"Không sao, tôi có thể đi được." Lý Đằng đẩy Khâu công trình ra, cầm lấy bình dưỡng khí loạng choạng ra mở cửa.
Bây giờ hắn cũng rất đói...! Làm binh lính chuyên lo bếp núc rất khéo, ít nhất sẽ không lo bị đói bụng.
"Đừng, vẫn để chúng tôi đi." Khâu công trình lại đỡ Lý Đằng.
"Bác sĩ Chung nói đúng, chúng ta cùng đi nấu cơm." Vương truyền tin liền đứng dậy.
Bác sĩ Chung cùng Vương truyền tin đều nói vậy, những người khác cũng không tiện ngồi yên.
"Tôi sẽ đi kiểm tra biên giới một vòng, nếu có địch lấp ló, sẽ trở lại thông báo cho mọi người." Mạnh tuần tra không muốn nấu ăn, nghĩ một chút bèn nói với mọi người.
Dù sao tùy tiện đi một vòng sẽ trở lại, người nấu cơm cũng không biết hắn đi bao lâu.
Lỡ như gặp nguy hiểm, nhìn thấy quân địch từ xa sẽ bỏ chạy, trở về tìm những người khác thảo luận.
"Nếu như tuần tra mà nói, tốt nhất là hai người cùng đi." Khâu công trình đề nghị.
"Được rồi, tôi cũng đi tuần tra." Trịnh tuần tra xung phong, hắn cũng không muốn đi làm cơm.
"Ông cụ đừng đi, để chúng cháu đi là được rồi." Bác sĩ Chung thấy Lý Đằng muốn đi ra ngoài, mở miệng khuyên hắn vài câu.
"Như thế này chúng cháu sẽ mang cơm tới cho ông." Khâu công trình cũng khuyên nhủ Lý Đằng.
"Không, tôi là binh lính chuyên lo bếp núc, nấu cơm là chức trách của tôi." Lý Đằng lắc đầu, kiên trì muốn đi ra ngoài.
Mặc kệ ở chỗ nào, bây giờ đối với hắn mà nói, ăn cơm là chuyện quan trọng nhất, sao có thể bỏ mặc?
Mọi người không khuyên Lý Đằng nổi, chỉ đành cho hắn đi theo.
Sau khi thảo luận xong, mọi người cầm lấy bình dưỡng khí của mình bước ra cửa.
Mạnh tuần tra cùng Trịnh tuần tra sẽ đi kiểm tra chỗ lối ra hẻm núi, sáu người khác thì tiến sâu vào trong hẽm núi.
Độ cao 5000m so với mặt nước biển, lượng oxy trong không khí chỉ có 30%, hơn nữa gió lớn, sau khi ra ngoài mà không có bình dưỡng khí thì chỉ có chết.
Tuyết trên mặt đất không dày, cũng có thể là vừa rơi xuống đã bị gió thổi bay, đất bị đóng băng rất cứng.
Bây giờ còn chưa tới mùa đông, nhiệt độ chỉ khoảng:10 độ.
Đến mùa đông, nhiệt độ thấp nhất lên đến:40 độ.
Xem bản đồ, phòng bếp nằm sau một tảng đá lớn cách 70 mét.
Cho dù Lý Đằng nói không cần dìu, nhưng bác sĩ Chung và Khâu công trình vẫn đỡ hai bên.
Hai người trẻ tuổi rất tốt, có tấm lòng yêu mến người già.
Khoảng cách 70 mét cũng không xa, chỉ trong chốc lát đã tới.
Phòng bếp rất lớn, có hai gian phòng, bên ngoài là bếp lò, bên trong là phòng chứa đồ.
Phòng chứa đồ trong thời tiết:10 độ chính là tủ lạnh thiên nhiên, đồ vật trong phòng chứa đồ rất nhiều, gạo, bột mì, dầu, các loại gà vịt thịt cá, còn có rau quả khô, đồ hộp vân vân, đủ cho mọi người ăn nửa tháng.
Ngoài cửa chất đầy than củi, phía trên bị tuyết phủ đọng một lớp.
Mọi người vừa tới là bắt tay làm việc, bác sĩ Chung cùng Khâu công trình tiến hành phân công, có người phụ trách đốt bếp lò, có người phụ trách cắt thịt, có người phụ trách xào rau, nhưng lại bỏ qua Lý Đằng.
Lý Đằng đành phải làm việc vặt ở khắp nơi.
"Cụ à, kỳ thật ngài không cần giúp chúng cháu, ngài lớn tuổi như vậy, không làm chuyện gì thì cũng chẳng ai trách ngài." Bác sĩ Chung vội khuyên Lý Đằng.
"Tôi còn đi được, không phải là phế vật." Lý Đằng cười cười.
"Ý cháu không phải vậy, cháu sợ ngài không cẩn thận sẽ đau lưng." bác sĩ Chung cũng cười nói.
"Cứ để ông ấy làm, có vài ông già không chịu ngồi yên. " Khâu công trình mở miệng nói vài câu.
