"Chính là lúc em vừa đến thành phố điện ảnh, trong cái quảng trường nhỏ kia, trước khi chúng ta gặp nhau, em gặp một tên quấn băng vải, đuổi theo em chạy khắp nơi, về sau anh nói mình đánh đuổi người kia cứu em, anh còn nhớ rõ chuyện này không?"
"Nhớ chứ."
"Anh biết tên quấn băng vải kia là ai không?" Liễu Nhân nhìn về phía Lý Đằng.
"Không biết, lúc ấy nếu bắt được hắn thì tốt rồi, hắn chạy quá nhanh." Lý Đằng chẳng hề chột dạ trả lời Liễu Nhân.
"Ồ, là vậy sao? " Liễu Nhân tiếp tục nhìn Lý Đằng, chăm chú nhìn vào mắt Lý Đằng, không nói.
"Em càng ngày càng đẹp, đúng thế, sau khi huấn luyện, khí chất cả người cũng thay đổi khác trước." Lý Đằng cũng đánh giá Liễu Nhân, rõ ràng là đang cố tình đánh trống lảng.
Liễu Nhân thở dài thất bại.
Không có chứng cớ, chắc chắn hắn sẽ không thừa nhận.
Hơn nữa, da mặt hắn dày như vậy, còn dày hơn tường thành, làm sao nàng có thể cãi thắng hắn cho được?
Ngay cả phụ nữ mạnh mẽ như Anna và đạo diễn cũng không phải đối thủ của hắn, cho nên nàng không đủ tự tin đi khiêu chiến hắn.
"Mặt đá chạy bộ trong hang động kia quá khó..., đặc biệt lúc còn cách 3 mét, làm thế nào cũng chạy không tới." Liễu Nhân vội chuyển chủ đề.
"Đừng bỏ cuộc, tiếp tục chạy, chờ khi nào em chạy tới đích, em sẽ phát hiện bản thân đã khác trước hoàn toàn." Lý Đằng khích lệ Liễu Nhân.
"Trước đó anh bỏ ra thời gian bao lâu mới đạt được ?" Liễu nhờ Lý Đằng chỉ bảo.
"Hơn mười ngày?" Lý Đằng nhớ lại nói.
"Anh là nam, còn khoẻ mạnh như vậy, cũng phải bỏ ra thời gian hơn mười ngày mới chạy tới, chỉ sợ em sẽ mãi mãi không làm được." Liễu Nhân vừa nghe Lý Đằng nói vậy đã dập tắt hy vọng.
"Đoán chừng chỗ kia yêu cầu tốc độ giữa nam và nữ không giống, thậm chí dựa vào tiềm lực mỗi người, yêu cầu đối với tốc độ mỗi người cũng không giống nhau, chỉ cần mỗi lần chạy em cứ cố hết sức là được, đừng quá đặt nặng vào kết quả, còn có nước tăng lực, đây là một cơ hội tốt gia tăng tố chất cơ thể, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ." Lý Đằng rót cho Liễu Nhân một liều thuốc an thần.
"Được rồi, đúng rồi, có phải anh tìm được cái chìa khóa tầng hầm hay không?" Liễu Nhân nhìn về phía chìa khóa trong tay Lý Đằng, vừa rồi Lý Đằng định xuống hầm, là bị nàng gọi lại.
"Đúng vậy." Lý Đằng nhẹ gật đầu.
"Em có thể đi chung không? " Hiển nhiên Liễu Nhân cũng cảm thấy hứng thú đối với đồ vật trong tầng hầm.
"Không thành vấn đề, chỉ là...... có thể phía dưới sẽ có chút nguy hiểm không biết." Lý Đằng nhắc nhở Liễu Nhân một câu.
"Chết còn chẳng sợ, còn có nguy hiểm gì đáng nói?" Liễu Nhân lắc đầu.
"Ừ, chúng ta đi thôi. " Hiện tại Lý Đằng cũng rất chờ mong, cái chìa khóa này có thể mở ra thế giới mới lạ gì.
Hai người cùng bước xuống cầu thang, đi tới gần cánh cửa hợp kim.
Lý Đằng cắm chìa vào ổ khóa, nhẹ nhàng vặn một cái.
Quả nhiên, cái chìa khoá tìm được trong hang động Boss bạch tuột, chính là chìa dùng để mở cánh cửa hầm này.
Đẩy cửa tầng hầm ra, bên trong là một cái hành lang.
Thiết kế tông màu tối, thoạt nhìn hành lang này rất âm u.
Sau khi hai người bước vào hành lang, ngọn đèn hai bên hành lên phát ra màu sáng lờ mờ.
Ngọn đèn không ổn định, thỉnh thoảng lập loè, tình cờ phát ra tiếng điện xèo xèo.
Liễu Nhân hơi rén nên dừng bước, hai tay nắm chặt Lý Đằng.
"Ngay cả chết còn không sợ, em còn sợ hãi cái gì?" Lý Đằng hỏi Liễu Nhân một tiếng.
