trên sân thượng.

Lục Phiên thoát ra khỏi trạng thái Bất Diệt Ma Thể, trên mặt có chút ngạc nhiên.

Bất Diệt Ma Thể mạnh mẽ, làm hắn hơi có vẻ ngoài ý muốn, vừa kích hoạt trong nháy mắt, hắn có cảm giác chỉ cần dùng tay không là có thể đập nát nguyên cả hòn đảo.

Một khi kích hoạt Bất Diệt Ma Thể, linh khí của hắn sẽ chuyển hóa thành ma khí, lực phá hoại được tăng cường gấp nhiều lần.

Tuy nhiên, một số kỹ năng của linh khí sẽ không thể sử dụng, chỉ có thể dùng Bất Diệt Ma Thể tới đối địch.

Nói cách khác, Bất Diệt Ma Thể là một phương pháp chuyên sử dụng thân thể chiến đấu, mà lại... Còn có khả năng theo cường độ thân thể của hắn tăng lên mà mạnh theo.

"Đây chỉ là cấp độ nhập môn Bất Diệt Ma Thể, nhưng lại cho ta có cảm giác so Thể Tàng cảnh đỉnh phong còn mạnh hơn..."

Nhất thời nổi hứng, Hạng Thiếu Vân dập đầu cầu ma, hắn liền để Hạng Thiếu Vân nhập ma, không nghĩ tới còn có thể thu hoạch được niềm vui ngoài ý muốn.

"Ngồi ghế cầm cờ làm tiên, đạp đất hóa ma bất diệt..."

Lục Phiên tựa trên xe lăn, khóe miệng nhếch lên nụ cười vui vẻ.

...

Dãy núi Ngọa Long.

Chiến đấu đã kết thúc.

Thi hài nằm đầy đất, dưới ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi, làm cho khung cảnh thêm phần thê lương khủng bố.

Hạng Thiếu Vân đứng yên tại chỗ, ở trước mặt hắn là thi thể của Bình Dương quận Thái Thú Lưu Hạ, bị đôi bàn tay lực lưỡng của hắn vặn gãy cổ mà chết.

Lạc Mính Tang lảo đảo bước tới, vòng tay nắm lấy eo của Hạng Thiếu Vân.

Đôi mắt màu đỏ tươi của hắn cùng với hoa văn giăng đầy thân thể chậm rãi tản mất.

Hạng Thiếu Vân cảm thấy thân thể cực kỳ suy yếu, đầu đau như bị xe rách.

Dù sao, hắn hiến cho ma chủ một hồn, từ trong tuyệt cảnh đổi được một tia hy vọng, hóa thân thành ma tiếp tục chém giết, thành công sống sót.

"Mính Tang... Chúng ta về nhà."

Hạng Thiếu Vân quay người, dùng bàn tay nhuốm máu, vuốt ve khuôn mặt của Lạc Mính Tang, nhìn thấy nàng mặc dù hơi suy yếu, thế nhưng không bị tổn thương, trên gương mặt dù tái nhợt vì kinh hãi và mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười, tâm của hắn chợt cảm thấy lắng lại.

Hốc mắt của Lạc Mính Tang tràn đầy nước mắt, bọn hắn còn sống, không cần chết.

Mặc dù không biết trên thân Hạng Thiếu Vân xảy ra việc gì.

Nhưng ở trong lòng nàng.

Bá vương vẫn như cũ là bá vương...

Sau khi Hạng Thiếu Vân cùng Lạc Mính Tang rời đi một thời gian khá lâu.

Một cỗ xe ngựa lắc lư đi tới.

Tấm vải mành trên xe ngựa được xốc lên, một thân ảnh lưng còng xuống từ bên trong chầm chậm bước ra.

Nhìn thi hài nằm đầy đất, Mặc Bắc Khách im lặng thở dài một hơi.

Mấy bóng người từ trong bóng tối lướt đi, tới lui tìm kiếm trong đám thi thể một lát, sau đó nhanh chóng trở về.

"Cự tử, không tìm thấy thi thể của bá vương, chỉ tìm được... Thi hài của Thái Thú Bình Dương quận Lưu Hạ."

Một vị đệ tử Mặc gia chắp tay nói.

"Một trăm địch năm nghìn... Tây Quận bá vương, quả không hổ danh là bá vương."

Thân ảnh già nua của Mặc Bắc Khách, dưới ánh trăng phảng phất càng thêm còng xuống.

Thanh âm của hắn phát ra nhàn nhạt, không một chút cảm xúc hỉ nộ nào được lộ ra.

"Đi thôi, nếu bá vương chưa chết, chứng tỏ mạng hắn chưa đến tuyệt lộ, đem tin tức bá vương dùng một trăm giết năm nghìn người của Thái Thú Bình Dương quận truyền ra, thiên hạ này... Cần một lần chấn động."

Thanh âm chậm rãi của Mặc Bắc Khách vang lên.