"Cụ à, đã vào thành phố điện ảnh bao lâu? Vào bằng cách nào?" Vương truyền tin vội hỏi Lý Đằng.
"Mới tiến vào không bao lâu, khi tỉnh lại đã tới đây." Lý Đằng trả lời Vương truyền tin.
"Chóp đá kia cao như vậy, ông có sợ không?" Tạ tuần tra cũng mở miệng.
"Sợ chứ..., rất sợ bị té xuống, chỉ nhìn thôi đã tê da đầu." Lý Đằng trả lời Tạ tuần tra.
"Bảy mươi tám, lớn tuổi như vậy, vốn nên ở nhà dưỡng lão, kết quả bị ném đến chỗ quỷ quái này, cũng quá đáng thương." Vương truyền tin cảm thấy tội nghiệp nói.
"Đúng vậy, thành phố điện ảnh đúng là quá quắt." Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
Dưới sự chủ trì của bác sĩ Chung và Khâu công trình, mấy cái người trẻ tuổi khác đều rất khách khí và chiếu cố Lý Đằng, trên cơ bản không cho hắn làm việc nặng, sau khi ăn cơm, cũng rót cho hắn một chén nước to, thỉnh thoảng còn hỏi hắn có ăn gì thêm không.
Lý Đằng không khỏi cảm khái, trên đời vẫn có nhiều người tốt...!
Đặc biệt là trong một đoàn đội, có mấy người tốt giống như bác sĩ Chung, Khâu công trình chủ động ra mặt, sẽ khiến cho bầu không khí đoàn đội tốt lên.
Vừa mới chuẩn bị ăn, Trịnh tuần tra cùng Mạnh tuần tra liền trở về đúng lúc.
"Tình huống biên giới thế nào? " Khâu công trình hỏi hai người một câu.
"Gặp quỷ rồi ! nhìn ra phía xa, bên kia bọn hắn có một tòa doanh trại rất lớn, hơn mười mấy toà nhà, đang vận chuyển thứ gì đó, ít nhất cũng có hơn mười người binh sĩ đóng quân, thậm chí hơn trăm người. Lỡ như bọn hắn muốn xây dựng công trình quân sự bên này mà nói, khẳng định chỉ dựa vào tám người chúng ta thì không thể ngăn cản." Trịnh tuần tra vội vàng nói rõ tình huống với mọi người.
"Vậy được rồi, bad ending bị trừ gấp đôi điểm tích lũy, tôi trực tiếp ngủm củ tỏi." Sắc mặt Khâu công trình lộ vẻ khó coi.
"Tôi cũng thế. " Bác sĩ Chung thở dài.
"Giống nhau cả thôi!" Còn có hai người khác cũng mở miệng.
"Cái kịch bản này có chút kỳ quái, nếu như nhân số đối phương nhiều như vậy, tôi cảm giác đám bọn họ chính là bị bắt tới đây làm bia đỡ đạn." Vương truyền tin bắt đầu phân tích.
"Doanh trại bên kia nhiều người như vậy, nhất định sẽ có ý đồ, đến lúc đó sẽ rất phiền toái." Tạ tuần tra thở dài.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta không đánh lại bọn họ, số lượng chênh lệch quá lớn. Đối diện là binh lính thật sự, chúng ta bên này thì sao? Còn có một ông cụ......" Mao tuần tra mở miệng nói vài câu.
"Đúng vậy, nếu mà đánh nhau, khẳng định chúng ta trực tiếp bị loại, chết ngay tức khắc." Trịnh tuần tra đồng ý cách nói của Mao tuần tra.
"Đi một bước tính một bước, nói không chừng tình huống sẽ không bết bát như vậy. "
"Đừng có nằm mơ, nói không chừng vừa ăn xong bọn hắn đã tới."
"Chúng ta nên phái ra một người đứng gác."
"Có tác dụng không? Nếu bọn hắn muốn tới đây, trực tiếp dọn sạch điểm canh gác là được."
"Đã nói không thể nổ súng. "
"Nếu bọn hắn nổ súng, chúng ta có thể làm gì?"
"Đúng rồi, súng của chúng ta đâu?"
"Không thấy, dường như bên trên không cấp súng."
"Cái này còn chơi thế nào?"
Mọi người vừa ăn cơm, vừa thảo luận um sùm.
Ăn cơm xong, mọi người dạo một vòng quanh hẻm núi.
Kết quả phát hiện đây là một chỗ tuyệt địa.
Hai bên hẻm núi đều là vách đá cheo leo, chỗ sâu trong hẻm núi cũng bị đá tuyết lấp kín.
Quân doanh dựa vào chỗ miệng hẽm núi, từ hẽm núi ra ngoài chính là con sông giáp ranh.
Con sông này không rộng, hai bờ cách xa khoảng 20, 30 mét, hơn nữa bị đóng băng, có thể đi xuyên.
Một khi phe địch tấn công, tám người bọn hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, không có chỗ nào trốn thoát.