"Có thể......Có quỷ hay không...? " Giọng nói Liễu Nhân có chút run rẩy.
"Có quỷ thì thế nào? Cũng không phải chưa từng thấy quỷ. Nếu em sợ, trước tiên trở về đi, chờ anh kiểm tra bên trong một vòng, lại dẫn em xuống." Lý Đằng đề nghị Liễu Nhân.
"Không, em không sợ hãi." Liễu Nhân hít thở sâu mấy ngụm, cố gắng giữ bình tĩnh.
Trước kia nàng tự đặt cho mình cái tên là "thỏ giấy nhát gan", từ giờ trở đi, nàng quyết định vứt danh hiệu nhát gan này, để cho mình to gan hơn, không thể để Lý Đằng xem thường.
Đi vào chỗ cuối hành lang, quẹo trái, xuất hiện một cái thang máy.
Thang máy này chỉ có thể đi xuống.
Sắc mặt Liễu Nhân lại bắt đầu trở nên bất an.
Chỗ sâu dưới mặt đất, thông thường sẽ khiến người khác dễ liên tưởng đến địa ngục, quỷ hồn, u linh các loại.
Ở nơi không biết khủng bố này, chỉ đứng trên mặt đất thôi cũng sợ vãi đái, nếu đi xuống mặt đất, nghĩ thôi cũng rất khủng bố, nàng không tự chủ nắm chặt cánh tay Lý Đằng.
"Kỳ thật, sợ sệt cùng hoảng sợ, ở nhiều trường hợp, đều là tự mình dọa mình mà thôi. Khi em chiến thắng bản thân, sau khi ép buộc bản thân vượt qua nỗi sợ, liền sẽ không còn cảm thấy mấy thứ kia đáng sợ nữa." Lý Đằng lại tiêm cho Liễu Nhân một liều an thần, sau đó thò tay bấm nút thang máy.
Thang máy đang ở tầng 1, sau khi Lý Đằng nhấn nút, cửa thang máy liền tự động mở ra.
Bên trong không có một bóng người.
Có người mới là gặp quỷ.
"Đi thôi." Lý Đằng nhắc nhở Liễu Nhân.
"Ừ. " Liễu Nhân lại hít sâu một hơi, cùng Lý Đằng bước vào trong cabin thang máy.
Thang máy có tổng cộng 18 tầng đi xuống.
Thế nhưng, 15 tầng đầu không thể ấn.
Chỉ có tầng 16 là sáng đèn.
Tầng 17 và 18 dưới cùng cũng không sáng đèn, ở chỗ bấm nút có một ổ khoá, tựa hồ cần tìm được chìa khoá mới có thể đi xuống tầng 17 và 18.
Con số 18 tầng này, lại là đi xuống, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến 18 tầng địa ngục.
Không thể không nói, nếu như kịch bản này do Lưu Thích Nguyên biên soạn, thì kẻ này rất có tài, rất giỏi tạo ra bầu không khí khủng bố cùng cảm giác thần bí.
"Nghĩ kỹ chưa? Cùng anh xuống dưới?" Lý Đằng vừa giơ tay sát nút tầng 16, chân còn lại vội chặn cửa thang máy.
"Nghĩ kỹ, em muốn vượt lên chính mình!" Liễu Nhân nắm chặt tay, lại hít một hơi thật sâu.
"Tốt, chúng ta đi." Lý Đằng rút chân về.
Cửa thang máy tự động đóng, sau đó thang máy chậm rãi hạ xuống từng tầng một.
Trong cabin thang máy, ngoại trừ nghe được tiếng động cơ chuyển động, ngẫu nhiên còn nghe được vài tiếng kỳ quái.
"Cọc cọc cọc cọc......"
"Cách cách cách cách......"
Đương nhiên, cũng có thể là tiếng ma sát của dây treo kim loại.
Âm thanh kỳ quái kia rất nhỏ, giống như đang vờn quanh trái tim, khiến cho người ta không khỏi tim đập chân run.
Lúc thang máy xuống tầng 14, đột nhiên "ầm" một tiếng rồi ngừng lại.
Ngọn đèn trong cabin thang máy cũng chớp sáng lập loè.
"Ô......"
Một tràng tiếng kỳ lạ thổi qua nóc cabin thang máy.
"Em sợ! " Liễu Nhân hét to một tiếng, nhảy vào trong ngực Lý Đằng.
"Có anh ở đây, đừng sợ." Lý Đằng giơ tay ôm lấy nàng.
Đèn trong cabin chớp vài cái, đột nhiên dập tắt.
Trong bóng tối, trong cabin thang máy nghe thấy tiếng nước rơi "tí tách".
Liễu Nhân sợ đến choáng váng, hai tay ôm chặt eo Lý Đằng, hận không thể rúc vào trong cơ thể Lý Đằng.
(dịch giả: cầu mong độc giả đề cử hoặc bình luận để tăng tương tác.)