Vài vị Mặc gia đệ tử chắp tay.

Mặc Bắc Khách một lần nữa leo lên xe ngựa, có đệ tử giơ lên roi ngựa, điều khiển xe rời đi nơi này.

"Cự tử, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Đệ tử hỏi.

Trong xe ngựa, Mặc Bắc Khách yên lặng hồi lâu, sau đó thanh âm già nua mới truyền ra.

"Bắc Lạc thành."



La Thành sống sót về tới Bắc Lạc thành, Lục Trường Không cùng La Nhạc không kịp chờ đợi vội triệu kiến hắn, hỏi thăm hắn mọi việc liên quan đến bí cảnh tiên cung.

La Thành mặt mũi vẫn còn tràn đầy sợ hãi cùng rung động, uống một hớp nước bình phục lại tinh thần, sau đó mới đem những gì hắn chứng kiến toàn bộ nói ra.

"Trước tiên cung... Đạm Đài Huyền giận dữ hiệu lệnh vạn quân xông tiên cung, muốn vượt qua tiên cung hạn chế, nhưng mà, bên trong tiên cung hình như có tiên nhân nổi giận, trong nháy mắt, mấy vạn đại quân, hóa thành tro bụi..." Đến hiện tại hồi tưởng lại hình ảnh đó, thể xác cùng tinh thần của La Thành vẫn còn run rẩy.

Lục Trường Không cũng La Nhạc cũng hít một hơi khí lạnh.

Thật sự có việc kỳ dị như thế?

Mặc dù cả hai không thể nào tin nổi, nhưng, nghe giọng điệu của La Thành không giống như là giả bộ.

"Đúng rồi, thiếu chủ cũng phái người vào tiên cung, còn giành được tiên đan của thượng cổ Luyện khí sĩ, truy sát Mặc Thủ Quy ra tiên cung, chém hắn một cánh tay."

La Thành hưng phấn kể lại, nước miếng văng tung tóe.

Nhiếp Trường Khanh cùng Ngưng Chiêu tại trong đại quân giết vào giết ra, bạch y nhuốm máu, hình ảnh kia, làm cho La Thành rung động thật sâu.

"Phiên nhi cũng nhúng tay tranh đoạt tiên duyên?"

Đôi mắt của Lục Trường Không hơi híp lại.

"Ta thấy Phiên nhi một mực ở trên đảo, còn tưởng hắn đối với tiên duyên không có hứng thú, thì ra… Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau."



Đêm về khuya.

Lục Phiên không tiếp tục ở lại Hồ Tâm đảo.

Hắn sai Nghê Ngọc đẩy hắn xuống thuyền, trở về Lục phủ, còn lại đám người Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh, tiếp tục ở trên đảo khổ tu.

Căn viện nhỏ trong Lục phủ.

Lục Phiên dưới sự phục thị của Nghê Ngọc, sau khi rửa mặt, hắn ngồi ngay ngắn trên giường.

Ánh trăng lạnh lẽo, xuyên thấu qua khe hở của những hoa văn chạm khắc trên cửa sổ, chiếu rọi xuống trước giường, làm cho bầu không khí mang theo vài phần tĩnh mịch cùng thanh thản.

Một ngày này, Đại Chu triều có rất nhiều việc xảy ra.

Mặc dù tất cả đều do Lục Phiên ở sau lưng thao túng.

Nhưng trên thực tế, trong mắt của người ngoài, tất cả những thứ này, không có bất cứ quan hệ gì với vị Lục thiếu chủ bên trong Bắc Lạc thành.

Ngoại trừ... Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh, được hắn điều động đi đoạt tiên duyên.

Linh áp kỳ bàn được bày ra, Lục Phiên cầm cả hai quân cờ đen trắng, tự mình đánh cờ với chính mình, hắn bày là Sơn Hà Cục.

Trong lúc hạ cờ, cường độ linh hồn cùng linh khí bị tiêu hao chậm rãi được khôi phục.

Thời điểm đánh cờ, vận chuyển Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên còn có thể để cho hắn âm thầm luyện khí.

Kết thúc một ván.

Tay cầm cờ trắng của Lục Phiên đột nhiên ngừng lại, thần sắc sững sờ.

Hắn phát hiện bảng hệ thống lại hiện ra, trên cột quyền hạn, Truyền Đạo đài đang không ngừng có ánh sáng nhắc nhở lấp lóe.

Tinh thần của hắn tập trung vào Truyền Đạo đài.

Đột nhiên.

Từng hàng thông báo nhảy ra trước mắt hắn.

"Khổng Nam Phi(Thân phận:Đệ tử nho giáo) tiến vào Truyền Đạo đài."

"Đường Nhất Mặc (Thân phận: Thái Thú Nam quận con riêng) tiến vào Truyền Đạo đài."

"Bạch Thanh Điểu (Thân phận: Thiếu nữ nuôi gà trong Túy Long thành) tiến vào Truyền Đạo đài."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch